Trùng Sinh 2011, Từ Đại Học Hạng Hai Trở Thành 985 Danh Giáo

Chương 359: Giản Tử Nghiên tâm tư, cứng rắn China Unicom phó tổng giám đốc! (2)

Chương 359: Tâm tư của Giản Tử Nghiên, phó tổng giám đốc China Unicom cứng rắn! (2) Vì vậy, Giản Tử Nghiên nắm chặt cơ hội, làm việc cho Vương Dật, làm thư ký nhỏ. Không ngờ rằng, cuộc đời của nàng cũng vì vậy mà thay đổi.
Vương Dật khẽ mỉm cười: "Cô xem như thư ký của ta, công việc cũng coi như làm rất tốt, công ty sẽ giải quyết cho cô hộ khẩu ở Đế Đô. Về phần tiền đặt cọc, cô cứ đưa trước một ít. Cuối cùng thiếu bao nhiêu, cá nhân ta sẽ cho cô mượn, coi như là phần thưởng cho sự cẩn trọng của thư ký nhỏ. Đương nhiên, là cần phải trả."
"Tôi trả! Cảm ơn Vương đổng, cảm ơn! Ngài thật sự là quá tốt, yêu ngài!"
Giản Tử Nghiên hưng phấn không thôi, buột miệng thốt ra, nói xong mới hơi hối hận: "Chủ tịch, tôi... Tôi..."
Vương Dật không nhịn được cười lên, đổi chủ đề: "Lần này về nhà, cùng nhau xử lý đi."
"Vâng! Cảm ơn chủ tịch!"
Giản Tử Nghiên có tâm trạng rất tốt, quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống a. Nàng còn chưa tốt nghiệp, lại có hộ khẩu ở Đế Đô, lại còn mua nhà ở Đế Đô, vẫn là thư ký của Vương đổng, tiền đồ vô lượng, trực tiếp tiến tới đỉnh cao của cuộc đời!
"Mặc dù Vương đổng cho ta mượn tiền đặt cọc, nhưng ta nên mượn bao nhiêu thì thích hợp đây?"
Kết thúc cuộc trò chuyện, Giản Tử Nghiên rơi vào trầm tư: "Mượn ít đi, chỉ có thể mua được một căn phòng nhỏ. Nhưng giá nhà ở Đế Đô lại tăng quá nhanh, ngày càng cao, chắc chắn sẽ tăng nhanh hơn thu nhập của mình, về sau sẽ không đổi được căn phòng lớn. Chi bằng một bước đến nơi, mua căn hai phòng ngủ một phòng khách."
"Nhưng để mua được căn hai phòng ngủ một phòng khách thì lại không đủ tiền, vậy phải tìm Vương đổng vay nhiều tiền, liệu điều này có thích hợp không?"
'Vương đổng tốt bụng cho ta mượn tiền, mình cũng không thể sư tử há miệng được.' Trong nhất thời, Giản Tử Nghiên rối rắm.
Nhưng cuối cùng, vẫn là kiên định nói: "Thôi vậy, vẫn là tìm Vương đổng mượn nhiều chút, nếu không được thì cả đời làm công cho Vương đổng, còn gì để mất nữa."
"Đến mức mượn quá nhiều, nhiều năm không trả nổi? Vậy lại càng tốt."
"Chỉ cần mình còn nợ tiền của Vương đổng, Vương đổng sẽ không sa thải mình! Mình sẽ mãi mãi là thư ký của Vương đổng!"
"Công việc này của mình mặc dù không có biên chế, nhưng có thể thông qua quan hệ nợ nần để trói buộc hoàn toàn."
"Giản Tử Nghiên ơi là Giản Tử Nghiên, mày thật là cơ trí!"
"Ha ha ha!"
"Mà còn nếu thật không trả nổi, nếu không được thì lấy thân mà đền, cho dù không danh phận."
"Vương đổng vừa soái khí, vừa giàu có, lại tài hoa hơn người, mình làm thiếp cũng không thiệt thòi gì."
"Chỉ sợ không có cơ hội!"
"Mẹ nó, hiện tại trong công ty không biết có bao nhiêu nữ, đều nhìn chằm chằm Vương đổng."
"Thật sầu người!"
"Ta đoán chừng hiện tại thích Vương đổng, còn nhiều hơn cả thích Chu đổng!"
Giản Tử Nghiên thu hồi những suy nghĩ vớ vẩn của mình, bàn giao xong công việc, đặt vé máy bay, trở về đảo thành. Trước tiên mua bốn căn biệt thự cho Vương Dật, sau đó tìm bố mẹ xin thêm ít tiền, chuẩn bị cho việc mua nhà ở Đế Đô.
Còn Vương Dật thì nhớ tới Tống Tư Ngưng. Tống Tư Ngưng có hộ khẩu Đế Đô, đã được sắp xếp vào đợt đầu tiên. Về phần nhà ở của Tống Tư Ngưng ở Đế Đô... Vương Dật tính trực tiếp mua luôn, tặng cho Tống Tư Ngưng!
Quay đầu sẽ hỏi Tống Tư Ngưng, thích biệt thự hay chung cư. Phụ nữ của mình, đương nhiên phải thật tốt mà cưng chiều.
Còn bên Lâm Thư, cũng không thể bỏ rơi, cũng phải tặng một căn. Mặc dù Lâm Thư đã có nhà, nhưng đó là nhà của chính cô ấy, cái cần bù lại vẫn phải tặng. Bất quá nhà của Lâm Thư phải tách biệt với nhà của Tống Tư Ngưng, tốt nhất là càng xa càng tốt, để tránh phát sinh những phiền phức không đáng có!
Hay là đổi hộ khẩu cho Tư Ngưng về Thượng Hải nhỉ? Đế Đô đã có Vương Dật, sau này để Tư Ngưng đi trấn thủ Thượng Hải, rồi mua cho Tư Ngưng một căn nhà ở Thượng Hải. Như vậy Lâm Thư ở Đế Đô, Tống Tư Ngưng ở Thượng Hải, thì sẽ không xảy ra chuyện gì nữa phải không? Vương Dật trong lòng đã có tính toán. Trụ sở chính phía đông của Tinh Dật khoa kỹ, đặt ở Thượng Hải, cũng phải đẩy nhanh tiến độ. Đến lúc đó Thượng Hải cũng sẽ cấp cho Vương Dật rất nhiều chỉ tiêu hộ khẩu, sẽ sắp xếp cho Tống Tư Ngưng một suất.
Buổi trưa ngày hôm sau, Vương Dật đón mấy ông lão vào khách sạn, mở tiệc gia đình. Chuyện ngày hôm qua, rất khó không nhắc tới. Về chuyện này, ông nội đều rất bất đắc dĩ: "Tiểu Dật à, sau này chuyện trong nhà con không cần để ý đến. Ta biết, công ty của các con có quy củ riêng, những người thân thích của nhà chúng ta, nếu như đều quấn lấy đòi con sắp xếp, vậy sẽ rất phiền phức, lại làm hỏng quy tắc của công ty các con."
"Không thể mở cái đầu này, một khi đã mở, sau này đều phải sắp xếp, như vậy không bao giờ kết thúc được."
"Ta ở đây tuyên bố, người nhà chúng ta không được chủ động tìm Tiểu Dật để sắp xếp công việc, hoặc nhờ vả quan hệ các kiểu. Đương nhiên, nếu như là tình huống khẩn cấp bất đắc dĩ, người thân thiết, có thể giúp đỡ thì vẫn có thể giúp. Những chuyện khác thì phải để bọn chúng dựa vào năng lực bản thân, cho dù muốn vào công ty của các con, cũng phải xem có đủ năng lực không."
Bà nội cũng gật gật đầu: "Đúng vậy, chuyện bên chúng ta, Thư Lâm, cái nào có thể chặn lại thì con cứ chặn. Đừng có việc lông gà vỏ tỏi nào cũng làm phiền đến Tiểu Dật. Sự nghiệp của thằng bé làm càng lớn thì sẽ càng cần tiêu hao tâm trí nhiều hơn, không thể để cho thằng bé phải tốn công sức vào mấy chuyện vặt vãnh kia."
Nghe hai vị lão nhân nói rõ ý kiến, Vương Dật rất cảm động. Nếu như đổi sang những ông lão khác, chắc chắn sẽ nói đều là người một nhà cả, có năng lực thì phải giúp. Cho dù là người thân thích không thân cận, cũng phải giúp đỡ. Nếu mà gặp phải những người lớn tuổi không phân biệt phải trái như vậy thì thật là tai nạn. Còn Vương Dật thì may mắn hơn, gặp được những người lớn tuổi biết lý lẽ, không cần phải lo lắng những vấn đề này.
Vương Dật khẽ mỉm cười: "Vẫn là các ông bà tốt với con nhất, không như Lưu đại gia, chuyện gì cũng để con cái giải quyết, không quản được mà cũng không biết điều."
"Đừng có nhắc tới lão Lưu, ông ta chính là thích sĩ diện, trọng mặt mũi. Con trai thì vất vả lắm mới thi đỗ công chức ở huyện, ông ta lại hay nhờ vả đủ thứ, chuyện gì cũng để con trai giúp giải quyết, cũng không sợ liên lụy tới con trai mình."
"Đúng vậy, lão Lưu như vậy là không được, con trai ông ta đã không ít lần than thở với chúng ta, ai!"
Mấy người xôn xao lên tiếng. Vương Dật lại cảm thán không thôi. Gia phong rất quan trọng, mà những người lớn tuổi càng quan trọng hơn. Bậc phụ huynh không hiểu chuyện, rất dễ đẩy con cái xuống vực. Chuyện này không thể trách ai được.
Vương Dật đổi chủ đề: "Khoảng hai tháng nữa sẽ vào hè, Tế Châu sẽ rất nóng. Vậy này đi, con sẽ mua mấy căn... À, mấy căn nhà ở đảo thành. Đến lúc đó chúng ta đến đảo thành ở mấy tháng, nghỉ mát!"
"Cái này..." Bà nội giật mình, thần sắc có chút phức tạp: "Tiểu Dật à, đi đảo thành nghỉ mát thì tốt đấy, nhưng không cần phải tốn tiền như vậy chứ. Nhà ở cũng không thiếu, con lại còn mua mấy căn nữa. Bây giờ nhà đều có năng lượng mặt trời rồi, đến lúc đó chúng ta cứ bật điều hòa là được."
Bà ngoại cũng nói: "Đúng đó, Tiểu Dật, ở Tế Châu cũng tốt mà, hàng xóm láng giềng đều biết. Đi đảo thành, chúng ta chưa quen cuộc sống ở đó."
Vương Dật không nhịn được cười, sao có thể không biết là các cụ lại sợ mình tốn tiền? Vương Dật đành phải lần thứ hai đưa ra cái lý luận cũ: "Bà nội, bà ngoại, mọi người quá lo lắng rồi. Sau này tiền càng ngày càng mất giá, giá nhà thì lại ngày càng cao. Tiền để trong ngân hàng sẽ chỉ không ngừng bị giảm giá trị, nhưng nếu mua thành nhà thì lại tăng giá trị tài sản, ngày càng đáng giá hơn. Tốc độ tăng giá trị còn cao hơn nhiều. Mà chúng ta còn có thể đi nghỉ mát, có lời quá còn gì."
"Thật là như vậy sao?" Bà nội có chút khó tin.
Vương Dật mất một hồi lâu để giải thích, mấy người mới tin. Bà ngoại gật gật đầu: "Vậy thì đi, không phải là lãng phí tiền bạc là được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận