Trùng Sinh 2011, Từ Đại Học Hạng Hai Trở Thành 985 Danh Giáo

Chương 358: Mỹ Dữu mục tiêu, ngàn ức doanh thu. (3)

Chương 358: Mục tiêu của Mỹ Dữu, doanh thu ngàn tỷ. (3)
Đây cũng là phúc lợi khác mà những người trong thôn có được ngoài đất ở.
Đương nhiên, có những người nhiều năm không về, đột nhiên lại trở về, thì đó là loại người thứ ba.
Ví dụ như đám bà con xa mà dù có bắn đại bác cũng không tới được của Vương Dật mà gia gia đang phải tiếp đãi...
Vừa nhìn thấy những người này, mặt Vương Dật tối sầm lại, ngay cả Vương Khánh cũng vậy.
Cũng chẳng lạ gì, so với ông nội, họ đã là bà con xa, huống chi là so với Vương Dật.
Có thể coi là có chút quan hệ thân thích thì chỉ có thể là những người thuộc thế hệ ông của Vương Dật, như cha của bà cô, cũng coi như là thân thích xa.
Nhưng người ta đã đến nhà thì không thể từ chối được.
Vương lão gia tử đành phải giới thiệu với Vương Dật: "Tiểu Dật, đây là... à... nói chung, cứ gọi là biểu cô là được rồi!"
Ông lão gần như loạn cả đầu óc, không biết phải giới thiệu thế nào cho đúng, vì ở thế hệ của ông đã là ngoài năm đời rồi.
Huống chi với Vương Dật thì đã là ngoài bảy đời.
Thông thường thì, ngoài năm đời là không còn tính là thân thích nữa.
Ngoài bảy đời thì lại càng không là gì cả.
Người biểu cô bảy đời này đã mấy chục năm không về làng.
Bây giờ đột nhiên tìm đến cửa, còn mang theo một cô con gái, nếu không tự giới thiệu thì ông lão đã không còn nhớ.
Còn về mục đích thì dù không nói ra nhưng ông lão đoán cũng không sai.
Tám phần là nhắm vào Vương Dật!
Có lẽ đoán được Vương Dật mở họp báo ở Tế Châu và nói sẽ về nhà tế tổ nên mới vội vàng đến đây.
Chuyện này thật chẳng hay ho gì.
Quả nhiên, Vương Dật còn chưa kịp mở miệng thì bà cô bảy đời đã mắt sáng lên, niềm nở nói: "Đây là Vương Dật, Vương tổng, lợi hại quá, lợi hại quá. Gia tộc họ Vương của chúng ta có người tài giỏi như thế, thật là giỏi!"
Vương Dật chỉ gật đầu, không muốn nói thêm gì.
Nhưng tiếc là thái độ hời hợt đó cũng không khiến cho bà cô bảy đời này biết khó mà lui.
Ngược lại, đối phương lại càng nhiệt tình hơn: "Vương Dật, đây là con gái của ta, Tôn San, lớn hơn con mười hai tuổi, cũng đang làm việc ở Đế Đô. Nó học thiết kế thời trang..."
"Thiết kế thời trang..." Lòng Vương Dật chợt lo lắng, không lẽ muốn vào Mỹ Dữu?
Nếu đối phương thực sự có năng lực, Vương Dật cũng có thể cân nhắc.
Nhưng nếu không đủ năng lực thì Vương Dật cũng sẽ không đặc biệt tuyển dụng.
Bây giờ Mỹ Dữu đã đi vào quỹ đạo, tiêu chuẩn tuyển người cao hơn năm ngoái rất nhiều.
Nói trắng ra thì năm ngoái Mỹ Dữu mới bắt đầu, tiêu chuẩn tuyển người rất thấp.
Chỉ cần không phải lưu manh, nhân phẩm không tệ, bất kể là hệ chính quy hay cao đẳng nghề, dù năng lực có hạn thì đều nhận.
Nhưng năm nay đã khác, tiêu chuẩn tuyển chọn nhân sự của Mỹ Dữu đã cao hơn rất nhiều.
Cho dù là thạc sĩ của các trường 985, nếu không đủ thực lực thì cũng khó có thể được tuyển dụng.
Quả nhiên, điều gì lo lắng thì điều đó ập tới.
Biểu cô liền đổi giọng: "Vương Dật, công ty con chẳng phải làm về quần áo à? Cháu gái con có năng lực lắm, con xem đây là những tác phẩm của nó này."
Nói rồi, biểu cô liếc mắt nhìn Tôn San.
Tôn San hiểu ý, vội vàng lấy Xphone 1 pro ra, mở những tác phẩm đã chuẩn bị sẵn, đưa đến gần Vương Dật: "Vương Dật em, anh xem, đây đều là những tác phẩm do chị thiết kế."
Vương Dật liếc mắt nhìn, mới đầu cảm thấy không tệ, nhưng khi nhìn kỹ thì trong lòng không khỏi thất vọng.
Dấu vết bắt chước quá rõ!
Nói trắng ra là sao chép rồi chỉnh sửa.
Có điều chỉnh nhưng lại không tới nơi tới chốn.
Dường như vì sợ bị nói là đạo văn nên đã sửa đi những tinh túy của nguyên mẫu, rồi vẽ rắn thêm chân.
Chẳng phải là trò hề hay sao?
"Sao nào? Cũng không tệ chứ?" Tôn San cười nói.
Vương Dật không phản bác được: "... "
Nếu là sinh viên mới tốt nghiệp, 22 tuổi thì còn có thể nói là một viên ngọc thô, có hy vọng mài giũa thành vàng.
Nhưng đã 31 tuổi, ở độ tuổi này thì có nghĩa là cả đời chỉ được như vậy, muốn làm nhà thiết kế của công ty lớn là gần như không thể.
Còn chuyện như Tề Bạch Thạch, có tài nhưng thành danh muộn thì chỉ là số ít trong số ít.
"Vương tổng, chị có thể vào công ty của em, làm chuyên gia thiết kế thời trang không?" Tôn San đáng thương nói.
Có nhiều người đang nhìn nên Vương Dật cũng không tiện từ chối thẳng thừng, chỉ có thể nói: "Chuyên gia thiết kế thời trang của chúng ta đều ở Mỹ Dữu Khoa học Kỹ thuật, ở Tế Châu."
"Hả?" Tôn San giật mình: "Đều ở Tế Châu à? Ở Đế Đô không có sao?"
Vương Dật cười, người này đúng là không nỡ rời cái sự hào nhoáng của Đế Đô!
Như vậy thì dễ giải quyết hơn.
"Không có. Thiết kế thời trang đều thuộc mảng kinh doanh của Mỹ Dữu Khoa học Kỹ thuật, mà tổng bộ của Mỹ Dữu Khoa học Kỹ thuật ở Tế Châu. Còn ở Đế Đô chỉ có một số phòng thị trường, chuyên về bán hàng thôi."
"Bán hàng..." Tôn San bĩu môi: "Chị muốn làm nhà thiết kế."
"Nhà thiết kế đều ở Tế Châu." Vương Dật cười nói.
"Vậy thì đãi ngộ của nhà thiết kế ở Tế Châu thế nào?" Tôn San chưa bỏ cuộc nói.
Vương Dật khẽ mỉm cười: "Đều giống với mức lương ở Tế Châu thôi, mỗi tháng hai ba nghìn tệ. Dù sao thì lương bình quân ở Tế Châu cũng chỉ khoảng hai nghìn thôi mà."
"Ít như vậy sao!" Tôn San cau mày: "Còn không bằng chị ở lại Đế Đô thi làm giáo viên, chị đang muốn thi làm giáo viên đại học ở Đế Đô, thuộc biên chế ấy."
"Ý kiến hay, đúng là có chí hướng, có biên chế thì ổn định!" Mắt Vương Dật sáng lên, trong lòng vui vẻ: "Biểu tỷ, ý tưởng này của chị quá đúng, đãi ngộ của nhà thiết kế cũng không cao, lại không ổn định, cũng không có biên chế. Ở tỉnh của chúng ta, người ta gọi đó là gì nhỉ? Đến công việc tử tế còn chẳng tính!"
"Làm sao có thể sánh được với giáo sư đại học? Lại có biên chế?"
"Thật vậy sao?" Tôn San ngơ ngác hỏi.
Vương Dật gật đầu: "Đương nhiên, ở tỉnh mình, hễ cái gì mà không có biên chế thì không phải là công việc đàng hoàng."
"Người ta nói có ba việc bất hiếu, không có biên chế là lớn nhất đấy. Biểu tỷ, chị nhất định phải thi đỗ biên chế, biết đâu lại còn có cả hộ khẩu Đế Đô nữa, đó mới là tiền đồ tươi sáng!"
"Tốt nhất là lại thi công chức, chị mà thi đỗ công chức thì thân phận sẽ cao, sau này đi ăn cơm cũng được ngồi chung mâm với các bậc trưởng bối, mẹ chị cũng không ngồi được cái chỗ đó đâu!"
"! ! !" Tôn San bị choáng váng, yếu ớt nói: "Thi công chức hình như cũng rất được. Vậy hay là em đi thi công chức?"
Vương Dật khẽ mỉm cười: "Thế này đi, hai việc này không hề xung đột. Chị có thể chọn một cái để thi hoặc có thể chuẩn bị song song. Hoặc là thi cái gì mà mình nắm chắc trước. Ví dụ chị thi đỗ giáo viên, rồi dùng kỳ nghỉ đông và hè để ôn thi công chức."
"Ý kiến hay." Tôn San liên tục gật đầu.
Vương Dật nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng rũ được cái của nợ này.
Còn việc có thi đỗ hay không thì còn phải xem thực lực của đối phương.
Nhưng nếu thật sự thi đỗ thì cũng coi như là có công việc vàng.
Nhưng đúng lúc Vương Dật đang nhẹ nhõm thì biểu cô bảy đời lại lên tiếng: "Vẫn là Vương tổng giỏi, nhanh chóng đã vạch ra con đường sự nghiệp cho San San."
"Người ta gọi là giúp Phật giúp đến Tây Thiên, Vương tổng, San San nó cũng đã hơn ba mươi rồi mà vẫn chưa có đối tượng. Mấy đứa đều ở Đế Đô cả, Tinh Dật Khoa Kỹ lại có nhiều nhân viên ưu tú, lại toàn người có chức vị, cháu có thể giới thiệu cho nó một người không?"
Khóe miệng Vương Dật giật giật: "..."
Thật là tham lam quá mức, đã cho chị con đường phát triển, lại còn muốn tìm cả đối tượng?
Chuyện này có phải cứ muốn là được đâu.
Biểu cô cũng không quan tâm những điều này, trực tiếp thúc giục nói: "San San, mau nói tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của con đi, để Vương tổng xem có ai thích hợp không?"
"Vâng đây." Tôn San vui vẻ nhướng mày, bẻ đốt ngón tay bắt đầu tính toán: "Dù con chỉ là tốt nghiệp đại học bình thường nhưng con cũng là thạc sĩ, đối phương ít nhất cũng phải là thạc sĩ, tiến sĩ 211, hoặc là thạc sĩ, tiến sĩ 985..."
Nhưng tiếc là cô nàng còn chưa dứt lời thì Vương Dật đã đột ngột ngắt lời: "Em có chút việc ở công ty, em phải về giải quyết đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận