Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 252: Kết thúc (length: 6928)
Bạch Thi Lan kinh sợ, không nhịn được kêu lên một tiếng, tay càng trực tiếp ôm chặt bụng.
"Ừ."
Bạch Thi Lan lập tức hoảng sợ.
Run rẩy hỏi: "Ta, ta không sao chứ?"
Tô Bạch Hân mày không nhịn được co giật hai cái: "Hả? Sao lại như vậy? Ta thấy tình huống của ngươi vẫn rất tốt, trừ việc cảm xúc không ổn định ra."
Bạch Thi Lan nuốt nước bọt, "Này, cái này nói sau đi, ta, ý ta là, song thai trong bụng thật sự sẽ không ảnh hưởng gì đến ta sao? Trời ơi, hai cái, ta, ta... ta nhỏ bé thế này! Thật sự có thể sinh ra được sao? Có khi nào sẽ để ta một mạng đổi ba mạng không!"
Tô Bạch Hân không hiểu sao Bạch Thi Lan lại nghĩ tiêu cực như vậy; cũng nhìn ra nàng thật sự sợ hãi, liền nói: "Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì!"
Nghe vậy, mắt Bạch Thi Lan lập tức sáng lên, "Ngươi đỡ đẻ à?"
Tô Bạch Hân ừ một tiếng có chút không rõ ràng, Bạch Thi Lan nghe càng thêm kinh ngạc, "Vậy thì ta không sợ!"
Nữ chính trên tay đồ bảo mệnh chắc chắn nhiều!
Nếu nàng thật sự lâm vào nguy hiểm, Tô Bạch Hân chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn!
Bồn chồn lo lắng trong lòng nhất thời buông xuống!
Ánh mắt Tô Bạch Hân lấp lánh, "Tin tưởng ta vậy sao?"
"Chúng ta dù gì cũng là người cùng thôn, ngươi cũng không thể trơ mắt nhìn ta gặp chuyện được?"
Tô Bạch Hân cười cười, "Trước đây ngươi rất ghét ta."
"Ai nói ta không ghét ngươi, ta chẳng qua thấy vận khí ngươi quá tốt thôi, đi cùng ngươi sẽ khiến chúng ta đặc biệt xui xẻo." Nhất là Trần Mộng Đan.
Trần Mộng Đan hễ chạm mặt Tô Bạch Hân là như bật chế độ nữ phụ độc ác lên, ánh mắt trừng trừng lạnh lùng.
Tô Bạch Hân như nhớ đến chuyện cũ, khóe miệng cong lên.
"Vận khí của ngươi và Trần Mộng Đan đúng là không tốt lắm, nhưng cũng không kém nhiều, nghe nói, giờ Trần Mộng Đan là chị dâu ngươi."
Bạch Thi Lan: ... . . . .
Im hơi lặng tiếng làm chuyện lớn! Đột nhiên leo lên đầu nàng rồi.
"Ừ, cũng không chỉ là chị dâu ta thôi."
Tô Bạch Hân bật cười, "Thật ngưỡng mộ tình bạn giữa các ngươi."
Bạch Thi Lan nhún vai, "Cũng bình thường thôi."
Nàng với Trần Mộng Đan chơi với nhau từ nhỏ, tam quan rất hợp, đương nhiên là chơi chung được.
"Mà hình như nàng cũng mang thai."
Bạch Thi Lan lần nữa nhìn Tô Bạch Hân, Tô Bạch Hân lập tức đoán ra nàng muốn hỏi gì, liền nói: "Ngươi đúng là Cố Trường Phong cố ý bảo ta đến canh chừng ngươi."
Nghe vậy, Bạch Thi Lan lập tức trố mắt, "Ngươi không phải gạt ta đó chứ?"
Tô Bạch Hân cười khẽ, "Ngươi nghĩ xem?"
Bạch Thi Lan mím môi, không kìm được nhếch miệng cười, không sao kiềm chế được.
"Haiz, hết cách, hắn chỉ là quá căng thẳng thôi, thật ra cũng chẳng có gì."
Trong lòng Bạch Thi Lan ấm áp, kết hôn mấy năm, từ lúc đầu lo hắn bị nữ chính hút hồn, dù sao nam nữ chính có mối duyên phận đã định trước, tự nhiên nàng cũng bất an.
Nhưng đến giờ thì sự bất an đó cũng tan biến.
Cố Trường Phong ngày hai điểm một đường, thậm chí không có thời gian đi gặp người phụ nữ khác, ngoài quân đội, thì hắn ở nhà.
Nếu đi xa, nhất định sẽ báo với nàng, nên nàng nắm rõ hành tung của Cố Trường Phong như lòng bàn tay!
Dù Tô Văn Tuyết đến tìm vài lần, cũng không làm nàng bận tâm.
"Hắn thật sự rất yêu ngươi, cho nên, ngươi rất hạnh phúc."
Bạch Thi Lan ngập ngừng rồi nói: "Dù hắn không yêu ta, thì ta cũng hạnh phúc! Hạnh phúc của ta không liên quan gì đến chuyện có người yêu ta hay không!"
Tô Bạch Hân khựng lại một chút, sau đó bật cười, "Ngươi nói đúng, hạnh phúc không định nghĩa như vậy, ta còn chưa nghĩ thông, trách sao ngày tháng của ta thê thảm thế."
Bạch Thi Lan khó hiểu nhìn Tô Bạch Hân, "Ngươi đang nói gì vậy? Cuộc sống của ngươi không phải tốt lắm sao?"
Tốt mà nàng còn ngưỡng mộ, nhưng không muốn học theo nàng, vì không chỉ dựa vào thiên phú mà còn cần nghị lực, mà nàng thì không có.
"Ngươi không hiểu đâu, tốt lắm, thôi không nói với ngươi nữa, hôm nay đến thăm ngươi thấy ngươi cũng ổn rồi, ta đi trước, có gì không thoải mái thì báo với ta ngay, đây là cách liên lạc của ta."
Tô Bạch Hân nói xong rồi rời đi, Bạch Thi Lan nhìn bóng lưng đối phương, tặc lưỡi: "Sao cảm giác Tô Bạch Hân sắp thành đại nữ chủ vậy! Muộn vậy rồi mà vẫn chưa kết hôn!"
Cố Trường Phong bưng trái cây đặt trước mặt nàng, "Nàng đi rồi?"
"Ừ."
Bạch Thi Lan nhớ lại những lời Tô Bạch Hân nói, liền kể chuyện mang song thai cho Cố Trường Phong nghe, Cố Trường Phong sửng sốt, sau đó vui mừng khôn xiết pha chút lo lắng.
"Không ngờ nhanh vậy, ta sắp có hai đứa con, em giỏi thật."
Bạch Thi Lan nhếch mép, "Đúng thế, có được ta, là phúc của ngươi."
"Vâng, vâng, vâng, em là phúc lớn của ta."
Cố Trường Phong khẽ chạm má Bạch Thi Lan, rồi ôm nàng vào lòng.
Bụng nàng mỗi ngày mỗi phình to như quả bóng.
Chắc tại song thai, bụng nàng lớn hơn người bình thường rất nhiều.
Vì thế mà Bạch Thi Lan thường hay không nhìn thấy đường, đặc biệt lo lắng.
Ngoài cái bụng lớn thì các chỗ khác lại không mấy to ra.
Gần đến ngày sinh, Bạch Thi Lan và Trần Mộng Đan ngồi xem tivi, đột nhiên cảm giác thấy ẩm ướt, cả người nàng hoảng hốt.
Lẩm bẩm một câu: "Trời ơi, mình lại không nhịn được đi tiểu!"
Trần Mộng Đan bên cạnh thấy thế thì hét lên: "A a a! Vỡ ối rồi!!"
Trong nháy mắt, cả nhà nháo nhào đưa Bạch Thi Lan vào bệnh viện của Tô Bạch Hân, do chính Tô Bạch Hân đỡ đẻ.
Không rõ Tô Bạch Hân đã làm gì mà nàng chưa kịp cảm nhận đau đớn đã kết thúc, vui vẻ đón cặp long phượng thai.
Khi trẻ được đưa ra, Cố Trường Phong không kịp chờ vội xông vào phòng mổ, đứng bên giường nàng.
Bạch Thi Lan thấy Cố Trường Phong mắt đỏ hoe thì kinh ngạc hỏi: "Anh khóc đấy à?"
Nam nhi dễ gì rơi lệ!
"Em vất vả rồi, sau này chúng ta không sinh nữa."
Cố Trường Phong không hề cãi lời Bạch Thi Lan, xót xa nhìn nàng.
Bạch Thi Lan vốn không nghĩ sinh nữa, may mắn đâu dễ có!
"Ừ, quyết định vậy đi! Vậy anh đi thắt ống dẫn tinh đi."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận