Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 185: Về đến nhà (2) (length: 4051)
Liễu Mộng Mộng nghi hoặc nhìn sữa bột nóng hổi.
"Cái này có thể uống sao?"
"Đương nhiên có thể uống! Hơn nữa còn ngọt nữa! Rất ngon đó, tẩu tử, uống thử một miếng đi, ta lừa ngươi làm gì?"
Liễu Mộng Mộng chớp mắt, vẫn nghe Bạch Thi Lan bưng chén lên, nhấp một miếng.
Ánh mắt nhất thời sáng lên.
"Thật ngon!"
Khóe miệng Bạch Thi Lan lập tức liền nhếch lên.
"Ngon không? Ta đã nói rồi mà, cái này là tốn nhiều tiền từ Kinh Đô mang tới, chỉ nghĩ đến các ngươi chưa uống bao giờ!"
Hoàng Xuân Hoa cau mày, uống xong sữa bột trong ly, "Tốn bao nhiêu tiền?"
Bạch Thi Lan lập tức cứng đờ, cười nhạt nhẽo.
"Thật ra, thật ra cũng không tốn nhiều lắm, chủ yếu là người kia chắc thiếu tiền nên bán cũng khá rẻ."
Hoàng Xuân Hoa đầy nghi hoặc nhìn Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan cũng chột dạ không thôi.
"Ta, ta mệt quá, mẹ, ta đi ngủ trước, có gì ngày mai nói tiếp!"
Nói xong, Bạch Thi Lan lập tức chạy về phòng mình.
"Bạch Thi Lan! Ngươi đi một chuyến Kinh Đô về sau, sao ta cảm giác ngươi thay đổi vậy?"
Bạch Thi Lan trở về chưa được hai ngày lại cùng Trần Mộng Đan cùng nhau đi bắt cá.
"Ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy khí chất trên người ta lại biến đổi sao?"
Trần Mộng Đan trầm mặc một chút, "Ý của ta là, ngươi cái bản lĩnh mặt dày càng ngày càng cao đó, sao ngươi đột nhiên lại quan hệ tốt với con nhỏ Tô Bạch Hân kia!"
Bạch Thi Lan: ...
"Tô Bạch Hân à, ai, dù sao chúng ta cũng đâu có thù lớn gì đâu?"
Trần Mộng Đan khoanh tay, nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng.
"Ngươi chắc chứ? Thù giữa chúng ta với Tô Bạch Hân không ít hả? Ngươi đừng để Tô Bạch Hân từ nhỏ đến lớn dựa vào cái vận khí kỳ quái đó trêu đùa chúng ta."
Bạch Thi Lan: ...
Tuy rằng nàng xác thật không quên, nhưng cũng biết đó thực ra chỉ là một hiểu lầm mà thôi.
Bất quá ở đâu có nữ chủ, tất nhiên không thể thiếu ác độc nữ phụ cùng pháo hôi.
Dù sao phải có cái để so sánh mới có thể làm nổi bật lên vẻ chân thiện mỹ và thông minh tài trí của nữ chủ.
Mà pháo hôi, cùng ác độc nữ phụ không phải là hai người bọn nàng sao?
"Quên thì ngươi quên chứ ta không quên, nàng hại ta đến váy đẹp cũng không được mặc đó!"
Bạch Thi Lan: ...
Xấu hổ sờ mũi, nói ra cũng đúng.
Người trong thôn luôn thích đem bọn nàng so sánh với Tô Bạch Hân, bất quá bình thường đều là Tô Bạch Hân áp đảo các nàng.
Dù sao Tô Bạch Hân lớn lên xinh đẹp, vận khí lại tốt; cần cù lương thiện, còn chịu được khổ nữa.
Còn thường hay giúp người trong thôn, nên được người trong thôn yêu thích cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ là mỗi lần nhắc đến nàng thì đều dìm ta cùng Trần Mộng Đan, chuyện này rất tức.
"Ai da, ta biết rồi, đây chẳng phải là nàng hối lộ ta sao?"
Nghe vậy Trần Mộng Đan càng thêm nghi hoặc.
"Nàng hối lộ ngươi cái gì? Mà thái độ của ngươi đối với nàng tốt lên vậy?"
Bạch Thi Lan sờ mũi, nàng cảm thấy cũng bình thường thôi mà, đâu có tốt lên đặc biệt.
Hơn nữa so với Tô Bạch Hân thì nàng càng không thích Tô Văn Tuyết hơn.
"Đúng rồi, con em họ của ngươi không phải sắp kết hôn sao? Nghe nó kể trên trời dưới đất là chồng nó có bao nhiêu tiền đẹp trai này nọ, không biết thật hay giả!"
Bạch Thi Lan cũng chưa từng gặp, nhưng cô cô nàng lại vừa lòng vô cùng, chắc là cũng không đến nỗi tệ.
"Đợi ta xem xong rồi, trở về kể cho ngươi."
Trần Mộng Đan tặc lưỡi, "Nghe nói làm ở khách sạn, ai, thật hâm mộ nha."
"Có gì mà hâm mộ, đợi đến lúc ngươi kết hôn, cũng có thể làm ở tiệm cơm mà."
Trần Mộng Đan khoanh tay, lườm một cái, nói: "Vậy ta còn không bằng cầu nguyện cho ngươi mau kết hôn còn hơn đó!"
Bạch Thi Lan: ...
Dù nàng có kết hôn thì cũng không thể đến mức vào tiệm cơm phá tiền như mụ ấy được.
"Cái này có thể uống sao?"
"Đương nhiên có thể uống! Hơn nữa còn ngọt nữa! Rất ngon đó, tẩu tử, uống thử một miếng đi, ta lừa ngươi làm gì?"
Liễu Mộng Mộng chớp mắt, vẫn nghe Bạch Thi Lan bưng chén lên, nhấp một miếng.
Ánh mắt nhất thời sáng lên.
"Thật ngon!"
Khóe miệng Bạch Thi Lan lập tức liền nhếch lên.
"Ngon không? Ta đã nói rồi mà, cái này là tốn nhiều tiền từ Kinh Đô mang tới, chỉ nghĩ đến các ngươi chưa uống bao giờ!"
Hoàng Xuân Hoa cau mày, uống xong sữa bột trong ly, "Tốn bao nhiêu tiền?"
Bạch Thi Lan lập tức cứng đờ, cười nhạt nhẽo.
"Thật ra, thật ra cũng không tốn nhiều lắm, chủ yếu là người kia chắc thiếu tiền nên bán cũng khá rẻ."
Hoàng Xuân Hoa đầy nghi hoặc nhìn Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan cũng chột dạ không thôi.
"Ta, ta mệt quá, mẹ, ta đi ngủ trước, có gì ngày mai nói tiếp!"
Nói xong, Bạch Thi Lan lập tức chạy về phòng mình.
"Bạch Thi Lan! Ngươi đi một chuyến Kinh Đô về sau, sao ta cảm giác ngươi thay đổi vậy?"
Bạch Thi Lan trở về chưa được hai ngày lại cùng Trần Mộng Đan cùng nhau đi bắt cá.
"Ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy khí chất trên người ta lại biến đổi sao?"
Trần Mộng Đan trầm mặc một chút, "Ý của ta là, ngươi cái bản lĩnh mặt dày càng ngày càng cao đó, sao ngươi đột nhiên lại quan hệ tốt với con nhỏ Tô Bạch Hân kia!"
Bạch Thi Lan: ...
"Tô Bạch Hân à, ai, dù sao chúng ta cũng đâu có thù lớn gì đâu?"
Trần Mộng Đan khoanh tay, nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng.
"Ngươi chắc chứ? Thù giữa chúng ta với Tô Bạch Hân không ít hả? Ngươi đừng để Tô Bạch Hân từ nhỏ đến lớn dựa vào cái vận khí kỳ quái đó trêu đùa chúng ta."
Bạch Thi Lan: ...
Tuy rằng nàng xác thật không quên, nhưng cũng biết đó thực ra chỉ là một hiểu lầm mà thôi.
Bất quá ở đâu có nữ chủ, tất nhiên không thể thiếu ác độc nữ phụ cùng pháo hôi.
Dù sao phải có cái để so sánh mới có thể làm nổi bật lên vẻ chân thiện mỹ và thông minh tài trí của nữ chủ.
Mà pháo hôi, cùng ác độc nữ phụ không phải là hai người bọn nàng sao?
"Quên thì ngươi quên chứ ta không quên, nàng hại ta đến váy đẹp cũng không được mặc đó!"
Bạch Thi Lan: ...
Xấu hổ sờ mũi, nói ra cũng đúng.
Người trong thôn luôn thích đem bọn nàng so sánh với Tô Bạch Hân, bất quá bình thường đều là Tô Bạch Hân áp đảo các nàng.
Dù sao Tô Bạch Hân lớn lên xinh đẹp, vận khí lại tốt; cần cù lương thiện, còn chịu được khổ nữa.
Còn thường hay giúp người trong thôn, nên được người trong thôn yêu thích cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ là mỗi lần nhắc đến nàng thì đều dìm ta cùng Trần Mộng Đan, chuyện này rất tức.
"Ai da, ta biết rồi, đây chẳng phải là nàng hối lộ ta sao?"
Nghe vậy Trần Mộng Đan càng thêm nghi hoặc.
"Nàng hối lộ ngươi cái gì? Mà thái độ của ngươi đối với nàng tốt lên vậy?"
Bạch Thi Lan sờ mũi, nàng cảm thấy cũng bình thường thôi mà, đâu có tốt lên đặc biệt.
Hơn nữa so với Tô Bạch Hân thì nàng càng không thích Tô Văn Tuyết hơn.
"Đúng rồi, con em họ của ngươi không phải sắp kết hôn sao? Nghe nó kể trên trời dưới đất là chồng nó có bao nhiêu tiền đẹp trai này nọ, không biết thật hay giả!"
Bạch Thi Lan cũng chưa từng gặp, nhưng cô cô nàng lại vừa lòng vô cùng, chắc là cũng không đến nỗi tệ.
"Đợi ta xem xong rồi, trở về kể cho ngươi."
Trần Mộng Đan tặc lưỡi, "Nghe nói làm ở khách sạn, ai, thật hâm mộ nha."
"Có gì mà hâm mộ, đợi đến lúc ngươi kết hôn, cũng có thể làm ở tiệm cơm mà."
Trần Mộng Đan khoanh tay, lườm một cái, nói: "Vậy ta còn không bằng cầu nguyện cho ngươi mau kết hôn còn hơn đó!"
Bạch Thi Lan: ...
Dù nàng có kết hôn thì cũng không thể đến mức vào tiệm cơm phá tiền như mụ ấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận