Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 245: Đúng vậy (length: 4032)

Bạch Thi Lan nói có chút chột dạ, trên mặt tươi cười cũng khô khốc.
Cố Trường Phong mày khẽ nhíu lại một chút, nghi ngờ hỏi: "Không biết là ai lúc trước thề thốt với ta, cam đoan nhất định sẽ khóa nó lại cẩn thận, nhất định sẽ không cho người ngoài xem, kết quả đây?"
Nghe nói như thế, Bạch Thi Lan càng chột dạ, nói quanh co: "... . . . Ách, cái kia... Ta cũng không biết nó sẽ xuất hiện trong tay Đào Hỉ a! Mà lại ta, ta thật sự đã khóa nó lại rồi! Dù sao ta cũng không thể tùy tiện cho người khác xem được!"
Người này không phải là đang muốn tính sổ sao! Xin nhờ, nàng cũng chỉ cho có hai người xem thôi mà, vẻ gì mà muốn tính toán như vậy.
Chỉ cần hắn không nói gì, xem như không nhìn thấy gì, chẳng phải mọi chuyện đều không sao sao?
"Hơn nữa, ngươi, ngươi sao còn nói dối vậy! Còn, còn đi nói với người khác!"
Cố Trường Phong cười tủm tỉm nhìn Bạch Thi Lan, "Ta có nói dối đâu, chẳng lẽ không phải là ngươi đang liên kết với muội muội Đào Hỉ lừa gạt ta sao? Ta đây, là một câu nói dối cũng chưa từng nói với ngươi."
Nàng mới không tin đâu!
Thôi được, mặc kệ hắn rốt cuộc có nói dối hay không, vội vàng lấy lại tập tranh mới là chuyện quan trọng nhất.
Nói xong, Bạch Thi Lan rất tự nhiên đi về phía Cố Trường Phong, đưa tay muốn giật lại tập tranh trong tay hắn.
Tay nàng vừa chạm vào tập tranh, nụ cười trên mặt còn chưa kịp nở đã bị tắt ngúm.
Lập tức cứng đờ nhìn về phía Cố Trường Phong.
"Làm gì. . ."
Cố Trường Phong khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ cười như không cười, "Bây giờ có thể không cần khóa lại rồi, chúng ta có thể cùng nhau xem, ta cũng là lần đầu tiên xem loại tranh như vậy, đang thấy lạ đây, cũng không biết ngươi lấy đâu ra nhiều tư thế như vậy?"
Bạch Thi Lan: ... . . . .
Chẳng lẽ là muốn cho ta nhận mình là một con 'tiểu hoàng nhân' sao!?
Không, ta cảm thấy không có khả năng sẽ thừa nhận!
"Chỉ, chỉ là bừa bãi thôi! Ta, ta có biết gì đâu!"
Đương nhiên là xem mấy bộ 'h mạn' rồi tự học mà thành tài! Nếu không phải bây giờ thời đại này không cho vẽ bậy, nàng thật đúng là muốn thỏa thích vẽ một quyển.
Đáng tiếc, đáng tiếc!
Đáng tiếc ta đã học được nhiều 'tư liệu' như vậy!
Trong lòng dù có 'hoàng' thế nào, Bạch Thi Lan vẫn có thể mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, trên mặt tỏ vẻ hết sức trong sạch, tựa hồ đúng là như lời nàng nói, cái gì cũng không biết, chỉ là tưởng tượng lung tung mà thôi.
Cố Trường Phong bỗng ngộ ra, gật đầu nhẹ, hơi kinh ngạc nói: "Thì ra là vậy à, vậy thật đúng là khiến người bất ngờ đấy, không ngờ ngươi lại có thiên phú lớn như vậy, các tư thế trong tranh có nhiều cái ta còn chưa từng biết qua."
Hắn hơi có ý nhìn về phía Bạch Thi Lan.
"Ngươi biết không?"
Bạch Thi Lan không chút do dự lắc đầu, nếu chậm một giây thôi thì mình sẽ càng thêm đáng nghi.
"Không biết, không biết, ta nào biết thứ này! Ngươi, ngươi đừng có oan uổng ta!"
Bạch Thi Lan chột dạ vô cùng, nếu không phải sợ rằng hành động của mình có thể gây hiểu lầm, nàng đã muốn che mặt lại rồi.
"Được rồi, ngươi không biết, đó chẳng phải là do nghĩ bừa ra thôi sao, ngươi nghĩ ra được nhiều tư thế thật, nếu mà thử hết chắc một tháng cũng không hết."
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
Này này này, có thật là do nàng suy nghĩ nhiều không vậy?
Sao nàng lại cảm thấy trong lời này có gì đó không đúng! !
Mà lại còn rất là kinh khủng! ! Chắc là nàng cái 'tiểu hoàng nhân' này nghĩ sai thôi?
Cái gì mà thử hết, cái gì một tháng cũng không hết!
Mẹ kiếp, hắn không phải là muốn học theo các tư thế trong tranh đó chứ!
Nàng vẫn là một cô nương thanh thuần, không thích hợp nghe những điều này!
"Vậy, ngươi muốn tư thế nào?"
Cố Trường Phong đưa tập tranh trong tay cho nàng.
Vốn là thứ nàng đặc biệt muốn lấy lại, giờ phút này ở trong tay lại nóng như bỏng muốn vứt nó đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận