Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 120: Cơm mềm nam (length: 3660)
Yến Hà Tây vừa nghe Cố Trường Phong nói xong, lập tức trầm mặt.
"Trường Phong, ngươi vẫn còn con nít, căn bản là không hiểu chuyện ở đây, mẹ ngươi đã không ít dùng quan hệ của ông ngoại ngươi rồi! Chẳng qua ngươi không biết thôi."
Cố Trường Phong nhìn Yến Hà Tây ra vẻ đúng lý hợp tình, chậm rãi nói: "Nếu dượng thật sự cảm thấy mình là thích hợp nhất thì không nên tìm đến ông ngoại."
Yến Hà Tây lập tức bất mãn, "Nói gì vậy, dượng ngươi vốn rất thích hợp, nhưng cũng không ngăn được người khác dùng quan hệ mà? Chúng ta nếu không đi quan hệ, người khác sẽ đi quan hệ, đến lúc đó đem dượng ngươi đạp xuống thì sao?"
Yến Thanh tức giận ho khan hai tiếng, Tô Bạch Hân lập tức vỗ lưng cho ông, cau mày nhìn Yến Hà Tây đang nói chuyện.
"Đây là phòng bệnh, xin ngươi yên tĩnh một chút!"
Yến Hà Tây lại thấy một đứa con nít dám ném mặt cho mình, lập tức nổi giận.
"Ngươi nha đầu nhỏ, cho ngươi đến khám bệnh cho ba, thật tưởng mình là bác sĩ chắc? Còn dám nói chuyện với ta như vậy, thật là không có chút giáo dưỡng nào!"
Sắc mặt Tô Bạch Hân lập tức khó coi, Cố Trường Phong cũng đen mặt.
"Người có giáo dưỡng sẽ không ở trong bệnh viện lớn tiếng như vậy, còn ở trước mặt người bệnh nặng mà dùng đạo đức bắt cóc người khác nữa!"
Bạch Thi Lan âm dương quái khí nói, Yến Hà Tây thâm trầm nhìn Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan lập tức che mắt.
"A di, mặt của ngươi đáng sợ quá a! Sao mà con thấy giống như bị quỷ nữ nhìn chằm chằm vậy, đừng nhìn con như vậy, không tối con sẽ gặp ác mộng đó!"
"Ngươi đáng chết nha đầu, ngươi vậy mà mắng ta là quỷ nữ!"
Bạch Thi Lan vô tội chớp mắt, "Con không có mà, con đâu phải người không có chất lượng gì, sẽ không chửi mắng người ta đâu."
Trương Văn thấy Yến Hà Tây giận dữ muốn làm gì đó với cô gái kia, vội vàng kéo nàng.
"Hà Tây! Chuyện chính quan trọng."
Yến Hà Tây không thể không đè cơn giận của mình xuống, lần nữa nhìn về phía Yến Thanh.
"Ba! Coi như là con gái van ba, chuyện này rất quan trọng với Trương Văn!"
Yến Thanh trầm mặc không nói, không phải hắn không muốn giúp, chỉ là Trương Văn đúng là không có bản lĩnh gì, nếu có chút tài cán thì hắn giúp cũng không sao.
Nhưng sao lại là một kẻ nhu nhược ích kỷ, đặt lên vị trí kia chỉ biết hại người thôi.
Hắn vẫn còn lương tri, sẽ không đi làm chuyện như vậy.
Bạch Thi Lan hắng giọng, "Ông ngoại, chi bằng ông cứ đồng ý đi, dù sao con rể của ông cũng thật sự không có bản lĩnh gì, nếu không có sự giúp đỡ của ông, chắc là phải quỳ trước mặt mọi người tụi con mất thôi, mất mặt cũng là nhà mình ông thôi mà!"
Trương Văn để ý nhất sĩ diện, lập tức nghe một nha đầu còn chưa đến hai mươi tuổi châm biếm mình, sắc mặt khó coi hẳn.
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói vớ vẩn gì vậy! Chồng ta có bản lĩnh lớn lắm đó!"
Bạch Thi Lan nhìn gã đeo kính một lượt, sau đó tặc lưỡi hai tiếng.
"Không nhìn ra nha, bất quá rõ ràng là chuyện của anh ta, sao anh ta đứng một bên vậy, còn chị thì cứ van xin người ta, có vẻ như anh ta chẳng quan tâm gì hết, rốt cuộc chị là đang xin giúp anh ta hay đang giúp chị vậy?"
Bạch Thi Lan sờ cằm, tiếp tục nói: "Một người đàn ông mà vô dụng như vậy, dựa vào phụ nữ coi như xong, bây giờ lại còn muốn dựa vào người già, thật không biết là mắt của a di dán ở đâu mà lại chọn trúng cái tên ăn bám vậy!"
"Trường Phong, ngươi vẫn còn con nít, căn bản là không hiểu chuyện ở đây, mẹ ngươi đã không ít dùng quan hệ của ông ngoại ngươi rồi! Chẳng qua ngươi không biết thôi."
Cố Trường Phong nhìn Yến Hà Tây ra vẻ đúng lý hợp tình, chậm rãi nói: "Nếu dượng thật sự cảm thấy mình là thích hợp nhất thì không nên tìm đến ông ngoại."
Yến Hà Tây lập tức bất mãn, "Nói gì vậy, dượng ngươi vốn rất thích hợp, nhưng cũng không ngăn được người khác dùng quan hệ mà? Chúng ta nếu không đi quan hệ, người khác sẽ đi quan hệ, đến lúc đó đem dượng ngươi đạp xuống thì sao?"
Yến Thanh tức giận ho khan hai tiếng, Tô Bạch Hân lập tức vỗ lưng cho ông, cau mày nhìn Yến Hà Tây đang nói chuyện.
"Đây là phòng bệnh, xin ngươi yên tĩnh một chút!"
Yến Hà Tây lại thấy một đứa con nít dám ném mặt cho mình, lập tức nổi giận.
"Ngươi nha đầu nhỏ, cho ngươi đến khám bệnh cho ba, thật tưởng mình là bác sĩ chắc? Còn dám nói chuyện với ta như vậy, thật là không có chút giáo dưỡng nào!"
Sắc mặt Tô Bạch Hân lập tức khó coi, Cố Trường Phong cũng đen mặt.
"Người có giáo dưỡng sẽ không ở trong bệnh viện lớn tiếng như vậy, còn ở trước mặt người bệnh nặng mà dùng đạo đức bắt cóc người khác nữa!"
Bạch Thi Lan âm dương quái khí nói, Yến Hà Tây thâm trầm nhìn Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan lập tức che mắt.
"A di, mặt của ngươi đáng sợ quá a! Sao mà con thấy giống như bị quỷ nữ nhìn chằm chằm vậy, đừng nhìn con như vậy, không tối con sẽ gặp ác mộng đó!"
"Ngươi đáng chết nha đầu, ngươi vậy mà mắng ta là quỷ nữ!"
Bạch Thi Lan vô tội chớp mắt, "Con không có mà, con đâu phải người không có chất lượng gì, sẽ không chửi mắng người ta đâu."
Trương Văn thấy Yến Hà Tây giận dữ muốn làm gì đó với cô gái kia, vội vàng kéo nàng.
"Hà Tây! Chuyện chính quan trọng."
Yến Hà Tây không thể không đè cơn giận của mình xuống, lần nữa nhìn về phía Yến Thanh.
"Ba! Coi như là con gái van ba, chuyện này rất quan trọng với Trương Văn!"
Yến Thanh trầm mặc không nói, không phải hắn không muốn giúp, chỉ là Trương Văn đúng là không có bản lĩnh gì, nếu có chút tài cán thì hắn giúp cũng không sao.
Nhưng sao lại là một kẻ nhu nhược ích kỷ, đặt lên vị trí kia chỉ biết hại người thôi.
Hắn vẫn còn lương tri, sẽ không đi làm chuyện như vậy.
Bạch Thi Lan hắng giọng, "Ông ngoại, chi bằng ông cứ đồng ý đi, dù sao con rể của ông cũng thật sự không có bản lĩnh gì, nếu không có sự giúp đỡ của ông, chắc là phải quỳ trước mặt mọi người tụi con mất thôi, mất mặt cũng là nhà mình ông thôi mà!"
Trương Văn để ý nhất sĩ diện, lập tức nghe một nha đầu còn chưa đến hai mươi tuổi châm biếm mình, sắc mặt khó coi hẳn.
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói vớ vẩn gì vậy! Chồng ta có bản lĩnh lớn lắm đó!"
Bạch Thi Lan nhìn gã đeo kính một lượt, sau đó tặc lưỡi hai tiếng.
"Không nhìn ra nha, bất quá rõ ràng là chuyện của anh ta, sao anh ta đứng một bên vậy, còn chị thì cứ van xin người ta, có vẻ như anh ta chẳng quan tâm gì hết, rốt cuộc chị là đang xin giúp anh ta hay đang giúp chị vậy?"
Bạch Thi Lan sờ cằm, tiếp tục nói: "Một người đàn ông mà vô dụng như vậy, dựa vào phụ nữ coi như xong, bây giờ lại còn muốn dựa vào người già, thật không biết là mắt của a di dán ở đâu mà lại chọn trúng cái tên ăn bám vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận