Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 103: Ông ngoại (length: 14921)

Nghe vậy, vẻ mặt Cố phu nhân cứng đờ trong giây lát, ngay sau đó liền nhìn về phía Cố Trường Phong.
"Trường Phong!"
Cố Trường Phong: ... . .
"Mẹ!"
Cố phu nhân mím môi, "Ta hỏi ngươi, giữa ta và nàng, ngươi chọn ai!"
Bạch Thi Lan: ... . .
"A di, vấn đề này của người vốn dĩ đã không công bằng! Nếu hắn không chọn người, ta còn khinh thường hắn ấy!"
Cố phu nhân kinh ngạc nhìn Bạch Thi Lan, không ngờ đối phương lại nói như vậy.
"Ngươi. . . . ."
"A di, con biết người không ưa con, nhưng con trai của người thích con mà, sống là chuyện của hai người, chứ không phải con và người, người có để ý hay không, với con mà nói thật sự không quan trọng lắm!"
Nói xong, Bạch Thi Lan nở một nụ cười tươi với Cố phu nhân.
Cố phu nhân tức giận ôm ngực, "Vớ vẩn! ! Xưa nay đều chú trọng môn đăng hộ đối! Nồi nào vung nấy!"
Bạch Thi Lan nếu có chút suy nghĩ gật đầu, "Nói với hắn đó!"
Nàng còn không thèm cái đám cưới này đâu! Khinh bỉ phí sức.
Dường như nhận ra Bạch Thi Lan đang hờn dỗi, vẻ mặt Cố Trường Phong cũng có chút không vui.
"Mẹ."
Cố Trường Phong lên tiếng trầm thấp, mang theo chút tức giận.
Cố phu nhân định nói gì đó lập tức im bặt, tâm tình không tốt.
"Cô nương này là ai?"
Cố phu nhân như thể mới chú ý tới Tô Bạch Hân, Cố Trường Phong nhàn nhạt giải thích một câu, "Nàng là người đến chữa bệnh cho ông ngoại."
Nghe vậy, lông mày Cố phu nhân nhíu lại, "Con không phải là đang làm bậy sao? Cô ta còn trẻ quá, đâu có chút dáng dấp bác sĩ nào? Huống chi đến cả các bác sĩ lão làng ở bệnh viện nhân dân cũng không chữa khỏi bệnh cho ông ngoại con, chỉ dựa vào một cô nhóc?"
"Không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá người khác, người cũng đừng chỉ gặp một lần mà kết luận về y thuật của người ta."
Cố phu nhân sắp bị con trai làm cho tức chết, lẽ nào không phải bà không có mắt, không nhìn ra người hay sao?
Cố phu nhân tức giận đến nỗi không nuốt trôi cơm.
Cố Trường Phong không để ý đến, thấy Bạch Thi Lan và Tô Bạch Hân đã ăn cơm xong liền nói: "Ta đưa các ngươi qua xem chút."
Tô Bạch Hân biết lời này là nói với mình nên gật đầu.
Cố phu nhân thấy hai người có vẻ muốn rời đi thì sắc mặt trầm xuống.
"Các ngươi đi đâu?"
Cố Trường Phong thở dài, "Đi thăm ông ngoại."
Cố phu nhân ngây người, "Không được, ông ngoại con đang tĩnh dưỡng, không thể để người ngoài quấy rầy!"
"Nếu ông ngoại biết con tìm cho ông một cô cháu dâu, chắc chắn sẽ vui."
Môi Cố phu nhân run run hai cái, "Ta còn chưa đồng ý, vậy không tính, Cố Trường Phong, chuyện hôn sự không phải do một mình con quyết định!"
Cố Trường Phong dẫn Bạch Thi Lan và Tô Bạch Hân rời khỏi Cố gia, không để lời Cố phu nhân vào lòng.
Ra khỏi Cố gia, Cố Trường Phong nói với Bạch Thi Lan: "Lời mẹ ta nói nàng đừng để ý, nàng sống với ta chứ không phải với mẹ, mẹ có đồng ý hay không cũng không quan trọng!"
Ánh mắt Bạch Thi Lan long lanh, lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía hắn.
Đúng là nam nhân tốt!
Tô Bạch Hân nghiêng đầu hỏi: "Nhưng mà nếu mẹ của anh không thích Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan gả vào nhà anh nhất định sẽ chịu khổ !"
Bạch Thi Lan rất đồng ý với lời Tô Bạch Hân, "Đúng đó! Đó là mẹ của anh đó!"
Trên đời này mấy ai dám cãi lời mẹ mình, dù có cũng chẳng bao nhiêu!
Dù sao cô cũng không chắc có thể phản kháng quyết định của mẹ mình!
"Chuyện cả đời liên quan đến cả một đời, là chuyện hai người có tình cảm với nhau, sao có thể ở với người mình không thích như khách được chứ?"
Bạch Thi Lan ngừng một lát, ngọa tào, chẳng phải hắn đang tỏ tình sao?
Hắn thật sự thích mình ư?
Không thể nào, đây không phải là ảo giác đấy chứ?
Đừng có đến lúc lại bảo là nhận nhầm, thế thì toi đời a!
Tô Bạch Hân cười, "Đúng vậy, đối đãi nhau như khách cả đời, rốt cuộc vẫn thiếu chút, có lẽ cả đời cũng không vui vẻ gì."
Bạch Thi Lan nhìn hai người qua lại, lời thoại này sao lại có chút buồn bã vậy?
Hai người bọn họ đâu có đối đãi nhau như khách bao giờ.
"Sao hai người lại nói đến đây rồi, chẳng phải đang nói chuyện của a di sao?"
Bạch Thi Lan nghe có gì đó không đúng nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Ngắt lời hai người đang u sầu, hỏi: "Ông ngoại của anh rốt cuộc bị làm sao vậy!"
Bạch Thi Lan cũng không biết ông ngoại của Cố Trường Phong bị bệnh gì nặng, dù sao cả bộ truyện hầu hết chỉ miêu tả chuyện tình cảm của nam nữ chính, làm sao mà lại tập trung miêu tả các vai phụ được chứ.
Cố Trường Phong mím môi, trên mặt lóe lên một tia khổ sở, "Chân của ông ngoại không đứng dậy được."
Bạch Thi Lan hiểu ngay lập tức "À."
"Ông ngoại trước kia là người dẫn quân đi đánh giặc, đột nhiên phải đối mặt với đôi chân không cử động được, trong lòng ông có chút khó chấp nhận."
Bạch Thi Lan lặng lẽ ngậm miệng, lúc này không nên lên tiếng.
Cố Trường Phong cũng không nói nhiều, dẫn người đi đến bệnh viện.
Ở cổng bệnh viện có hai nhân viên bảo vệ canh gác, thấy Cố Trường Phong thì chủ động lên tiếng: "Cố thiếu, đoàn trưởng vẫn đang nghỉ ngơi."
Cố Trường Phong ừ một tiếng, "Tôi biết, tôi dẫn người vào thăm."
Nhân viên bảo vệ nghi ngờ nhìn hai người phía sau hắn, Cố Trường Phong nói: "Đây là người tôi tìm đến khám bệnh cho ông ngoại."
Nghe vậy, đồng tử của nhân viên bảo vệ đột nhiên co rút, hoàn toàn không tin cô gái trẻ như vậy lại là bác sĩ, lại còn khám bệnh cho đoàn trưởng.
Mặc dù trong lòng đầy hoài nghi, nhưng nhân viên bảo vệ biết thân phận mình, không hỏi nhiều.
Đi vào phòng bệnh, Bạch Thi Lan khẽ xoa mũi.
Cho dù là thời đại nào, chỉ cần là nước khử trùng trong bệnh viện thì đó vẫn là thứ mùi cô ghét nhất.
Nghe không thoải mái.
Tô Bạch Hân trực tiếp đi đến chỗ ông lão nằm trên giường.
Đưa tay sờ trán ông.
Một giây sau, tay cô bị bắt lại, cặp mắt sắc bén kia nhìn chằm chằm Tô Bạch Hân.
Tô Bạch Hân biết người trên giường sẽ không làm gì cô, liền nở nụ cười nhạt, nói: "Tôi là bác sĩ đến khám bệnh cho ông, ông không cần lo, tôi không phải người xấu."
"Ta còn chưa hỏi cô."
Ánh mắt ông lão thờ ơ, Tô Bạch Hân khựng lại, đối phương khí thế rất mạnh, có lẽ đã quen chỉ huy, cho dù đang bệnh, khí thế kia vẫn không hề giảm sút.
"Ông ngoại."
Cố Trường Phong lên tiếng, ông lão lập tức buông tay Tô Bạch Hân ra.
"Trường Phong? Con, con về rồi?"
Ông lão nhìn Cố Trường Phong với vẻ không chắc chắn, có vẻ như ông cảm thấy người trước mắt là do mình tưởng tượng ra.
Cố Trường Phong tiến lên phía trước, chỉnh độ cong của giường, giúp ông lão ngồi tựa lên.
"Con đã về."
Yến Thanh nheo mắt, "Ở lại bao lâu?"
Cố Trường Phong: "Sẽ không lâu, chỉ xin về thăm người thân thôi."
Yến Thanh hừ lạnh một tiếng, "Ở nhà thì không ở, cứ phải xuống nông thôn! Xuống nông thôn thì dễ, về nhà thì khó! Sao con không hiểu đạo lý này hả?"
Cố Trường Phong nghe được trong giọng giận dữ của Yến Thanh mang theo sự quan tâm thì khẽ nhếch mép.
"Con biết rồi ông ngoại, nhưng con cũng có chuyện muốn làm."
"Đi cải tạo ở nông thôn có thể làm được gì? Làm ruộng thôi sao có thể giúp con làm được chuyện mình muốn?"
Cố Trường Phong bất đắc dĩ, có một số chuyện không thể nói rõ với ông ngoại.
Liền vội giới thiệu Bạch Thi Lan, "Ông ngoại, cháu đưa cháu dâu của ông đến rồi."
Yến Thanh giật mình, vẻ mặt ngơ ngác, tràn đầy vẻ nghi ngờ nhìn Cố Trường Phong.
"Cháu dâu đâu? Cháu dâu ở đâu ra vậy? Đến cả con cũng có thể tìm được vợ à? Là cái nha đầu Văn Tuyết sao? Con không thích thì đừng có làm lỡ người ta!"
Yến Thanh có chút tức giận, Tô gia cô nương đó cũng là người mà ông nhìn lớn lên, mặc dù Cố Trường Phong luôn đối xử với người khác rất ôn hòa, khiến người khác cảm thấy dễ ở chung.
Nhưng cuối cùng thì vẫn là con cháu trong nhà, nên ông rất hiểu tính của nó.
Ẩn sau vẻ ôn hòa là sự cao ngạo và lạnh lùng, nha đầu Tô Văn Tuyết là bị vẻ ngoài của Cố Trường Phong mê hoặc.
Si mê đuổi theo sau lưng Cố Trường Phong, nếu Trường Phong thật sự thích, thì chuyện cưới xin đã xong rồi, chứ đâu có chờ đến bây giờ.
"Người đang ở đây, ông tự xem thì sẽ biết thôi."
Bạch Thi Lan tìm một chiếc ghế, không do dự ngồi xuống, nhìn cảnh hai ông cháu đang thân thiết, lặng lẽ trở thành một người đứng ngoài cuộc.
Đột ngột đẩy mình ra giới thiệu với ông ngoại, sợ rằng cô sẽ lập tức căng thẳng.
Yến Thanh nhìn qua Cố Trường Phong, thấy được hai cô nương phía sau hắn.
Người nào cũng xinh đẹp cả.
Yến Thanh tự nhận là một ông ngoại am hiểu Cố Trường Phong, đứa trẻ này không thích kiểu cô gái yếu đuối mít ướt, mà thích người thông minh, gan dạ làm việc quyết đoán.
"Là cô nương này sao? Mắt nhìn của con không tệ, nhìn qua là người quyết đoán đấy! Không giống ai kia một bộ dáng lười nhác, nhìn thấy đã bực mình rồi!"
Bạch Thi Lan: ? ? ?
Cô nhìn sang Tô Bạch Hân, Tô Bạch Hân đang đứng thẳng, hai bím tóc đặt trước ngực, quần áo cũng rất ngay ngắn.
Cô nhìn lại mình, cô thích mặc váy, còn thích váy màu sắc tươi sáng, kiểu dáng váy cũng là do cô tự thiết kế, trong mắt người khác, có lẽ hơi khác thường một chút.
Nhưng không có nghĩa là mình thua kém chứ! Hơn nữa mình chỉ ngồi đó thì làm sao nhìn ra được mình lười nhác!
Cố Trường Phong cười nói: "Ông ngoại, ông nhận nhầm rồi, cô gái không tệ đó là người cháu tìm đến chữa bệnh cho ông, người làm ông giận mới là cháu dâu tương lai của ông."
Yến Thanh: ... . . .
Vẻ mặt ông phức tạp vô cùng, Bạch Thi Lan dù muốn cũng khó làm ngơ.
Nàng nhịn một chút, cuối cùng vẫn là không nhịn được.
"Ông ngoại, ta xem ra chỗ nào biếng nhác!"
Để chứng minh mình và Tô Bạch Hân kém không nhiều, còn cố ý từ trên ghế đứng lên, ưỡn ngực ngẩng đầu.
Yến Thanh nheo mắt, thật sự không hiểu nói ra: "Trường Phong à, sao đi ra ngoài một chuyến, đổi nhiều như thế, ta nhớ kỹ ngươi trước kia không thích dạng này."
Cố Trường Phong sờ sờ mũi, mặt bất đắc dĩ, "Ông ngoại! Nàng rất tốt, không phải như ngươi nghĩ."
Bạch Thi Lan ho một tiếng, nhắc nhở chính bọn họ còn ở đây, muốn nói xấu nàng cũng phải lúc nàng không có ở đây!
Ở trước mặt nói nàng không phải, cũng quá đáng!
Yến Thanh nhìn Bạch Thi Lan, sau đó vừa nhìn về phía Tô Bạch Hân, "Ngươi là... Làm gì vậy?"
Tô Bạch Hân sửng sốt một chút, nói ra: "Ta chỉ là một cô gái nhà nông bình thường thôi, chỉ là biết một chút dược liệu và y thuật đơn giản."
Yến Thanh mí mắt nhướng lên, ánh mắt lại dừng trên người Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan chỉ chỉ mình, "Ta sao? Ta không làm gì cả, ta cũng là dân nhà nông, ở nông thôn không phải là làm ruộng sao?"
Nàng ít nhất là biết làm ruộng!
Yến Thanh trên mặt thịt động hai lần, "Trừ làm ruộng, ngươi còn biết cái gì?"
Bạch Thi Lan trầm mặc một chút, "Cái này thì phải xem ngươi hỏi về phương diện nào?"
"Ngươi với cô nương này là cùng một nơi đến? Vậy nàng biết ngươi biết không?"
Bạch Thi Lan hoảng sợ a một tiếng, "Ta mà có bản lĩnh của nàng, ta còn có thể đứng đây nói chuyện với ngươi sao?"
Nếu nàng có bản lĩnh của Tô Văn Tuyết, đã sớm thành phú bà rồi, mấy thứ đó bán đi, người bình thường còn muốn cướp đấy!
Tùy tiện ra giá cũng nhất định có người mua!
Có điều Tô Bạch Hân chưa từng để lộ, chỉ có cho nàng qua, còn cố ý làm khó dễ nàng.
Có điều nàng thì không thể cự tuyệt!
Bạch Thi Lan thở dài một hơi, trong lòng có chút ủ rũ, nàng cũng muốn có một bàn tay vàng lợi hại, đáng tiếc lần xuyên không này của nàng, đến giờ nội dung cốt truyện đều sắp quên hết.
"Vậy ngươi coi trọng nàng điểm gì? Nàng còn không đẹp bằng nha đầu kia!"
Yến Thanh không nhịn được nói một câu, Bạch Thi Lan lập tức cảm nhận được ác ý sâu sắc.
Tuy rằng nàng biết mình chỉ là hơi đẹp một chút, không sánh được Tô Bạch Hân, nhưng cũng không thể trước mặt nàng nói như thế.
Quá đâm vào tim.
Cố Trường Phong cứng họng, "Ông ngoại! Không thể so sánh như thế, các nàng mỗi người có một vẻ đẹp riêng, không ai hơn ai."
Tô Bạch Hân khẽ nhướng mày một chút, ánh mắt dời đến khuôn mặt giận dỗi của Bạch Thi Lan.
"Ta cho ông xem thử đi."
Cố Trường Phong lùi về sau hai bước, "Ông ngoại, để nàng xem cho ông thử, biết đâu, chân của ông có thể đứng lên được."
Yến Thanh sửng sốt một chút, sau đó cười nói, "Con còn nhớ chuyện này à, ta cũng đã chấp nhận thực tế rồi, có gì mà không đứng lên được, không phải vẫn vậy sao?"
"Dù sao cũng tốt hơn những người nằm dưới đất kia! Ta ít nhất còn sống."
Bạch Thi Lan nhìn Yến Thanh càng nói càng không để ý nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia bi thương.
Đó là cảm xúc bị Bạch Thi Lan bắt được.
Lão già này, khẩu xà tâm Phật!
Nào có ai không để ý đến cái chân của mình, không thể đứng lên đáy lòng vẫn để tâm, nhất là có ánh mắt của người khác.
"Ông ngoại, ông cứ yên tâm đi, Tô Bạch Hân nhất định có thể làm cho ông đứng lên, ông cứ an tâm chờ xem!"
Bạch Thi Lan sau khi nói xong, tiếp tục ngồi ở ghế băng chờ.
Yến Thanh liếc cái nha đầu lười biếng kia một cái, hừ lạnh một tiếng, "Giọng điệu của ngươi, nói như thể ngươi có thể chữa vậy!"
Bạch Thi Lan:....
Chẳng phải nàng đang muốn an ủi ông ấy sao? Để ông không cần phải hao tổn tinh thần sao?
Tô Bạch Hân: "Gia gia, chân của ông có thể chữa được, chỉ là quá trình hồi phục hơi khó khăn, phải xem ông có kiên trì được không."
Yến Thanh xem như là bị lời nói này làm cho kinh hãi.
Bạch Thi Lan liếc mắt một cái, lớn tiếng nói: "Ông ngoại à! Ông xem con nói đúng không! Ông có thể đứng lên được, nhưng nếu ông không kiên trì, đương nhiên sẽ không đứng dậy được, còn tùy thuộc vào việc ông có muốn đứng lên hay không, mà ông lại nói không để ý, cũng không nên làm khó bản thân như thế?"
Yến Thanh: "Ta có thể kiên trì! Ngươi thật không có gạt ta!"
Tô Bạch Hân cười cười, "Ông cứ yên tâm, trong thời gian này ta vẫn ở đây, nếu như không có biến chuyển gì, ông có thể trực tiếp tìm ta gây phiền phức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận