Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 208: Vậy mà là thật (length: 3739)
Người trên bàn lập tức im lặng, nhưng rất nhanh liền lại cười, nói: "Đúng thế, chúng ta người lớn như vậy, còn không có một đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy."
"Ha ha ha, đúng vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đối tượng của hai người các ngươi thật sự rất đẹp, ngươi từ nhỏ đã ngoan ngoãn, không ngờ chọn người yêu cũng có tướng mạo không hề kém cạnh."
Bạch Thi Lan: "Người đẹp thì đương nhiên là phải ở cùng người đẹp, mỹ nữ không thể nào xứng với dã thú được."
"Ý gì hả? Ngươi đang mắng ai đó?"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ? ?
Cái gì?
Nàng mắng ai cơ chứ?
Bạch Thi Lan mím môi, nhìn về phía người đang giận kia.
Gương mặt đó vẫn tương đối quen thuộc, đúng là chị họ.
Nhưng mà...
"Chị họ, em có nói gì đâu, sao chị lại nổi nóng vậy?"
Tào Diễm Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Chẳng phải là đang khoe khoang sao!"
Bạch Thi Lan thật sự kêu oan mà, nàng khoe khoang hồi nào chứ, người này có bệnh không vậy!
"Em đâu có chỉ đích danh ai đâu mà, em chỉ là cảm thán thôi, chị họ, tự chị nhận thấy thế thì mới kỳ quái đấy."
Tào Diễm Nguyệt: "Ý chị là gì, chị nói tôi xấu?"
Bạch Thi Lan: ...
Không còn gì để nói.
"Chị đã nghĩ như vậy rồi thì em cũng hết cách."
Nàng còn chưa kịp nói gì, người này đã tự nhảy vào.
Sao cứ muốn người khác cảm thấy mình cực kỳ xấu xí thế nhỉ?
Bạch Thi Lan không hiểu nổi tâm lý của nàng.
"Ngươi! Quả nhiên là đang nói tôi xấu!"
"Chị họ, em với chị có thù hằn gì không, sao toàn nói những điều khó hiểu thế?"
Cho dù thật sự xấu, nàng cũng không nói ra được chứ.
Huống chi lại là người thân của mình.
Tào Diễm Nguyệt mím môi, vẻ mặt căm hận.
"Cô quên những chuyện cô đã làm với tôi trước kia rồi à?"
Bạch Thi Lan lập tức ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
"Em làm gì chị? Hai ta bình thường rất ít khi gặp mặt, em làm gì chị được chứ?"
Một năm gặp một lần là cùng, một lần đó còn làm được gì chứ?
Bạch Thi Lan cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không thành công, mơ màng nhìn nàng.
"Cô thật sự quên rồi à? Bạch Thi Lan, cô thật là quá đáng."
Bạch Thi Lan: ...
Nàng chỉ đến dự tiệc còn đưa tiền mừng, làm gì mà quá đáng chứ?
Bạch Thi Lan mặc kệ, những người thân khác trên bàn thì cười ha hả, đánh nước đục.
Khiến cho lời nói trong lòng Tào Diễm Nguyệt phải nuốt trở về.
Rất nhanh, tiệc bắt đầu, chú rể dẫn cô dâu đi từng bàn mời rượu.
Cuối cùng cũng đến chỗ của nàng.
Đào Hỉ cầm ly rượu đưa về phía Bạch Thi Lan, nói với người đàn ông bên cạnh: "Đây là chị của tôi, Bạch Thi Lan, bên cạnh chị ấy là anh rể tương lai."
Bạch Thi Lan và Cố Trường Phong lập tức đứng lên, nâng ly.
"Anh rể quả nhiên là tuấn tú lịch sự như em gái nói!"
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên người Bạch Thi Lan, nghe thấy nàng nói vậy liền tươi cười rạng rỡ.
"Cảm ơn chị!"
Sau đó, khi nhìn thấy Cố Trường Phong thì có chút kinh ngạc.
"Cố ca, không ngờ chúng ta lại thành người một nhà, thật là duyên phận!"
Cố Trường Phong cười cười, lạnh nhạt cụng ly với hắn rồi uống cạn.
Hai người mới cưới không nói chuyện với bọn họ nhiều, dù sao còn nhiều người khác phải mời rượu nữa.
Sau khi người đi rồi, Bạch Thi Lan kinh ngạc: "Vậy mà anh quen thật với chồng của em gái tôi đấy!"
Cố Trường Phong: "Chẳng lẽ ta có thể lừa ngươi sao?"
"Ha ha ha, đúng vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đối tượng của hai người các ngươi thật sự rất đẹp, ngươi từ nhỏ đã ngoan ngoãn, không ngờ chọn người yêu cũng có tướng mạo không hề kém cạnh."
Bạch Thi Lan: "Người đẹp thì đương nhiên là phải ở cùng người đẹp, mỹ nữ không thể nào xứng với dã thú được."
"Ý gì hả? Ngươi đang mắng ai đó?"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ? ?
Cái gì?
Nàng mắng ai cơ chứ?
Bạch Thi Lan mím môi, nhìn về phía người đang giận kia.
Gương mặt đó vẫn tương đối quen thuộc, đúng là chị họ.
Nhưng mà...
"Chị họ, em có nói gì đâu, sao chị lại nổi nóng vậy?"
Tào Diễm Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Chẳng phải là đang khoe khoang sao!"
Bạch Thi Lan thật sự kêu oan mà, nàng khoe khoang hồi nào chứ, người này có bệnh không vậy!
"Em đâu có chỉ đích danh ai đâu mà, em chỉ là cảm thán thôi, chị họ, tự chị nhận thấy thế thì mới kỳ quái đấy."
Tào Diễm Nguyệt: "Ý chị là gì, chị nói tôi xấu?"
Bạch Thi Lan: ...
Không còn gì để nói.
"Chị đã nghĩ như vậy rồi thì em cũng hết cách."
Nàng còn chưa kịp nói gì, người này đã tự nhảy vào.
Sao cứ muốn người khác cảm thấy mình cực kỳ xấu xí thế nhỉ?
Bạch Thi Lan không hiểu nổi tâm lý của nàng.
"Ngươi! Quả nhiên là đang nói tôi xấu!"
"Chị họ, em với chị có thù hằn gì không, sao toàn nói những điều khó hiểu thế?"
Cho dù thật sự xấu, nàng cũng không nói ra được chứ.
Huống chi lại là người thân của mình.
Tào Diễm Nguyệt mím môi, vẻ mặt căm hận.
"Cô quên những chuyện cô đã làm với tôi trước kia rồi à?"
Bạch Thi Lan lập tức ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
"Em làm gì chị? Hai ta bình thường rất ít khi gặp mặt, em làm gì chị được chứ?"
Một năm gặp một lần là cùng, một lần đó còn làm được gì chứ?
Bạch Thi Lan cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không thành công, mơ màng nhìn nàng.
"Cô thật sự quên rồi à? Bạch Thi Lan, cô thật là quá đáng."
Bạch Thi Lan: ...
Nàng chỉ đến dự tiệc còn đưa tiền mừng, làm gì mà quá đáng chứ?
Bạch Thi Lan mặc kệ, những người thân khác trên bàn thì cười ha hả, đánh nước đục.
Khiến cho lời nói trong lòng Tào Diễm Nguyệt phải nuốt trở về.
Rất nhanh, tiệc bắt đầu, chú rể dẫn cô dâu đi từng bàn mời rượu.
Cuối cùng cũng đến chỗ của nàng.
Đào Hỉ cầm ly rượu đưa về phía Bạch Thi Lan, nói với người đàn ông bên cạnh: "Đây là chị của tôi, Bạch Thi Lan, bên cạnh chị ấy là anh rể tương lai."
Bạch Thi Lan và Cố Trường Phong lập tức đứng lên, nâng ly.
"Anh rể quả nhiên là tuấn tú lịch sự như em gái nói!"
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên người Bạch Thi Lan, nghe thấy nàng nói vậy liền tươi cười rạng rỡ.
"Cảm ơn chị!"
Sau đó, khi nhìn thấy Cố Trường Phong thì có chút kinh ngạc.
"Cố ca, không ngờ chúng ta lại thành người một nhà, thật là duyên phận!"
Cố Trường Phong cười cười, lạnh nhạt cụng ly với hắn rồi uống cạn.
Hai người mới cưới không nói chuyện với bọn họ nhiều, dù sao còn nhiều người khác phải mời rượu nữa.
Sau khi người đi rồi, Bạch Thi Lan kinh ngạc: "Vậy mà anh quen thật với chồng của em gái tôi đấy!"
Cố Trường Phong: "Chẳng lẽ ta có thể lừa ngươi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận