Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 68: Trao đổi hôn sự (length: 15092)
Bạch Thi Ý sờ sờ cằm, "Hai người ngươi nhìn qua xác thực rất xa lạ, sợ là người khác cũng không nhìn ra hai người là đối tượng của nhau."
Bạch Thi Lan không tự nhiên ho một tiếng, "Đó chẳng phải là rất bình thường sao? Ai nói người yêu cứ phải ngày ngày mang người yêu ra khoe khoang, có mà không thấy ngượng à!"
"Nói ai đó?" Đào Hỉ nghe vậy lập tức không vui.
Nàng chính là người thường xuyên mang người yêu ra khoe khoang đấy, nàng cảm thấy việc này không có gì, vốn dĩ là người yêu của mình, thì việc nàng hay khoe ra chẳng phải biểu hiện tình yêu hay sao?
"Liên quan gì tới ngươi?"
Bạch Thi Lan không nhịn được liếc một cái.
Đào Hỉ khó chịu, "Sao lại không liên quan đến ta? Ý trong lời vừa rồi của ngươi chẳng phải đang ám chỉ mặt ta đấy sao?"
"Ngươi có thể đừng chuyện gì cũng quy chụp vào người mình không? Sao cứ hễ ta nói câu gì không hay thì đều là ám chỉ ngươi thế?"
Thật là buồn cười, chưa thấy ai cả ngày cứ cố lôi những điều không tốt vào người mình cả.
Vả lại, nàng đâu có ý đó chứ, nàng còn chưa hề nghĩ đến Đào Hỉ đấy, Đào Hỉ tự mình nghĩ ra đó thôi.
Xem ra cũng biết việc cả ngày khoe khoang người yêu ra miệng có chút ngượng ngùng mà!
"Ngươi dám nói lúc ngươi nói câu đó, trong lòng không phải nghĩ đến ta?"
Khóe miệng Bạch Thi Lan giật giật hai cái, "Ta bị bệnh hả, việc gì cũng phải nhớ đến ngươi!"
Thấy hai người kia dường như lại muốn cãi nhau, Bạch Thi Ý xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói, "Hai ngươi có thể yên tĩnh một chút không? Cố thanh niên trí thức còn ở đây!"
Bạch Thi Lan và Đào Hỉ lập tức cứng đờ.
Mẹ nó, sao lại quên Cố Trường Phong đang ở một bên cơ chứ?
Bạch Thi Lan vặn vẹo cổ họng, giọng nhỏ nhẹ đi, "Trường Phong, bình thường ta ở nhà không phải vậy đâu, chỉ là ngẫu nhiên gặp chuyện bực mình mới thô lỗ như vậy thôi, bình thường ta rất dịu dàng!"
Đào Hỉ bị chọc cười, Bạch Thi Lan lập tức trợn mắt nhìn sang.
Nàng đang nói thật mà, bình thường chẳng lẽ không dịu dàng sao?
Có gì đáng cười!
"Đúng đúng đúng, tỷ tỷ của ta nói thật, bình thường rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi nói nhỏ thôi đã không nghe thấy gì rồi."
Bạch Thi Lan: ...
"Cơm cũng ăn xong rồi, các ngươi hẳn là cũng nói chuyện xong rồi chứ, Trường Phong rất bận, ta vất vả lắm mới nhờ hắn thu xếp chút thời gian tới đây, nếu không có chuyện gì khác thì ta cho hắn về."
Bạch Thi Ý khó hiểu nhìn nàng, "Đừng nóng vội chứ! Ta biết muội phu bận rộn, nhưng hôm nay chuyện này cũng rất quan trọng, ba mẹ vẫn đang bàn bạc đây."
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Bàn bạc chuyện gì?" Không phải chỉ là bảo hắn dẫn người về nhà ăn một bữa cơm, chứng minh nàng quả thực không nói dối, thế thôi, lẽ nào còn có chuyện khác?
Nhưng tuyệt đối đừng bắt nàng làm việc gì nha, chuyện này là giả dối đó!
Bạch Thi Lan vô thức nuốt nước bọt, bắt đầu căng thẳng.
"Tỷ tỷ, đương nhiên là bàn chuyện hôn sự của các ngươi rồi!"
Bạch Thi Lan: ! ! !
"Không thể nào..."
"Ta vừa mới nghe thấy!"
Ánh mắt Đào Hỉ lấp lánh, "Tỷ tỷ, chẳng phải hai người đã xác định là người yêu rồi sao? Không bằng tranh thủ định hôn trước luôn đi!"
Bạch Thi Lan: ...
Tha cho nàng đi, chuyện này thật sự muốn lấy mạng nàng mà!
Việc đính hôn đã nghĩ tới rồi, đừng đến lúc đó trực tiếp bắt ép nàng kết hôn đấy!
Không phải... Mẹ nàng không phải không thích Cố Trường Phong sao? Sao có thể để nàng cùng Cố Trường Phong đính hôn được chứ? Chắc chắn là Bạch Thi Ý đang gạt nàng!!
Đúng đúng đúng!! Nhất định là đang gạt mình!!
Chuyện này tuyệt đối không thể nào!!
Nghĩ vậy, tâm tình căng thẳng của nàng được thả lỏng phần nào, ánh mắt bất ngờ chạm phải ánh mắt Cố Trường Phong, lập tức mất tự nhiên.
"Ngươi đừng căng thẳng! Chắc không nhanh đến vậy đâu."
Bạch Thi Ý nhíu mày nhìn Cố Trường Phong, "Sao thế, ngươi không muốn đính hôn với muội ta?"
Cố Trường Phong bất đắc dĩ nhún vai, "Bạch ca, ta có nói gì đâu."
"Ý của muội ta chẳng phải là đang nói ngươi không muốn cưới nàng sao? Nếu ngươi không muốn cưới nàng, vậy thì đừng nói chuyện yêu đương làm gì! Cùng nàng yêu đương chính là phải xác định kết hôn chứ sao."
Cố Trường Phong nghiêm túc nói: "Ta đương nhiên là yêu đương với Thi Lan muội muội với mục đích kết hôn, cũng mong sớm cưới được Thi Lan muội muội về nhà."
"Ha ha, Cố thanh niên trí thức, vậy thì ngươi cũng không phải là cưới về nhà mà là ở rể nhà cậu ta ta!"
Đào Hỉ nhẹ nhàng nhướn mày, tuy Cố thanh niên trí thức này lớn lên không tệ, nhưng đáng tiếc lại là thanh niên trí thức xuống nông thôn, không có gì cả, Bạch Thi Lan mà gả cho hắn thì nhà cậu nàng sẽ thêm một miệng ăn.
Không giống nàng, là gả đi!
Khóe miệng Đào Hỉ càng nhếch lên cao.
Mí mắt Bạch Thi Lan giật giật, "Đào Hỉ! Chuyện này không đến lượt ngươi nói."
Sao có thể nói với nam chủ như vậy được chứ?
Nam chủ mà phải ở rể sao? Trong cốt truyện gốc, nam chủ cũng đâu có ở rể nhà nữ chủ, sao nàng dám mở ra tiền lệ này chứ?
"Ta lại không có nói sai, vốn dĩ đó là sự thật mà! Cố thanh niên trí thức ở đây không có nhà cửa, ngươi gả cho hắn thì ở đâu chứ? Không phải chỉ có thể ở rể sao?"
Bạch Thi Lan lập tức hoảng hốt, cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Trường Phong, thấy đối phương sắc mặt bình thường, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nam chủ quả đúng là nam chủ, thật là rộng lượng vô cùng.
Bị nói những lời khó nghe như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, hoặc là khả năng kiểm soát cảm xúc thật sự quá lợi hại, căn bản là không để người khác nhìn ra được.
Bạch Thi Ý cũng đang âm thầm quan sát biểu cảm của Cố Trường Phong, dù sao mấy thanh niên trí thức đều là từ thành phố lớn xuống, tuy không biết còn có thể về lại được không, nhưng khí phách ngạo nghễ là không thể thiếu.
Có một vài thanh niên trí thức chỉ vì đôi lời xúc phạm đến tôn nghiêm mà tức giận, thậm chí ra tay đánh người, chuyện này cũng không ít.
Tuy trong lòng tin tưởng nhân phẩm của Cố Trường Phong, nhưng dù sao cũng không phải là người nhà, cũng không hiểu rõ lắm.
Cũng có chút sợ hãi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cố Trường Phong dường như phát hiện ra, lúc này mới lên tiếng, "Lời Đào cô nương nói cũng đúng, nếu ta thật sự cùng Thi Lan muội muội đính ước, e rằng chỉ có thể ở rể."
"Vậy thì có gì đâu, chỉ cần ngươi không để ý thì không ai dám nói ngươi đâu! Nếu có người nói này nói nọ, ta nhất định cho hắn biết mặt!"
Bạch Thi Lan lập tức bày tỏ lập trường của mình, Đào Hỉ và Bạch Thi Ý lặng lẽ nhìn biểu hiện vội vàng kia, trong khoảnh khắc cũng có chút không biết nên nói gì cho phải.
"Xem ra tiểu muội đúng là rất vừa lòng Cố thanh niên trí thức đấy nhỉ!"
Bạch Thi Ý ban đầu còn có chút nghi ngờ, nhưng giờ sự nghi ngờ này đã hoàn toàn biến mất.
Đào Hỉ khó chịu đứng lên, nàng thấy thế nào hai người này nên không thể nào thành đôi vậy mà nhanh chóng thích nhau thế?
"Bất quá, Cố thanh niên trí thức dường như đối với phụ nữ nào cũng tốt vô cùng, nếu hiện tại đã yêu đương với tỷ tỷ ta rồi thì gặp người khác cũng nên giữ chừng mực một chút chứ."
Bạch Thi Lan: ...
Ta lạy... Mắt Đào Hỉ tinh thật đấy! Ngay cả điều này cũng nhìn ra được!
Nam chủ này đúng là có chút kiểu máy điều hòa trung tâm, nhưng đây là việc nữ chủ nên quan tâm, không liên quan gì đến nàng cả!
Cố Trường Phong ngẩn người một chút, nghi hoặc hỏi: "Ta, có thân thiết với những nữ đồng chí khác sao?"
Đào Hỉ khẽ a một tiếng, "Lẽ nào chính Cố thanh niên trí thức trong lòng không rõ sao?"
Bạch Thi Lan lén nhìn trời, cái này nàng thật sự không biết phải trả lời như thế nào.
Ánh mắt Cố Trường Phong từ từ chuyển sang Bạch Thi Lan, như thể muốn có được đáp án từ chỗ nàng.
Bạch Thi Lan khẽ ho một tiếng, "Đào Hỉ! Ăn nói gì thế? Trường Phong chỉ đang giúp đỡ người khác, không thể tránh khỏi mà..."
Cố Trường Phong: ...
"Xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý."
Mí mắt Bạch Thi Lan giật giật, vội nói: "Không có gì, chuyện đó cũng rất bình thường, dù sao ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu đúng không?"
Cố Trường Phong hơi mím môi, không tiếp tục nói gì.
Bạch Thi Ý: "Xác thực nên chú ý một chút, nếu như chưa yêu đương thì không sao, nhưng đã có đối tượng rồi thì mỗi việc đều phải chú ý một chút, nhất là giữa nam nữ!"
"Nha nha nha! Ca! Cố thanh niên trí thức khẳng định sẽ chú ý, không cần ngươi phải nhắc nhở đâu!"
Nói xong Bạch Thi Lan lại lén meo meo nhìn thoáng qua Cố Trường Phong.
Bạch Thi Ý không vui, "Ta nhắc nhở một chút cũng là vì tốt cho các ngươi thôi, sao còn không biết điều như vậy hả?"
Bạch Thi Lan bĩu môi, "Nhìn ngươi cũng không giống có lòng tốt gì!"
Vả lại, việc của nam chủ thì nàng cần gì phải nhúng tay vào chứ, nhỡ hắn không vui thì làm sao?
Mà nói, có một số việc nên bớt quản thì hơn!
Thế này nàng suýt cho rằng chuyện của bọn họ là thật luôn rồi!
"Bạch ca, anh yên tâm, về sau em sẽ chú ý những vấn đề này."
Cố Trường Phong đột nhiên mở miệng, kéo sự chú ý của hai anh em trở về.
Bạch Thi Lan chớp chớp mắt, đầy tò mò nhìn Cố Trường Phong.
Đây chỉ là nói vậy thôi mà! Nếu thật sự chú ý thì sao còn phát triển quan hệ với nữ chính được chứ?
Bạch Thi Ý hài lòng gật đầu, "Ngươi nhớ trong lòng là tốt rồi; người trong thôn chúng ta không giống như người trong thành, dù sao với mấy việc này vẫn rất coi trọng."
Cố Trường Phong ngoan ngoãn nghe lời Bạch Thi Ý, lần lượt gật đầu.
Theo sau, Cố Trường Phong lại bị Bạch Quốc Cường cùng Hoàng Xuân Hoa gọi vào nói chuyện, Bạch Thi Lan trông ngóng đến sốt ruột, sợ Cố Trường Phong ở trước mặt hai người bọn họ làm lộ chuyện.
Lo lắng không thôi.
"Sao vậy? Không tin tưởng thanh niên trí thức Cố à?"
Bạch Thi Lan mím chặt môi, oán hận nói: "Rõ ràng đã nói chỉ là mời về ăn bữa cơm thôi, sao lại còn lắm chuyện như vậy!"
Chuyện này nàng còn chưa kịp bàn với Cố Trường Phong nữa, lỡ như Cố Trường Phong không ứng phó được thì sao đây!
"Ngươi sợ hãi cái gì thế?"
Bạch Thi Ý liếc mắt đã nhìn ra nỗi sợ hãi ẩn giấu của Bạch Thi Lan.
Đào Hỉ phe phẩy quạt mo, "Chẳng lẽ tỷ tỷ đã thương lượng xong với anh thanh niên trí thức kia rồi mới đến đây?"
Mí mắt Bạch Thi Lan giật giật, "Muội nghĩ nhiều quá rồi! Thanh niên trí thức người ta sao lại phải phối hợp ta như vậy chứ!"
Đào Hỉ do dự một chút, chậm rãi gật đầu, "Cũng phải! Chắc là tỷ cũng không cho người ta được cái lợi gì ra hồn! Vậy làm sao người ta có thể phối hợp với tỷ chứ?"
Bạch Thi Lan trợn mắt, cười ha hả hai tiếng, có chút cạn lời nói: "Lời này của muội là có ý gì?"
Đào Hỉ lông mày nhẹ nhướng lên, "Không có ý gì cả, tỷ đừng để ý!"
Bạch Thi Lan mắt híp lại, nụ cười kia trông chẳng có vẻ gì là không có ý gì.
"Được rồi, Đào Hỉ có thể có ý gì, chẳng phải cũng là vì muốn tốt cho muội thôi sao?"
Đào Hỉ vô cùng tán thành gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta là người nhà mà! Chắc chắn là phải suy nghĩ cho tỷ rồi!"
Bạch Thi Lan hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn không nghĩ vậy.
Rất nhanh Cố Trường Phong cùng Bạch Quốc Cường, Hoàng Xuân Hoa đi ra, Bạch Thi Lan lập tức nghênh đón.
"Ba mẹ, hai người thần thần bí bí nói gì vậy, sao lại còn cố ý tránh mặt chúng con nữa."
Hoàng Xuân Hoa trừng mắt, "Chuyện này không liên quan gì đến con hết!"
Bị trừng Bạch Thi Lan đặc biệt vô tội, chuyện này rõ ràng có liên quan đến mình, sao mình lại không thể biết?
Cũng đừng có lén lút bán đứng nàng!
Bạch Thi Lan không moi được chút tin tức nào từ Hoàng Xuân Hoa, liền chuyển chủ ý sang Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong chắc sẽ tự nói với mình thôi, vẫn nên chờ chút, lát nữa trực tiếp hỏi Cố Trường Phong thì hơn!
Biểu tình của Hoàng Xuân Hoa còn tính là không tệ, xem ra cuộc nói chuyện vừa rồi khiến bà khá hài lòng.
Cố Trường Phong đi ra sau đó, liền chuẩn bị rời đi.
Hoàng Xuân Hoa vội vàng đưa mắt cho Bạch Thi Lan.
"Còn không mau đi tiễn thanh niên trí thức Cố!"
Bạch Thi Lan ngẩn ra một chút, lúc này mới phản ứng lại, liền vội vàng đuổi theo.
"Thanh niên trí thức Cố! !"
Chắc là do Cố Trường Phong chân hơi dài, mới đó mà đã sắp không thấy bóng dáng đâu rồi.
Cố Trường Phong quay đầu lại, dừng chân, mày khẽ nhíu lại, "Đừng tiễn nữa, trời nắng, coi chừng bị rát da."
Bạch Thi Lan cười cười, "Không sao, có tí xíu thôi, tôi đưa anh đi."
Cố Trường Phong có chút buồn cười, "Chỉ có mấy bước thôi, không cần tiễn."
Bạch Thi Lan tặc lưỡi một tiếng, liếc mắt nhìn ra phía sau một chút, thấy người ở cửa trạm, lập tức tiến đến trước người Cố Trường Phong.
"Thanh niên trí thức Cố, mẹ tôi bọn họ tìm anh đến rốt cuộc là nói gì vậy?"
Ánh mắt Cố Trường Phong thâm trầm, "Không phải em nói tôi và em đang nói chuyện yêu đương sao?"
Bạch Thi Lan: ... . .
"Thì, cũng không phải do tôi nói mà, là chính bọn họ hiểu lầm!"
Nàng cũng chỉ là biết tùy cơ ứng biến thôi!
Cố Trường Phong "ồ" một tiếng, "Cho nên, bá phụ bá mẫu, cũng chỉ hỏi tôi chuyện này có thật hay không."
Đôi mắt Bạch Thi Lan lập tức trợn tròn, "Anh, anh không có nói ra sự thật đấy chứ! ! !"
Không, không thể nào! ! !
Cố Trường Phong nhìn sắc mặt Bạch Thi Lan dần tái nhợt, có chút buồn cười, "Chuyện đã đáp ứng em, tự nhiên sẽ làm được."
Bạch Thi Lan vừa nghe, lập tức cảm giác mình lại có thể sống tiếp được rồi.
"Vậy thì tốt rồi! !" Hù chết nàng! !
Suýt chút nữa tưởng rằng mình lát nữa phải về ăn đòn rồi!
"Chỉ là, như vậy, sự trong sạch của tôi liền mất rồi, muội muội Thi Lan tính bồi thường cho tôi thế nào?"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
Con ngươi Bạch Thi Lan lập tức chuyển động, "Hả? Anh, anh trong sạch? Ha ha ha, sao có thể nhanh như vậy liền mất được! Anh, anh cứ yên tâm đi! Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào!"
Cố Trường Phong không nói gì thêm, trầm mặc nhìn nàng.
Giọng nói Bạch Thi Lan càng ngày càng lắp bắp, "Thì, thì đến lúc đó, tôi nhất định sẽ tìm cách cho anh làm sáng tỏ! Anh, anh tạm thời đừng quá lo lắng. . ."
"Làm sao mà làm sáng tỏ? Tôi cũng đã chính miệng xác nhận chuyện nói chuyện yêu đương với em, bá phụ bá mẫu cũng có thể làm chứng mà."
Bạch Thi Lan không tự nhiên ho một tiếng, "Đó chẳng phải là rất bình thường sao? Ai nói người yêu cứ phải ngày ngày mang người yêu ra khoe khoang, có mà không thấy ngượng à!"
"Nói ai đó?" Đào Hỉ nghe vậy lập tức không vui.
Nàng chính là người thường xuyên mang người yêu ra khoe khoang đấy, nàng cảm thấy việc này không có gì, vốn dĩ là người yêu của mình, thì việc nàng hay khoe ra chẳng phải biểu hiện tình yêu hay sao?
"Liên quan gì tới ngươi?"
Bạch Thi Lan không nhịn được liếc một cái.
Đào Hỉ khó chịu, "Sao lại không liên quan đến ta? Ý trong lời vừa rồi của ngươi chẳng phải đang ám chỉ mặt ta đấy sao?"
"Ngươi có thể đừng chuyện gì cũng quy chụp vào người mình không? Sao cứ hễ ta nói câu gì không hay thì đều là ám chỉ ngươi thế?"
Thật là buồn cười, chưa thấy ai cả ngày cứ cố lôi những điều không tốt vào người mình cả.
Vả lại, nàng đâu có ý đó chứ, nàng còn chưa hề nghĩ đến Đào Hỉ đấy, Đào Hỉ tự mình nghĩ ra đó thôi.
Xem ra cũng biết việc cả ngày khoe khoang người yêu ra miệng có chút ngượng ngùng mà!
"Ngươi dám nói lúc ngươi nói câu đó, trong lòng không phải nghĩ đến ta?"
Khóe miệng Bạch Thi Lan giật giật hai cái, "Ta bị bệnh hả, việc gì cũng phải nhớ đến ngươi!"
Thấy hai người kia dường như lại muốn cãi nhau, Bạch Thi Ý xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói, "Hai ngươi có thể yên tĩnh một chút không? Cố thanh niên trí thức còn ở đây!"
Bạch Thi Lan và Đào Hỉ lập tức cứng đờ.
Mẹ nó, sao lại quên Cố Trường Phong đang ở một bên cơ chứ?
Bạch Thi Lan vặn vẹo cổ họng, giọng nhỏ nhẹ đi, "Trường Phong, bình thường ta ở nhà không phải vậy đâu, chỉ là ngẫu nhiên gặp chuyện bực mình mới thô lỗ như vậy thôi, bình thường ta rất dịu dàng!"
Đào Hỉ bị chọc cười, Bạch Thi Lan lập tức trợn mắt nhìn sang.
Nàng đang nói thật mà, bình thường chẳng lẽ không dịu dàng sao?
Có gì đáng cười!
"Đúng đúng đúng, tỷ tỷ của ta nói thật, bình thường rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi nói nhỏ thôi đã không nghe thấy gì rồi."
Bạch Thi Lan: ...
"Cơm cũng ăn xong rồi, các ngươi hẳn là cũng nói chuyện xong rồi chứ, Trường Phong rất bận, ta vất vả lắm mới nhờ hắn thu xếp chút thời gian tới đây, nếu không có chuyện gì khác thì ta cho hắn về."
Bạch Thi Ý khó hiểu nhìn nàng, "Đừng nóng vội chứ! Ta biết muội phu bận rộn, nhưng hôm nay chuyện này cũng rất quan trọng, ba mẹ vẫn đang bàn bạc đây."
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Bàn bạc chuyện gì?" Không phải chỉ là bảo hắn dẫn người về nhà ăn một bữa cơm, chứng minh nàng quả thực không nói dối, thế thôi, lẽ nào còn có chuyện khác?
Nhưng tuyệt đối đừng bắt nàng làm việc gì nha, chuyện này là giả dối đó!
Bạch Thi Lan vô thức nuốt nước bọt, bắt đầu căng thẳng.
"Tỷ tỷ, đương nhiên là bàn chuyện hôn sự của các ngươi rồi!"
Bạch Thi Lan: ! ! !
"Không thể nào..."
"Ta vừa mới nghe thấy!"
Ánh mắt Đào Hỉ lấp lánh, "Tỷ tỷ, chẳng phải hai người đã xác định là người yêu rồi sao? Không bằng tranh thủ định hôn trước luôn đi!"
Bạch Thi Lan: ...
Tha cho nàng đi, chuyện này thật sự muốn lấy mạng nàng mà!
Việc đính hôn đã nghĩ tới rồi, đừng đến lúc đó trực tiếp bắt ép nàng kết hôn đấy!
Không phải... Mẹ nàng không phải không thích Cố Trường Phong sao? Sao có thể để nàng cùng Cố Trường Phong đính hôn được chứ? Chắc chắn là Bạch Thi Ý đang gạt nàng!!
Đúng đúng đúng!! Nhất định là đang gạt mình!!
Chuyện này tuyệt đối không thể nào!!
Nghĩ vậy, tâm tình căng thẳng của nàng được thả lỏng phần nào, ánh mắt bất ngờ chạm phải ánh mắt Cố Trường Phong, lập tức mất tự nhiên.
"Ngươi đừng căng thẳng! Chắc không nhanh đến vậy đâu."
Bạch Thi Ý nhíu mày nhìn Cố Trường Phong, "Sao thế, ngươi không muốn đính hôn với muội ta?"
Cố Trường Phong bất đắc dĩ nhún vai, "Bạch ca, ta có nói gì đâu."
"Ý của muội ta chẳng phải là đang nói ngươi không muốn cưới nàng sao? Nếu ngươi không muốn cưới nàng, vậy thì đừng nói chuyện yêu đương làm gì! Cùng nàng yêu đương chính là phải xác định kết hôn chứ sao."
Cố Trường Phong nghiêm túc nói: "Ta đương nhiên là yêu đương với Thi Lan muội muội với mục đích kết hôn, cũng mong sớm cưới được Thi Lan muội muội về nhà."
"Ha ha, Cố thanh niên trí thức, vậy thì ngươi cũng không phải là cưới về nhà mà là ở rể nhà cậu ta ta!"
Đào Hỉ nhẹ nhàng nhướn mày, tuy Cố thanh niên trí thức này lớn lên không tệ, nhưng đáng tiếc lại là thanh niên trí thức xuống nông thôn, không có gì cả, Bạch Thi Lan mà gả cho hắn thì nhà cậu nàng sẽ thêm một miệng ăn.
Không giống nàng, là gả đi!
Khóe miệng Đào Hỉ càng nhếch lên cao.
Mí mắt Bạch Thi Lan giật giật, "Đào Hỉ! Chuyện này không đến lượt ngươi nói."
Sao có thể nói với nam chủ như vậy được chứ?
Nam chủ mà phải ở rể sao? Trong cốt truyện gốc, nam chủ cũng đâu có ở rể nhà nữ chủ, sao nàng dám mở ra tiền lệ này chứ?
"Ta lại không có nói sai, vốn dĩ đó là sự thật mà! Cố thanh niên trí thức ở đây không có nhà cửa, ngươi gả cho hắn thì ở đâu chứ? Không phải chỉ có thể ở rể sao?"
Bạch Thi Lan lập tức hoảng hốt, cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Trường Phong, thấy đối phương sắc mặt bình thường, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nam chủ quả đúng là nam chủ, thật là rộng lượng vô cùng.
Bị nói những lời khó nghe như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, hoặc là khả năng kiểm soát cảm xúc thật sự quá lợi hại, căn bản là không để người khác nhìn ra được.
Bạch Thi Ý cũng đang âm thầm quan sát biểu cảm của Cố Trường Phong, dù sao mấy thanh niên trí thức đều là từ thành phố lớn xuống, tuy không biết còn có thể về lại được không, nhưng khí phách ngạo nghễ là không thể thiếu.
Có một vài thanh niên trí thức chỉ vì đôi lời xúc phạm đến tôn nghiêm mà tức giận, thậm chí ra tay đánh người, chuyện này cũng không ít.
Tuy trong lòng tin tưởng nhân phẩm của Cố Trường Phong, nhưng dù sao cũng không phải là người nhà, cũng không hiểu rõ lắm.
Cũng có chút sợ hãi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cố Trường Phong dường như phát hiện ra, lúc này mới lên tiếng, "Lời Đào cô nương nói cũng đúng, nếu ta thật sự cùng Thi Lan muội muội đính ước, e rằng chỉ có thể ở rể."
"Vậy thì có gì đâu, chỉ cần ngươi không để ý thì không ai dám nói ngươi đâu! Nếu có người nói này nói nọ, ta nhất định cho hắn biết mặt!"
Bạch Thi Lan lập tức bày tỏ lập trường của mình, Đào Hỉ và Bạch Thi Ý lặng lẽ nhìn biểu hiện vội vàng kia, trong khoảnh khắc cũng có chút không biết nên nói gì cho phải.
"Xem ra tiểu muội đúng là rất vừa lòng Cố thanh niên trí thức đấy nhỉ!"
Bạch Thi Ý ban đầu còn có chút nghi ngờ, nhưng giờ sự nghi ngờ này đã hoàn toàn biến mất.
Đào Hỉ khó chịu đứng lên, nàng thấy thế nào hai người này nên không thể nào thành đôi vậy mà nhanh chóng thích nhau thế?
"Bất quá, Cố thanh niên trí thức dường như đối với phụ nữ nào cũng tốt vô cùng, nếu hiện tại đã yêu đương với tỷ tỷ ta rồi thì gặp người khác cũng nên giữ chừng mực một chút chứ."
Bạch Thi Lan: ...
Ta lạy... Mắt Đào Hỉ tinh thật đấy! Ngay cả điều này cũng nhìn ra được!
Nam chủ này đúng là có chút kiểu máy điều hòa trung tâm, nhưng đây là việc nữ chủ nên quan tâm, không liên quan gì đến nàng cả!
Cố Trường Phong ngẩn người một chút, nghi hoặc hỏi: "Ta, có thân thiết với những nữ đồng chí khác sao?"
Đào Hỉ khẽ a một tiếng, "Lẽ nào chính Cố thanh niên trí thức trong lòng không rõ sao?"
Bạch Thi Lan lén nhìn trời, cái này nàng thật sự không biết phải trả lời như thế nào.
Ánh mắt Cố Trường Phong từ từ chuyển sang Bạch Thi Lan, như thể muốn có được đáp án từ chỗ nàng.
Bạch Thi Lan khẽ ho một tiếng, "Đào Hỉ! Ăn nói gì thế? Trường Phong chỉ đang giúp đỡ người khác, không thể tránh khỏi mà..."
Cố Trường Phong: ...
"Xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý."
Mí mắt Bạch Thi Lan giật giật, vội nói: "Không có gì, chuyện đó cũng rất bình thường, dù sao ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu đúng không?"
Cố Trường Phong hơi mím môi, không tiếp tục nói gì.
Bạch Thi Ý: "Xác thực nên chú ý một chút, nếu như chưa yêu đương thì không sao, nhưng đã có đối tượng rồi thì mỗi việc đều phải chú ý một chút, nhất là giữa nam nữ!"
"Nha nha nha! Ca! Cố thanh niên trí thức khẳng định sẽ chú ý, không cần ngươi phải nhắc nhở đâu!"
Nói xong Bạch Thi Lan lại lén meo meo nhìn thoáng qua Cố Trường Phong.
Bạch Thi Ý không vui, "Ta nhắc nhở một chút cũng là vì tốt cho các ngươi thôi, sao còn không biết điều như vậy hả?"
Bạch Thi Lan bĩu môi, "Nhìn ngươi cũng không giống có lòng tốt gì!"
Vả lại, việc của nam chủ thì nàng cần gì phải nhúng tay vào chứ, nhỡ hắn không vui thì làm sao?
Mà nói, có một số việc nên bớt quản thì hơn!
Thế này nàng suýt cho rằng chuyện của bọn họ là thật luôn rồi!
"Bạch ca, anh yên tâm, về sau em sẽ chú ý những vấn đề này."
Cố Trường Phong đột nhiên mở miệng, kéo sự chú ý của hai anh em trở về.
Bạch Thi Lan chớp chớp mắt, đầy tò mò nhìn Cố Trường Phong.
Đây chỉ là nói vậy thôi mà! Nếu thật sự chú ý thì sao còn phát triển quan hệ với nữ chính được chứ?
Bạch Thi Ý hài lòng gật đầu, "Ngươi nhớ trong lòng là tốt rồi; người trong thôn chúng ta không giống như người trong thành, dù sao với mấy việc này vẫn rất coi trọng."
Cố Trường Phong ngoan ngoãn nghe lời Bạch Thi Ý, lần lượt gật đầu.
Theo sau, Cố Trường Phong lại bị Bạch Quốc Cường cùng Hoàng Xuân Hoa gọi vào nói chuyện, Bạch Thi Lan trông ngóng đến sốt ruột, sợ Cố Trường Phong ở trước mặt hai người bọn họ làm lộ chuyện.
Lo lắng không thôi.
"Sao vậy? Không tin tưởng thanh niên trí thức Cố à?"
Bạch Thi Lan mím chặt môi, oán hận nói: "Rõ ràng đã nói chỉ là mời về ăn bữa cơm thôi, sao lại còn lắm chuyện như vậy!"
Chuyện này nàng còn chưa kịp bàn với Cố Trường Phong nữa, lỡ như Cố Trường Phong không ứng phó được thì sao đây!
"Ngươi sợ hãi cái gì thế?"
Bạch Thi Ý liếc mắt đã nhìn ra nỗi sợ hãi ẩn giấu của Bạch Thi Lan.
Đào Hỉ phe phẩy quạt mo, "Chẳng lẽ tỷ tỷ đã thương lượng xong với anh thanh niên trí thức kia rồi mới đến đây?"
Mí mắt Bạch Thi Lan giật giật, "Muội nghĩ nhiều quá rồi! Thanh niên trí thức người ta sao lại phải phối hợp ta như vậy chứ!"
Đào Hỉ do dự một chút, chậm rãi gật đầu, "Cũng phải! Chắc là tỷ cũng không cho người ta được cái lợi gì ra hồn! Vậy làm sao người ta có thể phối hợp với tỷ chứ?"
Bạch Thi Lan trợn mắt, cười ha hả hai tiếng, có chút cạn lời nói: "Lời này của muội là có ý gì?"
Đào Hỉ lông mày nhẹ nhướng lên, "Không có ý gì cả, tỷ đừng để ý!"
Bạch Thi Lan mắt híp lại, nụ cười kia trông chẳng có vẻ gì là không có ý gì.
"Được rồi, Đào Hỉ có thể có ý gì, chẳng phải cũng là vì muốn tốt cho muội thôi sao?"
Đào Hỉ vô cùng tán thành gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta là người nhà mà! Chắc chắn là phải suy nghĩ cho tỷ rồi!"
Bạch Thi Lan hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn không nghĩ vậy.
Rất nhanh Cố Trường Phong cùng Bạch Quốc Cường, Hoàng Xuân Hoa đi ra, Bạch Thi Lan lập tức nghênh đón.
"Ba mẹ, hai người thần thần bí bí nói gì vậy, sao lại còn cố ý tránh mặt chúng con nữa."
Hoàng Xuân Hoa trừng mắt, "Chuyện này không liên quan gì đến con hết!"
Bị trừng Bạch Thi Lan đặc biệt vô tội, chuyện này rõ ràng có liên quan đến mình, sao mình lại không thể biết?
Cũng đừng có lén lút bán đứng nàng!
Bạch Thi Lan không moi được chút tin tức nào từ Hoàng Xuân Hoa, liền chuyển chủ ý sang Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong chắc sẽ tự nói với mình thôi, vẫn nên chờ chút, lát nữa trực tiếp hỏi Cố Trường Phong thì hơn!
Biểu tình của Hoàng Xuân Hoa còn tính là không tệ, xem ra cuộc nói chuyện vừa rồi khiến bà khá hài lòng.
Cố Trường Phong đi ra sau đó, liền chuẩn bị rời đi.
Hoàng Xuân Hoa vội vàng đưa mắt cho Bạch Thi Lan.
"Còn không mau đi tiễn thanh niên trí thức Cố!"
Bạch Thi Lan ngẩn ra một chút, lúc này mới phản ứng lại, liền vội vàng đuổi theo.
"Thanh niên trí thức Cố! !"
Chắc là do Cố Trường Phong chân hơi dài, mới đó mà đã sắp không thấy bóng dáng đâu rồi.
Cố Trường Phong quay đầu lại, dừng chân, mày khẽ nhíu lại, "Đừng tiễn nữa, trời nắng, coi chừng bị rát da."
Bạch Thi Lan cười cười, "Không sao, có tí xíu thôi, tôi đưa anh đi."
Cố Trường Phong có chút buồn cười, "Chỉ có mấy bước thôi, không cần tiễn."
Bạch Thi Lan tặc lưỡi một tiếng, liếc mắt nhìn ra phía sau một chút, thấy người ở cửa trạm, lập tức tiến đến trước người Cố Trường Phong.
"Thanh niên trí thức Cố, mẹ tôi bọn họ tìm anh đến rốt cuộc là nói gì vậy?"
Ánh mắt Cố Trường Phong thâm trầm, "Không phải em nói tôi và em đang nói chuyện yêu đương sao?"
Bạch Thi Lan: ... . .
"Thì, cũng không phải do tôi nói mà, là chính bọn họ hiểu lầm!"
Nàng cũng chỉ là biết tùy cơ ứng biến thôi!
Cố Trường Phong "ồ" một tiếng, "Cho nên, bá phụ bá mẫu, cũng chỉ hỏi tôi chuyện này có thật hay không."
Đôi mắt Bạch Thi Lan lập tức trợn tròn, "Anh, anh không có nói ra sự thật đấy chứ! ! !"
Không, không thể nào! ! !
Cố Trường Phong nhìn sắc mặt Bạch Thi Lan dần tái nhợt, có chút buồn cười, "Chuyện đã đáp ứng em, tự nhiên sẽ làm được."
Bạch Thi Lan vừa nghe, lập tức cảm giác mình lại có thể sống tiếp được rồi.
"Vậy thì tốt rồi! !" Hù chết nàng! !
Suýt chút nữa tưởng rằng mình lát nữa phải về ăn đòn rồi!
"Chỉ là, như vậy, sự trong sạch của tôi liền mất rồi, muội muội Thi Lan tính bồi thường cho tôi thế nào?"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
Con ngươi Bạch Thi Lan lập tức chuyển động, "Hả? Anh, anh trong sạch? Ha ha ha, sao có thể nhanh như vậy liền mất được! Anh, anh cứ yên tâm đi! Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào!"
Cố Trường Phong không nói gì thêm, trầm mặc nhìn nàng.
Giọng nói Bạch Thi Lan càng ngày càng lắp bắp, "Thì, thì đến lúc đó, tôi nhất định sẽ tìm cách cho anh làm sáng tỏ! Anh, anh tạm thời đừng quá lo lắng. . ."
"Làm sao mà làm sáng tỏ? Tôi cũng đã chính miệng xác nhận chuyện nói chuyện yêu đương với em, bá phụ bá mẫu cũng có thể làm chứng mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận