Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 176: Tỷ tỷ (length: 4179)
Tô Văn Tuyết khẽ nhếch cằm lên một chút, ánh mắt rơi vào mặt Tô Văn Tuyết, khóe miệng nhếch lên, cười giễu một tiếng.
Bất quá cũng chỉ là họ Tô mà thôi, còn vọng tưởng có quan hệ với nhà bọn hắn sao?
Bạch Thi Lan liền ngồi trên sô pha, cũng không tiếp tục tìm chủ đề, người nhà họ Cố cũng lần lượt đến. Nàng không thể không giữ lưng thẳng.
Mà mỗi người đến dường như đều muốn nói một câu, đây chính là vị hôn thê của Trường Phong.
Móa! Thật là không biết nói gì!
Nàng đến đây lâu như vậy mà không tin hôm nay mới biết chuyện này!
Thế nhưng, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt Bạch Thi Lan vẫn giữ nụ cười giả tạo.
Cố Trường Phong cùng Cố phụ đồng thời trở về.
Cố Trường Phong rất giỏi giao tiếp, rất nhanh liền dời được sự chú ý đang đổ dồn lên người Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không thì nàng thật sự không chịu nổi!
Nàng ném cho Cố Trường Phong một ánh mắt cảm ơn.
Người này vẫn là rất hữu dụng!
"Xem ra, Cố thanh niên trí thức đối với ngươi vẫn rất để ý."
Bạch Thi Lan liếc Tô Bạch Hân một cái, không hiểu sao lại đột nhiên nói đến chuyện này.
Ánh mắt rơi vào mặt Tô Văn Tuyết, nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo thoáng qua trên mặt nàng ta, đột nhiên hiểu ra.
Đây là để Tô Văn Tuyết càng khó chịu hơn.
Haiz, vậy Tô Văn Tuyết chẳng phải càng ghét mình hơn.
Haiz, Bạch Thi Lan không nhịn được lườm Tô Bạch Hân.
Có thể đừng khiến nàng chọc thêm hận ý của Tô Văn Tuyết được không?
Nữ nhân này rõ ràng là hễ ai có quan hệ thân mật với nam chính liền ghen tỵ!
Mặc dù mình vốn dĩ đã là cái gai trong mắt nàng ta, nhưng so với Tô Bạch Hân thì nàng vẫn đứng thứ hai.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Bạch Thi Lan khá hơn một chút, ít nhất mình chưa giành phần tranh đấu giữa hai nữ chính.
Cố Trường Phong đi tới, đứng cạnh Bạch Thi Lan.
"Nếu ngươi mệt thì có thể đi nghỉ, chỗ này để ta ứng phó."
Bạch Thi Lan chớp mắt, kỳ thực nàng cũng không mệt lắm, chỉ là vẫn phải giữ nụ cười, ngồi ngay ngắn, lúc bị hỏi thì cười một cái là được.
Về phần những ánh mắt khinh thường kia, nàng cũng quen rồi, căn bản là có thể không thèm để ý.
Cũng không biết Cố Trường Phong rốt cuộc lo lắng điều gì, bất quá được quan tâm cũng cảm thấy không tệ.
Khóe miệng Bạch Thi Lan bất giác nhếch lên, không nhịn được nói với Tô Bạch Hân: "Thực ra ta cũng có gì đâu, hai ta vẫn luôn ngồi cùng một chỗ có gì đâu."
Tô Bạch Hân cười khẽ một tiếng, "Thật không? Ngươi nghĩ vậy sao?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, "A, kỳ thực ta cũng không nghĩ gì."
A, nàng vừa nãy rốt cuộc nói cái gì vậy!
Sao cảm giác mình như đang khoe ân ái trước mặt nữ chính thế?
Nàng với Cố Trường Phong làm gì có ân ái!
"Ngươi coi như ta chưa nói gì đi!"
Bạch Thi Lan tràn đầy xấu hổ, có chút không biết phải đối diện với Tô Bạch Hân như thế nào.
"Ta không chỉ nghe mà mắt ta cũng nhìn thấy, Cố thanh niên trí thức người này quả thật rất tốt, luôn luôn để mắt tới ngươi."
Bạch Thi Lan: ...
Đừng nói nữa, ta đã cảm thấy ánh mắt đáng sợ kia của Tô Văn Tuyết rồi!
Tô Văn Tuyết nhận thấy ánh mắt Bạch Thi Lan nhìn mình thì liền mỉm cười.
"Thi Lan tỷ, ngươi nhìn ta làm gì?"
Bạch Thi Lan há hốc miệng, "A? Ngươi, ngươi cũng gọi ta là tỷ?"
Nàng với Tô Văn Tuyết ai lớn hơn?
Gọi tỷ thật đúng là không khiến người ta vui vẻ cho lắm, nàng có lẽ nhỏ hơn Tô Văn Tuyết thì phải.
"Sao vậy?"
Tô Bạch Hân cười nói: "Tô Văn Tuyết, ngươi vẫn là đừng chiếm tiện nghi của người khác, ngươi lớn hơn Bạch Thi Lan, sao còn giả bộ non nớt?"
Bạch Thi Lan tỏ vẻ quả nhiên là vậy, hóa ra Tô Văn Tuyết thật sự lớn hơn nàng!
Vậy là tốt rồi!
Khóe miệng Bạch Thi Lan khẽ cười.
Bất quá cũng chỉ là họ Tô mà thôi, còn vọng tưởng có quan hệ với nhà bọn hắn sao?
Bạch Thi Lan liền ngồi trên sô pha, cũng không tiếp tục tìm chủ đề, người nhà họ Cố cũng lần lượt đến. Nàng không thể không giữ lưng thẳng.
Mà mỗi người đến dường như đều muốn nói một câu, đây chính là vị hôn thê của Trường Phong.
Móa! Thật là không biết nói gì!
Nàng đến đây lâu như vậy mà không tin hôm nay mới biết chuyện này!
Thế nhưng, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt Bạch Thi Lan vẫn giữ nụ cười giả tạo.
Cố Trường Phong cùng Cố phụ đồng thời trở về.
Cố Trường Phong rất giỏi giao tiếp, rất nhanh liền dời được sự chú ý đang đổ dồn lên người Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không thì nàng thật sự không chịu nổi!
Nàng ném cho Cố Trường Phong một ánh mắt cảm ơn.
Người này vẫn là rất hữu dụng!
"Xem ra, Cố thanh niên trí thức đối với ngươi vẫn rất để ý."
Bạch Thi Lan liếc Tô Bạch Hân một cái, không hiểu sao lại đột nhiên nói đến chuyện này.
Ánh mắt rơi vào mặt Tô Văn Tuyết, nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo thoáng qua trên mặt nàng ta, đột nhiên hiểu ra.
Đây là để Tô Văn Tuyết càng khó chịu hơn.
Haiz, vậy Tô Văn Tuyết chẳng phải càng ghét mình hơn.
Haiz, Bạch Thi Lan không nhịn được lườm Tô Bạch Hân.
Có thể đừng khiến nàng chọc thêm hận ý của Tô Văn Tuyết được không?
Nữ nhân này rõ ràng là hễ ai có quan hệ thân mật với nam chính liền ghen tỵ!
Mặc dù mình vốn dĩ đã là cái gai trong mắt nàng ta, nhưng so với Tô Bạch Hân thì nàng vẫn đứng thứ hai.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Bạch Thi Lan khá hơn một chút, ít nhất mình chưa giành phần tranh đấu giữa hai nữ chính.
Cố Trường Phong đi tới, đứng cạnh Bạch Thi Lan.
"Nếu ngươi mệt thì có thể đi nghỉ, chỗ này để ta ứng phó."
Bạch Thi Lan chớp mắt, kỳ thực nàng cũng không mệt lắm, chỉ là vẫn phải giữ nụ cười, ngồi ngay ngắn, lúc bị hỏi thì cười một cái là được.
Về phần những ánh mắt khinh thường kia, nàng cũng quen rồi, căn bản là có thể không thèm để ý.
Cũng không biết Cố Trường Phong rốt cuộc lo lắng điều gì, bất quá được quan tâm cũng cảm thấy không tệ.
Khóe miệng Bạch Thi Lan bất giác nhếch lên, không nhịn được nói với Tô Bạch Hân: "Thực ra ta cũng có gì đâu, hai ta vẫn luôn ngồi cùng một chỗ có gì đâu."
Tô Bạch Hân cười khẽ một tiếng, "Thật không? Ngươi nghĩ vậy sao?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, "A, kỳ thực ta cũng không nghĩ gì."
A, nàng vừa nãy rốt cuộc nói cái gì vậy!
Sao cảm giác mình như đang khoe ân ái trước mặt nữ chính thế?
Nàng với Cố Trường Phong làm gì có ân ái!
"Ngươi coi như ta chưa nói gì đi!"
Bạch Thi Lan tràn đầy xấu hổ, có chút không biết phải đối diện với Tô Bạch Hân như thế nào.
"Ta không chỉ nghe mà mắt ta cũng nhìn thấy, Cố thanh niên trí thức người này quả thật rất tốt, luôn luôn để mắt tới ngươi."
Bạch Thi Lan: ...
Đừng nói nữa, ta đã cảm thấy ánh mắt đáng sợ kia của Tô Văn Tuyết rồi!
Tô Văn Tuyết nhận thấy ánh mắt Bạch Thi Lan nhìn mình thì liền mỉm cười.
"Thi Lan tỷ, ngươi nhìn ta làm gì?"
Bạch Thi Lan há hốc miệng, "A? Ngươi, ngươi cũng gọi ta là tỷ?"
Nàng với Tô Văn Tuyết ai lớn hơn?
Gọi tỷ thật đúng là không khiến người ta vui vẻ cho lắm, nàng có lẽ nhỏ hơn Tô Văn Tuyết thì phải.
"Sao vậy?"
Tô Bạch Hân cười nói: "Tô Văn Tuyết, ngươi vẫn là đừng chiếm tiện nghi của người khác, ngươi lớn hơn Bạch Thi Lan, sao còn giả bộ non nớt?"
Bạch Thi Lan tỏ vẻ quả nhiên là vậy, hóa ra Tô Văn Tuyết thật sự lớn hơn nàng!
Vậy là tốt rồi!
Khóe miệng Bạch Thi Lan khẽ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận