Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 78: Bàn tay vàng (length: 14660)

Tô Văn Tuyết đi tới, đứng trước mặt hai người.
Ánh mắt nàng đảo qua đảo lại trên người hai người, nhất là khoảng cách quá gần giữa bọn họ.
Nàng hít một hơi, nén xuống tâm tình kích động, cười hỏi: "Hai người định đi đâu thế? Tít xa ta đã nhìn thấy hai người rồi."
Bạch Thi Lan im lặng nhìn người bên cạnh, nàng nào biết muốn đi đâu chứ? Chỉ là đi vòng vòng khắp nơi thôi.
"Có chuyện gì không?"
Vẫn là Cố Trường Phong chủ động hỏi, dường như không muốn nói cho nàng biết địa điểm muốn đến.
Tô Văn Tuyết hơi mím môi, mang vẻ mặt ấm ức, như thể Cố Trường Phong đã làm chuyện gì có lỗi với nàng.
Cố Trường Phong nhíu mày, vẻ mặt không vui.
"Vừa lúc ta cũng không có việc gì, nếu hai người chỉ đi loanh quanh, ta đi cùng có được không? Người đông cho vui."
Nói xong, thấy Cố Trường Phong không lên tiếng, lại cười nhìn Bạch Thi Lan.
"Bạch Thi Lan đồng chí, cô thấy thế nào? Cô hoan nghênh tôi chứ?"
Bạch Thi Lan nào dám nói không hoan nghênh, nếu nói ra thì chẳng khác nào tỏ vẻ mình nhỏ nhen.
Nhưng lại cảm thấy mình mà đồng ý thì tình huống lại có chút không đúng.
"Cái này..."
Nàng lẳng lặng liếc mắt đưa tình cho Cố Trường Phong, dù sao nàng với Tô Văn Tuyết không đặc biệt quen thuộc, Cố Trường Phong dù sao cũng là người cùng nàng lớn lên, chắc sẽ hiểu ý nàng chứ.
"Không tiện lắm."
Quả nhiên không làm Bạch Thi Lan thất vọng, Cố Trường Phong trực tiếp từ chối.
Sắc mặt Tô Văn Tuyết lập tức trở nên vô cùng khó coi, không hiểu nhìn Cố Trường Phong.
"Vì sao? Chẳng lẽ hai người có bí mật nhỏ gì không muốn cho tôi nghe sao?"
Cố Trường Phong mím đôi môi mỏng lạnh lùng, còn chưa kịp mở miệng, Tô Văn Tuyết đã lên tiếng hỏi trước: "Chẳng lẽ lời đồn đều là thật sao? Anh đã đính hôn với đồng chí Bạch rồi."
Mắt Bạch Thi Lan lập tức trợn to, đây rõ là tin đồn nhảm nhí mà!
Nàng là người trong cuộc còn không hề biết có chuyện đính hôn, sao người ngoài lại biết được chứ?
Chẳng phải là ác ý tung tin đồn sao?
"Đây là chuyện của ta, không liên quan đến cô, ta không muốn chuyện riêng của mình bị người ngoài chú ý."
Tô Văn Tuyết đau lòng nhìn Cố Trường Phong, hoàn toàn bỏ quên Bạch Thi Lan bên cạnh.
Bạch Thi Lan cũng chẳng bận tâm, yên lặng ăn dưa.
"Vậy là thật sao? Tại sao..."
Thấy vẻ mặt Cố Trường Phong hình như có chút thiếu kiên nhẫn, nàng nghiến răng buột miệng nói: "Anh và cô ta sẽ hối hận, hai người không đi được đường dài đâu, chi bằng sớm kết thúc đi!"
Bạch Thi Lan:???
Cái gì? Sao cô ta thấy được là không đi được đường dài chứ?
Biết trước tương lai sao?
Cố Trường Phong vô cùng ghét người khác xen vào chuyện của mình, nhất là chuyện hắn đã nhắc nhở ba bốn lần rồi.
"Có đi được đường dài hay không là chuyện của bọn ta, ta nghĩ không phải người ngoài nói đôi câu mà ta đã buông tay, nếu ta là người dễ lung lay như vậy thì ta sẽ chẳng làm được gì ra hồn."
Thấy Cố Trường Phong không tin, nàng lại nói: "Thật đó, ta đã mơ một giấc mơ, trong mơ anh không có đi cùng cô ta, nên vốn hai người không nên ở bên nhau!"
Bạch Thi Lan lại trợn tròn mắt, khó tin nhìn Tô Văn Tuyết.
Mơ? Chẳng lẽ đây là bàn tay vàng à?
Hay đấy nha, Tô Văn Tuyết thế mà cũng có bàn tay vàng! ! !
Còn là biết trước tương lai! !
Bất quá loại kỹ năng này, hình như nàng cũng có, nhưng đối với pháo hôi thì chẳng có tác dụng gì.
"Chắc là cô gặp ác mộng thôi, nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Tô Văn Tuyết nghẹn họng, cắn chặt môi, bờ môi mỏng yếu ớt bị cắn thành vết đỏ.
Đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, vẻ ấm ức lộ rõ.
"Tôi không có, anh tin tôi đi, tôi là muốn tốt cho anh thôi mà."
"Cám ơn Tô thanh niên trí thức quan tâm, nhưng chuyện cô nói rất vô lý, dù ta muốn tin cô cũng khó tin được."
Tô Văn Tuyết không hiểu rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào, nàng rõ ràng đang nói thật mà, sao người ta không tin nàng, trước kia Trường Phong rất tin nàng mà.
Vì sao bây giờ lại không tin mình!
"Đi thôi."
Cố Trường Phong nhìn Bạch Thi Lan đang xem kịch vui, dẫn đầu bước đi, sau đó quay đầu giục nàng một tiếng.
Bạch Thi Lan chớp mắt hai cái, nhanh chóng đuổi theo.
Tô Văn Tuyết vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi tức giận dậm chân.
Nàng vốn còn nghi ngờ về tin đồn kia, nhưng bây giờ thì nghi ngờ đã hoàn toàn biến mất.
Nàng thật không ngờ Cố Trường Phong lại chọn cô ta, vì sao không phải mình?
Chẳng lẽ vì mình thay đổi, nên mới làm Cố Trường Phong thay đổi lựa chọn sao?
Tô Văn Tuyết nắm chặt nắm tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay, vẻ mặt có chút vặn vẹo, trong lòng cũng rất không cam tâm.
Một người phụ nữ thôn quê dựa vào cái gì mà dám cướp đàn ông của nàng?
Bạch Thi Lan lặng lẽ đi theo sau lưng Cố Trường Phong, thỉnh thoảng đánh giá vẻ mặt của Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong rũ mắt, "Có gì muốn hỏi à?"
Ánh mắt Bạch Thi Lan lóe lên một cái, nhàn nhạt nói: "Hình như anh rất quen với Tô thanh niên trí thức, hai người là thanh mai trúc mã sao?"
Cố Trường Phong cười nhạt một tiếng, "Lớn lên ở một đại viện."
Bạch Thi Lan đợi một hồi chỉ chờ được một câu nói này, khóe miệng có chút giật giật, "Không có gì sao?"
"Cô còn muốn biết gì nữa?"
Bạch Thi Lan:....
Chẳng phải là nên chính mình hỏi sao? Sao giờ thành ra mình muốn biết rồi?
Bất quá, quả thật nàng cũng có chút tò mò!
Hắc hắc hắc.
"Nếu anh muốn nói cho tôi thì tôi nghe, nếu không muốn thì tôi cũng không hỏi!"
Có muốn nói hay không đều là do chính hắn quyết định.
Nàng cũng không ép buộc.
Cố Trường Phong nhìn dáng vẻ thản nhiên của Bạch Thi Lan, khóe miệng bất giác cong lên.
"Ngoài cùng nhau lớn lên trong một đại viện thì không có gì khác, với lại nhà nàng có dặn dò một chút."
Bạch Thi Lan chớp mắt, "Cho nên, anh chăm sóc cô ấy là vì cha mẹ cô ấy dặn?"
"Đột nhiên đến một nơi xa lạ, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy hoảng sợ, huống chi chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có tình cảm, ta nghĩ một người bình thường cũng sẽ chăm sóc cô ấy."
"Cũng đúng!"
Đúng là bạn cùng chơi từ nhỏ đến lớn, tình cảm nhiều năm, sao đành lòng nhìn cô ta sống quá thảm chứ.
Bất quá chắc Tô Văn Tuyết chính là lợi dụng điểm này, để tiếp cận Cố Trường Phong, muốn lâu ngày sinh tình!
Tiếc là nữ chính là hàng từ trên trời rơi xuống, tựa hồ có một quy luật là thanh mai trúc mã không bằng người trên trời rơi xuống.
Tô Văn Tuyết chắc chắn là thảm bại rồi!
Bạch Thi Lan và Cố Trường Phong trên con đường nhỏ giữa đồng ruộng, bị người làm việc đều nhìn thấy cả.
Có người còn trêu chọc nàng, khiến nàng ngượng ngùng.
Trong đầu nghĩ, xem ra tin đồn này chắc chắn không thể phá được rồi!
Cũng đã bị thấy đi cùng nhau tản bộ mấy lần.
Bạch Thi Lan có chút cạn lời, trong lòng áy náy ít đi không ít, nàng cũng đã khéo léo nhắc nhở rất nhiều rồi.
Trong tình huống này, tốt nhất nên ít gặp nhau, ít đi cùng nhau.
"Thi Lan muội muội, cái này tặng cho cô."
Bạch Thi Lan nghi hoặc nhìn chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo hắn đưa tới, có chút ngơ ngác, "Cám ơn!"
Oa, hộp đẹp quá, không biết bên trong đựng cái gì!
"Đây là cái gì vậy?"
Cố Trường Phong khẽ cười hai tiếng, "Sau này cô sẽ dùng tới thôi."
Bạch Thi Lan "à" một tiếng, "Vậy sao? Mà cũng đúng, anh tặng quà chắc đều có công dụng lớn!"
Sau đó, Bạch Thi Lan đột nhiên im lặng, nhận quà mà nàng không có quà gì để đáp lại...
"Cái đó, tôi, tôi vẫn chưa chuẩn bị quà cho anh, lần sau, lần sau nhất định tôi sẽ chuẩn bị một món quà cho anh!"
Cái người này, diễn kịch cũng quá nhập tâm rồi! Ngay cả quà cáp cũng đã tính tới rồi!
Hy vọng không phải là món quà gì quá giá trị, nếu không chắc nàng không có khả năng trả nổi mất!
Đau lòng Bạch Thi Lan lẳng lặng nắm chặt chiếc hộp trong tay, vì cái túi tiền ngày càng lép xẹp của mình mà đau lòng.
"Không cần đâu, đây chỉ là một chút tấm lòng của tôi thôi."
"Tấm lòng của anh cũng cần được đáp lại mà."
Cố Trường Phong sửng sốt một chút, rồi bật cười.
"Tôi đã cảm nhận được tấm lòng của cô nên không cần đâu."
Bạch Thi Lan mím môi cười, dù nói vậy, nàng vẫn cần chuẩn bị.
Nàng khẽ vuốt ve chiếc hộp gỗ.
Sau khi về đến nhà, Bạch Thi Lan vẫn chưa mở hộp ra, đang soi gương, Đào Hỉ liếc mắt đã nhìn thấy đồ trong tay nàng.
"Tỷ tỷ, chị cầm cái gì thế, nhìn tinh xảo ghê! Chắc là đắt lắm nhỉ!"
Bạch Thi Lan: "Không biết, chị còn chưa xem đâu!"
Đào Hỉ lập tức tò mò, "Vậy chị xem nhanh lên! Chắc là Cố thanh niên trí thức tặng cho chị phải không?"
Bạch Thi Lan:...
"Ừm..."
"Vậy mở ra nhanh đi, để em xem mấy người có văn hóa tặng quà thường tặng gì."
Bạch Thi Lan cũng rất tò mò, nhìn vẻ kích động của Đào Hỉ, hắng giọng một cái, tỏ vẻ trấn tĩnh nói: "Chị cũng không vội, em nóng vội cái gì? Đây là của chị mà."
"Em cũng có cướp đâu, chỉ là muốn xem Cố thanh niên trí thức sẽ tặng loại quà gì thôi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ chút ấy mà!"
Bạch Thi Lan hừ nhẹ một tiếng, đang định nói thêm thì Bạch Hoa và Hoàng Xuân Hoa đi về.
"Mấy đứa tụ tập lại một đống làm gì đấy? Lười biếng à?"
Hoàng Xuân Hoa hơi mím môi, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Bạch Thi Lan bĩu môi, không phục nói: "Không thể nghỉ ngơi chút sao? Người cũng không phải máy móc, ngày nào cũng làm việc, cô thì được, còn bọn tôi thì không được à!"
Hoàng Xuân Hoa tiến đến liền giáng một cái tát vào đầu nàng, "Ngươi suốt ngày lười biếng như vậy, sau này gả đi nhà chồng có dễ dàng bỏ qua cho ngươi không? Ở nhà thì có thể lười biếng, ở nhà chồng ngươi lười biếng thử xem."
"Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ thử xem, nếu ai dám ép ta, ta liền bỏ nhà trốn đi!"
Hoàng Xuân Hoa: ... .
"Con bé chết tiệt nhà ngươi học đâu ra cái thói đấy? Còn bỏ nhà trốn đi! Ngươi có thể đi đâu hả?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, "Về nhà chứ sao? Dù ta có gả đi chẳng phải vẫn là con gái của ngươi, họ Bạch sao?"
"Con gái gả đi rồi thì như bát nước đổ đi! Ngươi nghĩ ta còn cho ngươi về đây chắc?"
Bạch Thi Lan lườm một cái, "Sao lại không được? Cô cô còn về được mà."
Sắc mặt Bạch Hoa trầm xuống, cực kỳ không tán đồng nhìn Hoàng Xuân Hoa.
"Chị dâu à, chị nói thế không đúng, chị ngày xưa cũng là con gái mà? Sao lại nói vậy? Đến lượt Thi Lan, nếu thật gả đi mà nhớ lời chị, chị xem nó có về không? Muốn gặp mặt cũng khó đấy!"
Bạch Thi Lan rất tán thành lời Bạch Hoa, "Cô cô đúng là người có đại trí tuệ!"
Hoàng Xuân Hoa hừ lạnh một tiếng, cúi mắt nhìn đồ trên tay nàng, món đồ tinh xảo như vậy căn bản không nên xuất hiện trong nhà bọn họ, "Cái này từ đâu ra đấy?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, "Cố Trường Phong đưa."
Nàng thành thật trả lời, không hề giấu giếm.
Bạch Hoa vui vẻ ra mặt, "Mau xem, đưa cái gì thế? Quả nhiên là một tiểu tử không tệ, chu đáo như vậy, cái này nhìn qua là đồ quý giá rồi, ta còn chưa từng thấy cái hộp nào tinh xảo như thế này đấy."
Bạch Thi Lan cẩn thận liếc sắc mặt Hoàng Xuân Hoa, thấy nàng không có vẻ gì không vui, lúc này mới chậm rãi mở hộp gỗ ra.
Bên trong hiện ra một chiếc bút máy sáng bóng...
Bút máy!!!
"Ai chao ôi, đây đúng là đồ chơi hiếm có, toàn lãnh đạo dùng mà tiểu tử này còn tặng cho con, con biết viết chữ không đấy?"
Bạch Thi Lan: ...
Ánh mắt Hoàng Xuân Hoa dừng trên chiếc bút máy, "Nàng cũng đọc sách đấy chứ, sao lại không biết? Nhanh, dùng nó viết hai chữ cho cô cô con xem."
Bạch Thi Lan: ...
"Ta lớn ngần này rồi, còn phải biểu diễn chắc?"
Chẳng lẽ viết có hai chữ thôi mà, còn phải viết cho mọi người xem sao… Thật là rắc rối.
"Nhanh lên!"
Bạch Thi Lan ừ một tiếng, mở nắp bút ra, chợt nhớ ra, "Nhưng mà không có mực thì viết kiểu gì?"
"Sao lại không có mực? Trong phòng ta có mực đấy."
Bạch Thi Ý cười ha hả đi tới, mắt nhìn vào chiếc bút máy kia.
Hắn cầm lấy từ tay Bạch Thi Lan, vuốt ve hai lần.
"Cái này quý giá hơn bút máy bình thường nhiều đấy, em gái, cho anh mượn dùng hai ngày nhé?"
Bạch Thi Lan lập tức cau mày, trực tiếp giật lại từ tay hắn.
"Ta không cho mượn đâu, anh bao giờ mới dùng bút máy đấy? Bình thường anh có viết chữ bao giờ đâu?"
Bạch Thi Lan ngạc nhiên một chút, có chút tò mò.
"Em đừng có quản anh có viết hay không, thứ gì nên có thì anh chắc chắn sẽ có, hơn nữa, ba chẳng phải năm nào cũng cần thống kê công tác sao? Cái này còn chẳng phải là do anh hỗ trợ à?"
Bạch Thi Lan lườm một cái, "Thế cũng không được, đây là đồ mới của ta, chính anh còn nói là đồ cao cấp, ta nhất định phải cất kỹ, không ai được dùng!"
"Này... Đồ này mà cứ để không thì thành tro đấy, người ta tặng con để cho con viết nhiều, đọc nhiều sách đấy!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Ta muốn đọc sách thì ta cứ đọc, muốn viết thì ta cứ viết, còn cần người ta cho phép sao? Ta là một cá thể độc lập, không phải ai muốn ta làm gì là ta làm cái đấy!"
Bạch Thi Ý: "Con bé này sao lại lắm điều như thế? Nếu không cần thì đưa anh dùng!"
"Đừng có mà mơ!"
Bạch Thi Lan nhanh chóng cất bút máy vào hộp, rồi chạy lên phòng ngủ, cái "bộp" khóa cửa lại.
"Hừ, chỉ có cái bút máy thôi mà, giữ quý thế, chị dâu à, em đã bảo con gái phải nuôi cho sung túc, ít nhất cũng phải có kiến thức."
Vương Xuân Hoa còn đang muốn lên tiếng, Bạch Thi Ý đã nói: "Cô cô à, cô lại không hiểu rồi, cái bút máy kia không chắc đã mua được đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận