Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 23: Ngọc bội (length: 7027)

Bạch Thi Lan về đến nhà liền bị Bạch Thi Ý bắt được.
"Chạy đi đâu, giờ này mới trở về?"
Bạch Thi Lan cười hì hì một tiếng, hơi chột dạ trả lời một câu, "Đi một chuyến thị trấn."
Bạch Thi Ý chân mày nhíu càng chặt hơn, "Đi thị trấn? Với ai cùng đi?"
"Còn có thể là ai, không phải là Trần Mộng Đan sao?"
Bạch Thi Ý lúc này mới giãn mày ra, "Vậy cũng không thể hai cô bé một mình đi!"
"Không có đâu, còn có anh của nàng nữa!"
Bạch Thi Ý mày khẽ nhướn hai cái, cảm thấy chuyện này có chút không ổn.
"Trần Đào lại không thích đi dạo phố, sao có thể cùng các ngươi đi được? Còn đi làm chuyện khác?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, lướt qua trước mặt hắn, xem như không nghe thấy gì.
"Bạch Thi Lan! Ta mách mẹ, ngươi lén lút giấu..."
Bạch Thi Lan vội vàng quay người bịt miệng Bạch Thi Ý.
Tiền riêng của nàng nếu bị mẹ biết, nhất định sẽ mất!
Đến lúc đó nàng lại thành kẻ nghèo rớt mồng tơi! Cái gì cũng không thể làm!
Bạch Thi Ý giơ tay đẩy tay nàng ra, làm Bạch Thi Lan đau đến rụt tay về, "Ngươi đánh ta mạnh như vậy!"
"Ai bảo ngươi động tay!"
Cái này còn trách nàng? Rõ ràng là hắn uy hiếp mình!
Ủy khuất cắn chặt môi, hừ lạnh một tiếng, Bạch Thi Ý cũng không hề mềm lòng.
Hắn cũng muốn biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra!
"Nói mau, rốt cuộc các ngươi đi làm cái gì."
"Ngươi sao lại bát quái vậy! Còn bà tám hơn cả phụ nữ!" Bạch Thi Lan không nhịn được oán thán.
Mặt Bạch Thi Ý liền đen xì, "Ngươi nói cái gì!"
Bạch Thi Lan nghe ra giọng nói nguy hiểm, cười gượng hai tiếng, "Ôi, còn không phải mấy chuyện đó thôi! Coi mắt chứ gì!"
Bạch Thi Ý khựng lại, ánh mắt đảo trên người Bạch Thi Lan hai vòng "Thật sự đến tuổi kết hôn rồi."
Bạch Thi Lan nào không để ý tới ý tứ trong mắt Bạch Thi Ý, liếc mắt một cái, "Dù sao ta muốn lớn lên đẹp mắt!"
Bạch Thi Ý: ....
"Đẹp mắt thì có ăn được đâu!"
Bạch Thi Lan khẽ kêu lên một tiếng, "Ta đây mặc kệ, ta cứ muốn đẹp mắt! Lớn lên không dễ nhìn ta ăn cơm cũng không ngon!"
Bạch Thi Ý quả thật không muốn nhìn cái thứ phiền phức này, "Vậy ngươi đi mà nói với mẹ!"
"Mẹ đã biết từ lâu! Mẹ nói, nhất định sẽ tìm cho ta một người vừa ý!"
Bạch Thi Ý kinh hãi, mẹ hắn sao lại không lý trí thế?
Chẳng phải luôn nói đẹp mắt thì có bản lĩnh gì sao?
Thấy Bạch Thi Ý kinh ngạc như vậy, nàng lại tiếp tục bên tai hắn nói dối: "Dù sao ta vẫn là được mẹ thích hơn ngươi!"
Bạch Thi Ý: ....
Bạch Thi Lan đắc ý xoay người về phòng, thay quần áo xong mới đi ra.
Bạch Quốc Cường và Hoàng Xuân Hoa đến tối mới trở về.
Dùng đèn pin soi đường về.
Chuyện này rất hiếm khi xảy ra, nên mọi người tò mò nhìn họ.
"Ba, mẹ, hai người đi đâu vậy?"
"Đi bên chỗ thanh niên trí thức."
Mắt Bạch Thi Lan có chút lóe lên, hai, ba bước đến bên cạnh Bạch Quốc Cường, khẽ hỏi: "Chỗ thanh niên trí thức xảy ra chuyện gì?"
"Ừm." Bạch Quốc Cường nhíu mày, đột nhiên quay sang nhìn, "Ngươi bớt hỏi mấy chuyện này đi! Ăn cơm đi!"
Bạch Thi Lan: ....
Ngày hôm sau, Bạch Thi Lan ôm quần áo ra bờ hồ giặt, trùng hợp gặp Trần Mộng Đan.
"Dạo này tần suất chúng ta gặp nhau có phải hơi nhiều không vậy!"
Tuy rằng các nàng là bạn tốt, nhưng bình thường cũng phải hai ba ngày mới gặp một lần, sao lại nhanh như vậy đã gặp rồi?
Trần Mộng Đan khẽ nhướn mày, nâng đồ vật trong tay lên, "Ta không phải cũng giống ngươi sao? Cũng đi giặt quần áo thôi!"
Bạch Thi Lan: ...
Bình thường đâu có thấy nàng chăm chỉ giặt quần áo thế này!
Nàng nhìn xung quanh, hôm nay người giặt đồ cũng ít, nếu là ngày xưa vào giờ này, bên hồ đã ngồi đầy người.
"Ta không phải không biết ngươi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"
Trần Mộng Đan khẽ cười một tiếng, "Thật đúng là không giấu được ngươi mà! Tối qua chỗ thanh niên trí thức không phải xảy ra chuyện sao!"
Mắt Bạch Thi Lan không ngừng chuyển động, "Ngươi biết?"
Nàng còn chưa biết gì, người này còn biết nhanh hơn cả mình!
Vẫn là nhà người ta kín tiếng hơn!
Bạch Thi Lan mặt đầy phức tạp, Trần Mộng Đan khẽ nhếch môi, "Đương nhiên biết, tối qua cha ta về nói, nói bên thanh niên trí thức xảy ra vụ trộm, đồ của Tô Bạch Hân bị trộm mất!"
Bạch Thi Lan dừng một chút, trợn mắt nhìn, "Đồ của Tô Bạch Hân bị trộm? Cô ta bị trộm cái gì?"
"Hình như là một khối ngọc, bất quá khối ngọc đó thật ra không phải của cô ta!"
Bạch Thi Lan vẫn đang suy nghĩ về chuyện ngọc bị trộm, đồ quan trọng như vậy thật sự bị trộm, vậy chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên.
"Không phải của Tô Bạch Hân?" Nếu không phải của nàng, sao lại tự nhiên làm ầm ĩ lên?
"Dù sao nghe nói lát nữa chúng ta đi xem!"
Bạch Thi Lan: ...
"Ngươi muốn đi đâu xem?" Chuyện tối hôm qua không phải đã xong rồi sao?
"Còn đi đâu được nữa, đương nhiên là đi nhà Tô Bạch Hân rồi! Nghe cô ta nói thế nào chứ!"
Bạch Thi Lan: ...
Trời ạ, lại còn đến nhà người ta xem náo nhiệt, thật sự không sợ bị đuổi đi à?
Bạch Thi Lan vẫn cùng Trần Mộng Đan chạy đến trước cửa nhà Tô Bạch Hân.
Cửa nhà Tô gia đang đóng, như thể không có ai ở nhà.
"Không có ai à?"
Ở nông thôn, cổng nhà trên cơ bản đều mở, sao có thể tùy tiện đóng chứ, trừ phi trong nhà không có ai!
"Ban ngày, chẳng lẽ lại đi hết rồi?" Trần Mộng Đan nghi ngờ nói. Bạch Thi Lan cũng thấy kỳ lạ, tuy rằng Tô Bạch Hân đúng là siêng năng, là tấm gương ở thôn Đại Phong, nhưng người nhà nàng đông như vậy, đi hết rồi sao?
Ngay cả trẻ con cũng không ở nhà.
"Thi Lan, Mộng Đan, hai người làm gì ở ngoài cửa nhà người ta vậy?"
Bạch Thi Lan và Trần Mộng Đan quay đầu lại, "Thím."
Thím Trương cười, "Các ngươi tìm Tô Bạch Hân à?"
"Đúng vậy, chúng cháu tới thăm cô ấy, có vẻ không ai ở nhà."
"Không có ở nhà, ở chỗ mấy người thanh niên trí thức ấy, nếu các cháu tìm cô ấy, vậy thì qua bên đó."
Bạch Thi Lan và Trần Mộng Đan liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền chạy về hướng chỗ thanh niên trí thức.
"Tô Bạch Hân, tối qua đã nói rõ ràng rồi, cô còn muốn cố tình gây sự?"
Tô Bạch Hân cắn chặt môi, ánh mắt kiên định, "Khối ngọc đó là của ta!"
Tô Văn Tuyết trong lòng bật cười một tiếng, "Cô, tôi nói khối ngọc này là Trường Phong nhặt được của người khác, chẳng lẽ người ta đánh mất lại biến thành của cô? Cô không biết câu của ai thì trả về cho người đó à?"
Bạch Thi Lan đứng ở cách đó không xa, ánh mắt vừa hay nhìn thấy khối ngọc đó.
Ngọc này sao lại có chút quen mắt nhỉ?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận