Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 62: Chỗ đối tượng (length: 8148)

Bạch Thi Lan chớp mắt, "Ngươi nói những lời gì vậy, ta lúc trước chẳng phải đã nói rồi sao?"
Đào Hỉ nghi ngờ nhìn nàng, "Đúng, ngươi lúc trước có nói, nhưng những gì ngươi nói lúc trước, hoàn toàn khác với những gì ta thấy!"
Hoàng Xuân Hoa vừa nghe, sắc mặt liền trầm xuống.
"Thi Lan! Ngươi không gạt ta đó chứ?"
Bạch Thi Lan cố gắng đè xuống bàn tay đang run rẩy, vẻ mặt vô tội nói: "Không có mà! Dù sao ngày mai ta liền đem đồ vật mang đến thôi! Đến lúc đó chẳng phải sẽ biết thật giả sao?"
"Đúng rồi, chị dâu, chị cũng đừng gấp gáp như vậy, Thi Lan dù sao cũng là người biết chừng mực!"
Ánh mắt Bạch Thi Lan lóe lên, rất tán đồng gật đầu.
"Đúng vậy, ít nhất sẽ không gạt ta."
Bạch Thi Lan có chút cười không nổi, thậm chí còn dâng lên một tia áy náy.
Nàng hiện tại đang lừa người mà!
Sau bữa cơm trưa, Bạch Thi Lan chuẩn bị đi tìm Cố Trường Phong thương lượng một chút.
Lúc ra cửa lại bị ba nàng gọi lại.
"Ba, ba gọi con ạ?"
Bạch Quốc Cường nhìn dáng vẻ nàng như muốn đi ra ngoài, hỏi: "Đi đâu?"
Bạch Thi Lan: "Thì, ra ngoài đi dạo một chút ạ."
"Bản kiểm điểm nhất định phải viết!"
Bạch Thi Lan lập tức không biết nói gì, "Tại sao chứ, Đào Hỉ cũng có viết đâu?"
"Mặt ngoài công phu vẫn phải làm!"
Bạch Thi Lan trong khoảnh khắc có chút không hiểu cái mặt ngoài công phu, còn phải bắt nàng làm nữa.
"Bản kiểm điểm con muốn viết thế nào thì viết, nhưng nhất định phải viết!"
Bạch Thi Lan sững người, nghi ngờ nhìn ba, "Ba, con viết lung tung cũng được ạ?"
"Nhất định phải viết! Nghe rõ chưa? Ngày mai đưa cho ba!"
Bạch Thi Lan: ...
Bàn giao xong với Bạch Thi Lan, Bạch Quốc Cường liền rời đi, Bạch Thi Lan một mình đứng tại chỗ.
Kỳ quái!
Bạch Thi Lan liếc nhìn sắc trời, hiện tại mặt trời còn khá lớn, nàng vừa đứng dưới ánh mặt trời, cũng cảm thấy làn da lộ ra ngoài nóng lên.
Nàng lùi về trong nhà, lập tức đội nón rơm.
Trực tiếp đi về phía nơi ở của thanh niên trí thức.
Thời gian này đa số người hầu như đều ở nhà nghỉ ngơi, đợi đến khi mặt trời dịu bớt mới ra ngoài.
Vẫn chưa đi được bao xa, mồ hôi trên đầu đã bắt đầu từng giọt từng giọt rơi xuống.
Chiếc khăn sạch sẽ ban đầu của nàng lúc này cũng đã hơi ướt.
Mồ hôi làm mắt nàng mơ màng nhìn thấy một bóng người đang tiến lại.
Nàng cầm khăn lau lau, mới nhìn rõ người đang tiến gần.
"Nha, đi đâu đấy?"
Án Thù cà lơ phất phơ đi tới.
Bạch Thi Lan sững người, ánh mắt lóe lên.
"Liên quan gì đến ngươi!"
Án Thù nhướng mày, "Sao tính tình ngươi thay đổi nhanh vậy? Lúc trước chẳng còn ôn nhu dịu dàng, yểu điệu đáng yêu sao?"
Bạch Thi Lan: ...
"Ha ha, ngươi thật lắm lời đấy! Sao vậy, bây giờ không sợ bị ta quấn lấy à?"
Nghe vậy, Án Thù lập tức hiểu ra, sờ cằm.
"À, thì ra ngươi vẫn còn giận à? Ta cứ tưởng ngươi nguôi giận từ lâu rồi chứ."
Bạch Thi Lan cười khẩy, "Đã nói không liên quan đến ngươi rồi, bớt tự luyến đi!"
"Được được được, là ta tự luyến, nhưng mà ngươi đây là định đi đâu thế, hướng này hình như là..."
Bạch Thi Lan có chút khẩn trương, chuyện này đương nhiên không thể cho người ngoài biết.
"Mắc mớ gì tới ngươi chứ! Tránh ra!" Nàng đang vội mà!!
Nhất định phải để Cố Trường Phong ngày mai cùng mình về nhà ăn bữa cơm mới được!
Án Thù hơi nghiêng người, Bạch Thi Lan lập tức liền xông ra.
Mắt thấy sắp đến nơi ở của thanh niên trí thức, đột nhiên nhìn thấy dưới bóng cây có vài người đang đứng.
Trong đó một người chính là nguyên nhân nàng vẫn luôn không dám ra ngoài.
"Đây không phải là Thi Lan con bé sao? Sao thế, ngươi cũng muốn đến tính sổ à?"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
Cô cô thật sự mang Đào Hỉ tìm đến thím Chu à? Trời ạ... Bất quá, nàng cũng không muốn gây sự với thím Chu.
"Ha ha ha, con chỉ đi ngang qua thôi, thím đừng để ý."
Thím Chu nheo mắt, "Đi ngang qua? Chẳng phải nhìn thấy ta ở đây mới tìm đến đấy sao?"
Bạch Thi Lan: ...
Cho dù thật sự muốn đến tính sổ, thì nàng chắc chắn không thể đến một mình được!
"Thím Chu, chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa, chúng ta đều là người trong một thôn, như vậy tổn thương tình cảm quá!"
Thím Chu nheo mắt, khinh thường cười, rồi lại cười đứng lên, "Thi Lan con bé, nếu con không phải tới tìm ta, vậy con định đi đâu?"
Bạch Thi Lan cứng đờ người, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Con, con chỉ là đang tản bộ thôi, đi dạo một chút."
"Đi dạo một chút? Chẳng phải đang đi về phía nơi ở của thanh niên trí thức à?"
Bạch Thi Lan kéo khóe miệng, "Thím Chu không phải cũng đang ở đây sao?"
"Bọn ta đến đây là để làm việc, còn con một cô bé thì đến đây làm gì, con tưởng ta không biết sao?"
Bạch Thi Lan làm bộ như không hiểu, "Thím đang nói gì vậy, con chẳng hiểu chuyện gì cả, thím còn rõ hơn cả con đấy!"
Thím Chu cười khẩy, nói với mấy người phụ nữ bên cạnh: "Thi Lan cũng lớn rồi, chắc là nên tìm đối tượng, đến đây chắc muốn tìm một nam thanh niên trí thức làm đối tượng!"
Bạch Thi Lan: ...
Mẹ nó, sao nói đúng tám chín phần mười vậy?
Thím Chu chẳng lẽ thật sự là con sâu trong bụng mình, biết rõ mọi chuyện!
Những người thím khác nghe được lời thím Chu nói liền lập tức cười.
"Thi Lan con bé, con gái con lứa cho dù có nôn nóng thế nào, cũng phải biết chừng mực, sao có thể đến nơi đàn ông như vậy được chứ."
Bạch Thi Lan: ...
"Thím, mọi người hiểu lầm rồi, con qua đó là có chuyện!"
Thím Chu không tin, "Con tìm thanh niên trí thức có chuyện gì?"
"Vậy thì chắc chắn không thể giống như thím nghĩ rồi, chuyện báo đáp ân tình thôi thím ạ."
Nói xong, Bạch Thi Lan liền chuẩn bị chạy.
"Chờ đã."
Bạch Thi Lan bất đắc dĩ nhìn về người phía sau, "Thím, con thật sự không có ý gây phiền phức với thím, huống chi con còn có việc chính."
Thím Chu hừ một tiếng: "Vừa hay, ta cũng có việc, không bằng chúng ta cùng đi."
Bạch Thi Lan: ...
"Thím bận việc của thím đi, con làm chuyện của con, vẫn là không cùng lúc."
Thím Chu lập tức cười khẩy, "Xem ra đúng là chột dạ, không biết Hoàng Xuân Hoa giáo dục con như thế nào, thế mà còn chạy đến chỗ đàn ông quyến rũ đàn ông!"
Bạch Thi Lan có chút không vui "Thím Chu, thím có thể đừng luôn nói những lời khó nghe như vậy được không, chẳng lẽ thím không biết tại sao nhiều người không thích thím sao?"
"Con nhóc chết tiệt kia mày nói cái gì?"
"Con nói cái gì, trong lòng thím rất rõ ràng! Cả ngày miệng toàn nói những lời bậy bạ, coi chừng bị người ta bắt đi học tư tưởng đấy!"
Thím Chu lập tức nổi giận, giơ tay muốn bắt người.
Bạch Thi Lan lập tức chạy.
"Ôi chao."
Bạch Thi Lan quay người lại thì đụng phải người phía sau, "Ai đấy!!"
"Là ta đây!"
Án Thù nhướng mày, ánh mắt nhìn thím Chu vừa tiến lại gần.
"Thím, thím định làm gì vậy?"
Thím Chu lập tức buông tay, chột dạ.
"Không làm gì cả, ta chỉ muốn cùng Thi Lan nói chuyện cho tử tế thôi mà."
Án Thù lạnh lùng "ồ" một tiếng, "Nói cái gì? Nói về chuyện đánh nhau lần trước à? Một người lớn đánh một người nhỏ, thím, đây chẳng phải là ỷ vào vai vế để bắt nạt người sao?"
Sắc mặt thím Chu hơi khó coi, "Bọn nó cũng đánh trả mà."
"Đánh trả là bình thường thôi, thím đâu phải cha mẹ chúng nó, dựa vào cái gì bị đánh không được đánh trả?"
Tròng mắt thím Chu đảo quanh hai người, bắt đầu cười lạnh.
"Ôi chao, ta cứ thắc mắc sao ngươi cùng Bạch Thi Lan vốn không mấy khi gặp nhau, thế nào mà con bé vừa mở miệng đã nhắc đến ngươi, thì ra là có quan hệ đấy à!"
Cố Trường Phong đang chạy tới, trầm mặc nhìn hai người đang đứng khá gần nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận