Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 49: Vung cái hoảng sợ (length: 7158)

Bạch Thi Lan lập tức không vui vẻ gì "Qua vài ngày là mấy ngày a?"
Hoàng Xuân Hoa nhíu mày, "Sao vậy? Ngươi còn có việc gì à?"
Bạch Thi Lan bĩu môi, "Ta không có chuyện gì, nhưng ta muốn chuẩn bị cho thật tốt, để nghênh đón bọn họ chứ!"
Hoàng Xuân Hoa có chút nghi ngờ, con gái bà như thế nào bà không hiểu rõ chứ, rất ghét cô em chồng kia, lần nào cũng phải oán trách vài câu.
"Chắc là ngày kia thôi, vừa hay ngày mốt là giỗ bà nội của ngươi."
Bạch Thi Lan ồ một tiếng, dựa vào cửa.
Hoàng Xuân Hoa dặn dò xong liền đi ngủ, để lại Bạch Thi Lan vẻ mặt ưu sầu.
"Tiểu muội, còn chưa ngủ à? Mau ngủ đi."
Bạch Thi Lan giờ rất nhức đầu, ngủ gì được chứ! Vừa nghĩ đến lại sắp bị cô giáo huấn một trận liền thấy phiền.
Thở dài một hơi, "Nếu như được đi học thì ta có thể trốn ở trường rồi!"
Đáng tiếc thật!
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã đến ngày mốt, Bạch Thi Lan nhìn hai mẹ con ăn mặc bảnh bao, nụ cười giả trên mặt sắp cứng đờ.
"Vào nhà ngồi đi!"
"Chị dâu, nhà chị năm nào em cũng tới, trong nhà hình như chẳng thay đổi gì cả!"
Hoàng Xuân Hoa: "Chị muốn thay đổi cái gì?"
Bạch hoa cười nói: "Đương nhiên là thêm chút đồ nội thất gì chứ, trong nhà không có tivi, chán chết đi!"
Hoàng Xuân Hoa cau mày, "Nhà các người rảnh nhỉ, còn có thời gian xem tivi."
"Đương nhiên rồi, chúng tôi vốn nhàn mà, vừa hay con gái nhà em tìm được một người con rể tốt! Mấy cái tivi này nói mua là mua ngay! Em vốn cũng không muốn, lại không thể nói với chị là dân thôn quê, ngày nào cũng bận rộn, lấy đâu ra thời gian mà xem tivi chứ!"
Nói xong nàng dừng một chút, thấy Hoàng Xuân Hoa hình như không muốn hỏi tiếp, lại nói tiếp: "Nhưng biết sao được, con rể nhà em muốn mua cho em, em không nhận cũng không được! Mà cái tivi kia cũng xịn lắm đó, có điều em cũng chẳng có mấy thời gian xem, cứ để không thôi."
Bạch Thi Lan nghe tai sắp mọc kén rồi, nói: "Cô, nếu cô không có thời gian xem, có thể tặng cho tụi cháu đi! Nhà cháu nhiều người, ai cũng thích xem tivi cả! Nhất định không lãng phí đâu!"
Mặt Bạch hoa tươi cười cứng đờ, "Tặng, tặng cho các cháu?"
"Đúng đó, dù sao còn đỡ hơn cô để tivi phí hoài, tivi mắc tiền thế kia mà!" Bạch Thi Lan bỗng nhiên mong đợi.
Nhỡ đâu cô vì sĩ diện thật sự cho tivi thì sao?
Vậy nàng bị nói cũng được, không quan trọng!
So với tivi mà nói, chuyện này chỉ là nhỏ thôi!
"Con cũng biết tivi đắt à! Biết vậy còn dám đưa ra yêu cầu vô lý vậy!" Bạch hoa bĩu môi, lườm Bạch Thi Lan một cái. Bạch Thi Lan liếc xéo, "Cô không muốn cho, vậy sao còn cứ nhắc hoài làm gì!"
"Ha, chị dâu, chị dạy con gái kiểu gì thế? Lớn vậy rồi mà vẫn không biết cách cư xử!"
Bạch Thi Lan cười ha hả, "Cháu là con nít, vậy chắc chắn là không biết cư xử bằng cô rồi!"
"Hừ, con nít cũng nên học cách cư xử một chút, như Đào Hỉ nhà cô từ nhỏ đã được người ta yêu thích rồi! Ăn nói lễ phép, đối nhân xử thế chưa bao giờ tệ, còn tìm được cho cô một thằng rể như ý nữa!"
Bạch Thi Lan lại cười, "Cô ơi, Đào Hỉ tìm người đàn ông cho mình, hay tìm cho cô vậy, mà nhất định phải làm cô vừa lòng mới được!"
Bạch hoa sững lại, "Chị dâu! Chị không quản con gái à! Ăn nói với người lớn thế nào vậy! Một chút phép tắc cũng không có! Khó trách lớn ngần này vẫn chưa ai thèm cưới! Không phải em nói chị đâu chị dâu, chuyện chung thân đại sự của con gái, nó không lo coi như xong, chị làm mẹ cũng không để bụng gì sao?"
Thấy Hoàng Xuân Hoa sắc mặt có vẻ không tốt, bà ta mới tiếp tục nói: "Tuy Thi Lan không tìm được một người như Đào Hỉ, nhưng tìm người cũng tạm được rồi, đừng quá kén chọn, với cái tình cảnh của nó kiếm được người để gả là được rồi."
"Cô ơi, cô nói quá đáng rồi đó! Nói con không ai thèm lấy vậy!"
Bạch hoa cười cười, "Ôi chao, Thi Lan, có gì mà xấu hổ, không được thì cô giới thiệu cho con mấy mối."
Bạch Thi Lan cười ha hả, "Dạ thôi, con không dám, những người cô giới thiệu 'tốt gỗ hơn tốt nước sơn', chắc chắn là con không thèm!"
Mặt Bạch hoa lập tức khó đăm đăm, "Thi Lan, con không được kén cá chọn canh quá, con xem con có gì mà đòi kén? Ngoài cái mặt đẹp ra, con còn cái gì?"
"Mặt này không phải rất đẹp sao?"
Bạch hoa cười lạnh một tiếng, "Con đúng là quá trẻ người non dạ, chuyện gì cũng nghĩ quá đơn giản, lớn lên xinh đẹp thì có ích lợi gì? Hơn nữa con cũng không phải đẹp xuất sắc gì, đừng mơ mộng chuyện như trong truyện, chỗ cô này vừa hay có mấy người không tệ, mấy hôm nữa con đi xem mặt đi."
Một bên Đào Hỉ từ nãy đến giờ không lên tiếng cũng nhỏ giọng nói: "Đúng đó, chị Thi Lan, chị còn lớn tuổi hơn em đó, giờ vẫn còn chưa đính hôn, tuổi này lớn thêm nữa thì thành gái ế mất, mấy người điều kiện tốt lại càng không thèm ngó đến, chị không bằng nhân lúc mặt vẫn còn coi được mà gạt đại ai đi."
Bạch Thi Lan: ... . . .
Điên rồi! Hai người này đúng là bị thần kinh! ! !
"Thôi cô đừng mất công, thật ra con không nói là vì có mấy bạn trai đều thích con, chỉ là con đang phân vân chưa quyết định chọn ai thôi."
Bạch hoa và Đào Hỉ ngây người nhìn nàng, ngay cả Hoàng Xuân Hoa cũng giật mình sửng sốt.
"Thật hả?" Hoàng Xuân Hoa. Bạch Thi Lan mắt hơi nhíu một chút, chột dạ gật đầu nhẹ, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía Đào Hỉ.
"Người thích con cũng rất ưu tú hơn nữa gia thế bối cảnh cũng không tệ, không thua gì vị hôn phu của chị!"
Đào Hỉ hơi mím môi, sau đó bật cười, "Nếu đúng là vậy thì chị sao vẫn chưa chốt ai thế? Ngay cả thím cũng không biết nữa, nếu lừa gạt người ta thì cũng phải chuẩn bị trước đi chứ."
"Vì mấy người họ đều rất giỏi, cho nên con không quyết được thôi, con định tìm hiểu kỹ rồi chọn một người!"
Bạch hoa lập tức nhìn về Hoàng Xuân Hoa, "Chị dâu, chị đừng để Thi Lan lừa nhé, điều kiện tốt đâu có mọc nhan nhản trên đường đâu, trong cái thôn Đại Phong này thì có mấy người gọi là điều kiện tốt chứ?"
Bạch Thi Lan ho nhẹ một tiếng, "Sao lại không có chứ? Cô đã lấy chồng lâu như vậy, không biết tình hình bây giờ cũng bình thường thôi! Làng chúng con cũng có vài người giàu có mà."
Bạch hoa hơi nghi ngờ đều nhìn về Hoàng Xuân Hoa, Hoàng Xuân Hoa nhíu mày, hình như đang suy nghĩ.
"Cái anh thanh niên trí thức đó cũng là?"
Thanh niên trí thức nào? Cái gì thanh niên trí thức?
Chống lại cặp mắt sắc bén của Hoàng Xuân Hoa, Bạch Thi Lan nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì gật đầu nhẹ, "Đúng! Anh ấy cũng đang theo đuổi con!"
Bạch hoa thấy thế, vội vàng hỏi: "Chị dâu, là ai thế? Em có biết không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận