Trùng Sinh 2011, Từ Đại Học Hạng Hai Trở Thành 985 Danh Giáo

Chương 304: Lâm Thư chủ động tới cửa, niên hội thịnh yến!

Chương 304: Lâm Thư chủ động đến nhà, tiệc tất niên!
Khi lên đại học, những nam thần, nữ thần mà chúng ta ngưỡng mộ ở trường trung học cơ sở, trung học phổ thông, nếu không có cách nào liên lạc, vẫn có thể thông qua mạng xã hội, mối quan hệ bạn học để tìm kiếm, thật là cám dỗ! Rất nhiều mối tình cảm cũng bắt đầu như vậy.
Vương Dật nhớ, kiếp trước vào năm 2011 khi vừa mới lên năm nhất đại học, cũng đã từng dùng mạng xã hội, nhưng sau đó nó lại lụi tàn.
Nhưng bây giờ mạng xã hội lại vô cùng hùng mạnh! Tháng 5 năm 2011, mạng xã hội trở thành một hiện tượng tại thành phố ven biển, giá trị thị trường đạt 74,82 tỷ USD, tương đương 483 tỷ nhân dân tệ.
Trực tiếp nghiền ép Sohu, Sina, NetEase, Youku, trở thành công ty lớn thứ ba sau Baidu và Tencent. Mấy tháng sau, khi mua lại 56.com, giá trị thị trường lại tăng vọt lên 95 tỷ USD, tức 660 tỷ nhân dân tệ!
Đó là khái niệm gì? Giá trị của Alibaba chỉ hơn 100 tỷ một chút.
Mạng xã hội với 660 tỷ giá trị thị trường, thật sự rất kinh khủng. Mạng xã hội trò chơi "Happy Farm" (nông trại vui vẻ) càng hot đến mức người dùng chơi "trộm rau" lên tới cả tỷ người.
Nhưng tiếc là, mạng xã hội càng nổi nhanh, lại càng tàn nhanh. Trong hai năm vẫn còn người chơi, đến năm 2013 thì hoàn toàn lụi tàn, hàng tỷ người chơi "trộm rau" vui vẻ đều thất bại. Năm 2015, giá trị thị trường của mạng xã hội đã giảm 80% và thông báo ngừng hoạt động...
Chỉ có thể nói mạng xã hội đến nhanh, mà đi còn nhanh hơn. Bây giờ, mạng xã hội trở thành "mạng gạo nếp" (nền tảng cung cấp các dịch vụ ăn uống và mua sắm tại chỗ), lại còn có cả mua hàng theo nhóm, có lẽ là do gánh không nổi áp lực đốt tiền nên mới bán cho Baidu. Hơn nữa, một lần bán luôn 59% cổ phần, ngay cả quyền chi phối cũng chuyển nhượng luôn.
Vương Dật không nhịn được cười nói: “Cái tên Baidu này cũng thật bá đạo, vừa vào đã khống chế cổ phần. Tiếp theo chắc chắn sẽ thâu tóm "mạng gạo nếp" thôi."
Kiếp trước Baidu đã làm như vậy. Đầu tiên đổ tiền để khống chế cổ phần "mạng gạo nếp", sau đó sẽ mua lại, đổi thành "Gạo nếp Baidu".
Sau khi Baidu và Alibaba tham gia, thị trường mua theo nhóm chỉ có thể càng lúc càng cạnh tranh khốc liệt. Những nền tảng nhỏ đều sẽ nhanh chóng bị loại bỏ, chỉ có những nền tảng lớn mới có thể trụ lại đến cuối cùng.
Nhưng đối với những chuyện này, Vương Dật không quan tâm lắm, giao cho Vương Tinh đối phó là được. Năng lực của Vương Tinh không hề tầm thường, một mình hắn đấu với "Gạo nếp Baidu", "mạng gạo nếp của Alibaba" cũng không phải vấn đề, Vương Dật chỉ cần ở phía sau cung cấp tài chính và trợ giúp cho hắn.
Đây cũng là một vấn đề lớn mà Vương Dật cần cân nhắc khi đầu tư vào Meituan, Vương Tinh đúng là một nhân tài có thể gánh vác được công việc.
Có Vương Tinh tại mảng mua theo nhóm, thu hút hỏa lực từ BAT, Vương Dật mới có đủ sức để phát triển mảng giao hàng nhanh. Huống chi, BAT đâu chỉ có dã tâm trong mảng mua theo nhóm, sau khi ổn định vị trí ở mảng này, chắc chắn bọn họ sẽ nhảy sang phát triển giao hàng nhanh! Lịch sử luôn có sự tương đồng đáng kinh ngạc.
Chờ đến khi "Gạo nếp Baidu" đánh bại được các đối thủ trong mảng mua theo nhóm, nhìn thấy được tiền đồ của mảng giao hàng nhanh, họ sẽ bắt đầu tiến quân vào lĩnh vực này. Đến lúc đó, "đói bụng sao" sẽ có thêm đối thủ! Không chỉ có "Gạo nếp Baidu", mà còn cả Alibaba nữa!
Kiếp trước vào tháng 12 năm 2013, Alibaba tung ra dịch vụ "đãi điểm điểm", át chủ bài là giao đồ ăn và dịch vụ chọn đồ ăn sáng. Vương Dật thở dài: “Thời gian dành cho "đói bụng sao", không còn nhiều nữa. Khoảng 2 năm, thậm chí là không đến 2 năm!”
“Cần phải nhắc nhở Trương Hào.”
Vương Dật lẩm bẩm, không còn thời gian để cho Trương Hào chầm chậm mà phát triển nữa. Kiếp trước "đói bụng sao" nổi dậy rất sớm, cuối cùng lại bị Meituan đến sau vượt mặt, chính là do "đói bụng sao" phát triển quá chậm. Lần này, Vương Dật tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.
Lúc này, Lâm Thư đột nhiên ôm lấy Vương Dật: “Ca ca, anh muốn nhắc nhở ai vậy?”
Vương Dật mỉm cười: “Nhắc nhở em gái nhỏ, để cho trong lòng cô bé không còn gì hết!”
Nói rồi, Vương Dật ném Lâm Thư xuống giường, vỗ một cái vào phía sau mông của cô bé.
“A, đau!” Lâm Thư hơi nhăn mặt, mặt đỏ bừng: “Ca ca, anh càng ngày càng bá đạo.”
“Ha ha.” Vương Dật cười: “Vậy em có ghét không?”
Lâm Thư nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng được, hình như mấy người con trai đều thích mấy cái luận điệu kỳ quái này. Không hiểu nổi.”
“???” Vương Dật hơi giật mình: “Tiểu Thư, sao em biết?”
Chuyện như vậy, con gái chưa từng trải qua, sao biết được chứ?
“Trên "Meiyou" đó, có nhiều chị gái đăng bài nói mà.” Lâm Thư ngây thơ nói: “Đều nói bạn trai thích đánh mông, thích...... Xấu hổ chết đi được.”
Vương Dật không nhịn được cười, ôm Lâm Thư vào lòng: “Sau này bớt xem mấy cái đó đi, không tốt đâu.”
Giờ phút này, lòng Vương Dật có chút mâu thuẫn. Hy vọng Lâm Thư mở mang kiến thức, bước vào hành trình tuyệt vời, lại không muốn cô bé ngây thơ của mình, lại sớm hiểu biết hết mọi thứ.
Vào năm 2011, rất nhiều sinh viên năm nhất năm hai vẫn còn chưa có những trải nghiệm đó. Cho nên anh không ép buộc Lâm Thư, mà là chậm rãi chờ đợi, cho đến một ngày, thỏ trắng nhỏ tự mình dâng đến cửa!
“À.” Lâm Thư gật gù, mỉm cười trong lòng: “Meiyou đã nói, con trai giống như sói đói, rất dễ đói bụng. Mà anh trai lại luôn tôn trọng mình, nhẫn nhịn, thật tốt.”
Nghĩ đến đây, Lâm Thư vùi đầu vào lòng Vương Dật, tận hưởng phút giây âu yếm, an ủi. Một lúc sau mới nói: “Ca ca, sắp hết năm rồi, anh phải bận rộn đến khi nào?”
Sau khi thi xong, Lâm Thư không về nhà, mặc cho Lâm Kiến Nghiệp và vợ giục bao nhiêu lần. Cô chỉ muốn ở lại kinh đô, nấu cơm cho Vương Dật, ở bên Vương Dật, ôm Vương Dật ngủ. Mãi đến hôm nay, đã là ngày 26 tháng Chạp rồi. Năm nay không có 30 Tết, ngày 29 tháng Chạp là đêm giao thừa.
Vương Dật hôn lên trán Lâm Thư, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thư, ngày 28 tháng Chạp còn phải mở tiệc tất niên, ngày 29 sẽ được nghỉ rồi về Tế Châu. Như vậy đi, ngày mai em về Tế Châu trước nhé.”
Lâm Thư gật đầu: “Cũng được, không về, chắc ba mẹ sẽ đến tìm em mất.”
“Ha ha.” Vương Dật cười, nếu như lão Lâm mà tới, thấy Vương Dật và Lâm Thư ở chung, chắc là muốn "đao" (chém) Vương Dật mất!
Nhiều người thích có con trai, không phải là trọng nam khinh nữ, mà là chỉ cần nghĩ đến việc con gái cưng của mình bị con trai nhà khác lừa mất, trong lòng thấy khó chịu thôi! Đặc biệt là nếu con trai đó mình không quen, người cha nào cũng khó chịu trong lòng cả. Con trai thì không sao, nhiều nhất cũng chỉ đi lừa con gái nhà khác thôi...
“Cũng đúng, sắp đến Tết rồi. Ngày mai em về sớm cùng Từ Phỉ nhé, anh cũng yên tâm.” Từ Phỉ chính là vệ sĩ kiêm tài xế mà Vương Dật tìm cho Lâm Thư, là nữ lính đặc chủng đã xuất ngũ.
“Vâng!” Lâm Thư ngoan ngoãn gật đầu, sau đó giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
Vương Dật cười hỏi: “Đây là đang làm gì vậy?”
Lâm Thư hoạt bát cười nói: “Đóng cửa trăng, ngủ!”
“Ha ha, được, đóng cửa trăng, ngủ!”
Vương Dật ôm Lâm Thư, ngủ say.
Sáng hôm sau, sau khi ăn điểm tâm xong, Lâm Thư cùng Từ Phỉ thu dọn hành lý. Vương Dật thì lấy ra một ít hộp quà trong cốp xe, để vào xe của Lâm Thư: “Quà năm mới cho chú dì và cho cả Tiểu Thư!”
“Cám ơn ca ca!” Tâm tình Lâm Thư vui vẻ: “Quà gì vậy?”
“Về nhà em sẽ biết!” Vương Dật thần bí nói.
“Ừm. Em cũng chuẩn bị quà cho ca ca đó.” Nói xong, Lâm Thư lấy ra một hộp quà: “Về nhà hãy mở ra!”
“Được!”
Sau khi tiễn Lâm Thư, Vương Dật mở hộp quà ra, bên trong là một chai nước hoa nam, còn có một chiếc đồng hồ Patek Philippe, nhìn qua cũng rất đặc biệt. Vương Dật tìm giá một chút, 5 vạn USD.
“Tiểu phú bà quả nhiên là tiểu phú bà, ra tay thật là hào phóng!” Vương Dật đeo đồng hồ vào tay.
Buổi chiều, Lâm Thư về đến nhà, ba mẹ cô đã đứng dưới lầu chờ sẵn.
“Bảo bối, cho mẹ nhìn xem nào, có bị gầy đi không?”
Trịnh Nhu mặt tràn đầy vẻ cưng chiều: “Con xem con đấy, lâu như vậy không về, mẹ nhớ con quá.”
“Đâu có lâu như vậy, hồi tháng 11 không phải mới về đó sao.” Lâm Thư cười nói, ôm chặt lấy Trịnh Nhu.
Lâm Kiến Nghiệp cười lắc đầu: “Con đấy, con gái lớn rồi, cần có không gian riêng tư.”
Trịnh Nhu nhíu mày: “Lão Lâm, vừa nãy trên lầu, ai cứ 10 phút lại nhìn xuống một lần vậy hả?”
Mặt Lâm Kiến Nghiệp đỏ ửng: “……”
Lâm Thư nhìn thấy cảnh này trong lòng rất vui vẻ, có ba mẹ thương yêu mình như vậy, thật sự rất hạnh phúc. Lâm Kiến Nghiệp nhìn thấy Từ Phỉ ở phía sau, vội chuyển chủ đề: “Tiểu Thư, vị này là….”
“À, quên giới thiệu với ba mẹ, đây là chị Từ Phỉ, là vệ sĩ mà Vương Dật tìm cho con, là lính đặc công đã giải ngũ đó, lợi hại lắm.” Nói xong, Lâm Thư giơ chân lên, khoa chân múa tay. Có vẻ đá cũng rất ra dáng.
Lâm Thư hồi nhỏ có học Taekwondo, nhưng chỉ là kiểu hình thức. Gần đây rảnh rỗi, khi Vương Dật không ở bên cạnh, cô cũng tập mấy chiêu với Từ Phỉ.
“Ra là vậy.” Tâm tình Lâm Kiến Nghiệp tốt hẳn lên, thầm nghĩ: ‘Xem ra tên nhóc đó cũng còn có lương tâm.’ Tiếp đó tiến đến phía Từ Phỉ, bắt tay: “Cảm ơn, sau này còn phải làm phiền cô nhiều rồi.”
“Chú khách khí rồi, đây là việc cháu nên làm mà.”
“Ha ha, được, đi, lên lầu, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta ăn cùng nhau.” Lâm Kiến Nghiệp nhiệt tình nói.
“Cháu ăn qua loa ở dưới lầu cũng được.” Từ Phỉ có chút ngại ngùng.
“Sao có thể được?” Trịnh Nhu trực tiếp giữ chặt tay Từ Phỉ: “Phỉ Phỉ, đừng ghét bỏ tay nghề của dì nhé, đi, cứ xem như là nhà mình đi.”
“Đúng đó, chị Phỉ Phỉ, cùng lên nhé.” Lâm Thư cũng cười nói.
“Cám ơn.” Từ Phỉ trong lòng rất xúc động, không ngờ Lâm gia lại nhiệt tình như vậy.
Bốn người, tay xách nách mang mà lên lầu. Chừng hai chuyến mới xong.
“Sao mà nhiều đồ thế này?” Lâm Kiến Nghiệp rất bất ngờ.
“À, một chút là hành lý của con và chị Phỉ Phỉ, còn có quà mua cho hai người. Còn một ít là Vương Dật mua cho ba mẹ nữa đó!”
“Ha ha, thằng nhóc này, có lòng!” Tâm tình Lâm Kiến Nghiệp rất tốt. Vốn dĩ ông còn lo Vương Dật giờ giàu rồi sẽ kênh kiệu, không quan tâm đến Lâm Thư nữa. Bây giờ xem ra, thì cũng vẫn như trước đây, không những đối với Lâm Thư rất tốt, mà còn mua quà tặng, tìm vệ sĩ, mà lại còn chuẩn bị quà cho hai vợ chồng ông nữa chứ. Không nói những thứ khác, riêng tấm lòng đó, cũng rất tốt rồi.
Trịnh Nhu lại lườm Lâm Kiến Nghiệp một cái: “Cũng không biết ai đấy, cứ cảm thấy người ta không tốt. Bây giờ còn mạnh miệng không?”
Lâm Kiến Nghiệp có chút đau đầu: “Khụ khụ, vợ à, trước mặt khuê nữ, chừa cho anh chút thể diện đi.”
“Đi, ha ha.” Mọi người cười phá lên.
Lên đến trên lầu, cả nhà Lâm Thư cùng nhau mở quà.
“Mấy bộ đồ này là của con.” Lâm Thư tiếp tục mở: “Mẹ, mấy món quần áo hiệu này cũng là do tiểu Dật mua cho mẹ đấy!”
Trịnh Nhu vui vẻ nhận lấy: “Còn có cả áo da nữa! Tiểu Dật có lòng quá, để mẹ cảm ơn nó giùm con.”
Lâm Kiến Nghiệp lại bĩu môi: “Chỉ một cái áo da mà bà vui đến vậy, không có chí tiến thủ gì cả.”
Trịnh Nhu trề môi khinh bỉ, không thèm để ý đến ông.
Lâm Thư lại mở một gói khác ra: “Ba, hai chai Mao Đài, biếu ba. Bọc trong nylon, nắp sắt.”
“Tâm ý nhận cho.” Lâm Kiến Nghiệp bình thản nói, sau đó đổi giọng: “Từ từ, bọc nylon, nắp sắt?”
“Đúng đó, không có hộp, bên ngoài dùng màng bọc thực phẩm, phía trên là nắp sắt, khác với Mao Đài mà mình hay uống.”
“Chẳng lẽ không phải là Mao Đài nắp sắt năm 86 đó chứ?” Lâm Kiến Nghiệp đứng bật dậy từ ghế salon, trực tiếp cầm lấy Mao Đài, thích thú không muốn rời tay, nhìn ngó: “Ha ha, thật đúng là Mao Đài nắp sắt năm 86, lâu năm rồi đó!”
“Loại Mao Đài nắp sắt trên hai mươi năm này rất quý, không chỉ có giá trị lớn mà lại còn rất khó mua! Vương Dật còn tìm được hai chai cho ba, chắc chắn là tốn không ít công sức. Thằng nhóc này có lòng, ha ha ha.”
“Tiểu tử Vương Dật này cũng không tệ, biết chuyện, ba thích!”
Nhìn thấy Lâm Kiến Nghiệp cười đến méo cả miệng, Trịnh Nhu lắc đầu: “Lão Lâm, không có chí tiến thủ gì cả.”
Khóe miệng Lâm Kiến Nghiệp co giật: “……” Sao lời đáp trả lại nhanh vậy!
Lâm Thư không nhịn được cười, có vẻ như mỗi ngày ba mẹ cứ cãi nhau như vậy, cũng coi như có chút thú vị. Lâm Thư tiếp tục mở quà: “Cái này cũng là quần áo, cho chị Phỉ Phỉ.”
Từ Phỉ rất bất ngờ: “Em cũng có sao?”
“Đương nhiên rồi, mấy hôm trước tiểu Dật còn hỏi chị số đo của em đó!” Lâm Thư cười nói.
“Cảm ơn ông chủ, cảm ơn bà chủ!” Từ Phỉ cười nói.
Hai gò má Lâm Thư hơi ửng hồng, cũng không có phản bác.
Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Nhu và Lâm Kiến Nghiệp nhìn nhau cười, không nói gì. Được rồi, cô con gái bảo bối của mình, đã hoàn toàn chấp nhận Vương Dật rồi!
“Còn có mười cái iPhone 1, trước đây không có hàng, nên dành cho bên công trình, bây giờ lại cho mười cái máy mới.”
“Cái này tốt đó!” Mắt Trịnh Nhu sáng lên: “Mười cái, cho ông bà nội ngoại mỗi người một cái, cứ nói là do tiểu Dật tặng.”
“Dạ!” Lâm Thư gật đầu.
Sau khi dọn hết quà, Lâm Kiến Nghiệp cũng lấy ra một bao lì xì dày đưa cho Từ Phỉ: “Phỉ Phỉ, gặp mặt vội vàng, chú cũng không chuẩn bị gì, cũng không biết cháu thích gì. Chút lòng thành, cháu nhận lấy. Có cháu bảo vệ Tiểu Thư, chúng ta cũng yên tâm. Vất vả cho cháu rồi.”
Từ Phỉ vội vàng từ chối: “Không cần đâu ạ, chú, thật không cần. Tiền lương mà Vương tổng trả cho cháu đã rất cao rồi, lại còn được thêm một bao lì xì năm mới lớn nữa, không thể nhận thêm nữa được đâu ạ.”
“Phỉ Phỉ, cứ cầm lấy đi. Tiền của Vương Dật cho bọn chú thì là của bọn chú, khác nhau đấy.” Trịnh Nhu cũng khuyên.
“Cái này…….” Từ Phỉ còn định từ chối, nhưng Lâm Thư trực tiếp nhét vào trong túi của cô: “Khách sáo gì chứ, cầm lấy đi!”
Trịnh Nhu chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Tiểu Thư, khi nào thì Vương Dật về vậy?”
“Chắc ngày mai anh ấy mở tiệc tất niên, đoán chừng chiều 29 mới về.”
“29 đã là đêm giao thừa rồi đó!” Lâm Kiến Nghiệp thở dài: “Bận rộn làm ăn thì cũng tốt, nhưng cũng không dễ dàng. Như vậy đi, ngày mai con mang một ít đồ Tết đến nhà tiểu Dật đi. Tiểu Dật không có thời gian chuẩn bị đồ Tết cho ba mẹ, con phải lo liệu!”
Lâm Thư gật đầu: “Dạ, con cũng đã mua xong quà cho cô chú, ngày mai con mang qua luôn!”
Trịnh Nhu cũng nói: “Đúng đó, tiểu Dật chu đáo như vậy, mình cũng không thể thiếu lễ nghĩa được.”
“Dạ.” Lâm Thư gật đầu, trong lòng có chút lo lắng: “Chỉ có một mình con đi thôi, hơi sợ……”
“Sợ gì chứ? Gái xấu sợ gặp mẹ chồng tương lai à?” Trịnh Nhu trêu chọc.
Lâm Thư bĩu môi: “Con đâu có xấu!”
“Đương nhiên, chị còn chưa thấy ai đẹp gái như em gái Lâm Thư đây, Vương tổng có phúc đó!” Từ Phỉ cười nói.
“Ha ha ha.”
Trong tiếng cười vui vẻ, bốn người bắt đầu ăn cơm, Trịnh Nhu đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc phong phú.
Sáng sớm hôm sau. Lâm Thư cùng Từ Phỉ đến siêu thị lớn của thành phố, mua sắm đồ Tết.
“Cái này có dinh dưỡng nè, phải mua!” “Cái này cũng được đó, phải mua!” “Cái này cũng rất tốt nè, mua một cái, không, hai cái luôn!”
Nhìn Lâm Thư cái gì cũng mua, Từ Phỉ không biết nói gì: “Nhiều đồ như vậy, đừng nói là ba mẹ chủ tịch ăn có hết không, mà cả hai chúng ta cũng mang không nổi đó. Cốp xe đã đầy ắp rồi.”
“À, đây đúng là một vấn đề lớn!” Lâm Thư gật gù: “Vậy thì trước hết cứ như vậy đã, còn lại lần sau lại mua tiếp.”
“……” Từ Phỉ thở dài, trong lòng thầm nhủ: “Ước gì có thể dời hết cái siêu thị này về, con dâu tương lai này ai mà không thích chứ?”
Sau đó, hai người từ nội thành quay lại huyện, đến tận khu Biệt thự Suối Cảnh. Nhưng đến cửa nhà, Lâm Thư lại bắt đầu chùn bước.
Từ Phỉ cười: “Tiểu Thư, không lẽ là em sợ rồi sao?”
Lâm Thư mạnh miệng: “Mới không có, tại em thấy như vậy có chút đường đột thôi. Hay là... hay là mình về trước, đợi tiểu Dật về rồi mình cùng đi!”
“Không đường đột gì hết mà, lỡ chiều mai Vương tổng mới về, thì đồ Tết không kịp dùng mất! Đồ Tết là phải dùng ngay ngày mai đó!” Từ Phỉ cười nói.
“Nhưng mà…. Em…. Em… Em thấy hồi hộp quá.” Mặt Lâm Thư đỏ bừng, tự mình chủ động đến thăm còn gì.
“Có gì mà phải hồi hộp, chuyện này, cứ ‘một lần sinh, hai lần quen’ thôi.” “Nhưng mà………” “Không có nhưng nhị gì hết, để chị giúp em!”
Nói rồi, Từ Phỉ trực tiếp nhấn chuông cửa.
“Ring ring” Mắt Lâm Thư trợn to, vẻ mặt rất đặc sắc: “Từ Phỉ, chị…….”
“Không cần cảm ơn chị đâu, ha ha ha.” Từ Phỉ khoái chí nói.
“Chị………” Lâm Thư vừa bực vừa buồn, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà.
Cửa đã mở, Vương Khánh Chi nhìn ra cửa, ngơ ngác: “Các cháu là……”
Trong phòng cũng vọng ra giọng nói của Vương Thư Lâm: “Ai tới đó?” “Hai cô gái xinh đẹp, để tôi hỏi xem sao.” Vương Khánh Chi đáp lại: “Chào các cháu, các cháu là……?”
Lâm Thư khẩn trương cực độ, mặt đỏ rần: “Cháu…… Cháu……”
‘Haizz, thật là phiền phức, đến thời điểm then chốt rồi mà vẫn còn phải nhờ mình nữa.’ Từ Phỉ thở dài: “Chú ơi, cháu chào chú, cháu là vệ sĩ mà Vương tổng sắp xếp. Còn vị này là bạn gái của Vương tổng, Lâm Thư ạ!” “Bạn gái của tiểu Dật? Lâm Thư!” Mắt Vương Khánh Chi sáng rực, đánh giá Lâm Thư, đầy vẻ không thể tin: “Thằng nhóc thối tha này kiếp trước cứu cả thế giới hay sao mà lại tìm được bạn gái xinh đẹp thế này?”
Lâm Thư: “…….” Từ Phỉ: “…….” Vương Thư Lâm cũng chạy lại, mắt sáng ngời: “Cô gái này xinh thật đấy, còn đẹp hơn cả minh tinh nữa! Mắt con trai ta cũng tốt ghê!” “Tới đây, Tiểu Thư, mau vào!” Vương Thư Lâm vội vàng nhận đồ, kéo Lâm Thư vào phòng: “Nhanh lên, mau ngồi xuống.”
“Ăn trái cây này!” Rồi lại nhiệt tình đưa cho cô một quả đào to.
Vương Khánh Chi cũng đi pha trà, cố gắng kiềm nén niềm vui.
“Cảm ơn dì ạ.” Lâm Thư thở phào một hơi, chú dì rất hiền hòa: “Dì ơi, hôm nay tiểu Dật bận đi mở tiệc tất niên, chắc ngày mai anh ấy mới về. Con xin phép, đã tự ý mua chút đồ Tết, mang đến biếu hai người.”
“Trời ơi, tốt quá, cảm ơn cháu.” Vương Thư Lâm tâm trạng tốt lên hẳn, cũng nhẹ lòng. Cô con gái này quá tốt, vừa có tri thức lại còn hiểu lễ nghĩa, biết cách cư xử, sau này căn bản không cần lo lắng đến chuyện mẹ chồng nàng dâu nữa. Rất nhiều cô gái đều lo lắng về vấn đề mẹ chồng nàng dâu, sợ phải gặp một bà mẹ chồng hay xét nét.
Trên thực tế, rất nhiều bà mẹ chồng cũng lo lắng về vấn đề đó, sợ phải gặp phải một cô con dâu thích gây chuyện. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Lâm Thư nhìn xem thì đúng là thuộc dạng người dễ tính rồi. Bà dứt khoát kéo tay Lâm Thư bắt đầu tán gẫu: “Tiểu Thư, cháu ở quê quán ở đâu thế?” “Dạ dì, con cũng ở huyện Khánh Vân, cùng tuổi với Vương Dật, chỉ là vào học sớm một năm nên không có học cùng lớp.”
“Cũng là ở Khánh Vân, vậy thì tốt rồi! Gần nhau, mọi chuyện cũng thuận tiện.” Vương Thư Lâm càng ngày càng hài lòng: “Tiểu Thư, con với tiểu Dật quen nhau thế nào vậy?”
“Hồi hè đi học lái xe………” Lâm Thư nhớ lại quãng thời gian đó, khóe miệng cũng hơi cong lên: “Chúng con cùng nhau qua kỳ thi 3, cùng đi bán giày ở chợ……”
Lâm Thư bị Vương Thư Lâm kéo tay, nói chuyện rất nhiều, lại còn được gọt dưa hấu, rồi rửa cherry cho ăn nữa… Nhiệt tình như vậy khiến Lâm Thư như bị áp lực, chỉ có thể thừa lúc hai ông bà đi rửa trái cây, nhắn tin cầu cứu Vương Dật: “Cứu em với!” Nhưng tiếc là, Vương Dật cũng đang vội vàng, căn bản chưa kịp hồi phục. Thời gian dần trôi qua, Lâm Thư cảm nhận được sự nhiệt tình và cưng chiều của Vương Thư Lâm, dần dần trầm tĩnh lại, cùng hai ông bà nói chuyện vui vẻ. Hôm nay mở tiệc cuối năm, Vương Dật cũng bận đến đầu óc choáng váng. Sáng sớm, nhân viên khoa học kỹ thuật Tinh Dật toàn bộ đến thẳng khách sạn InterContinental, bắt đầu chuẩn bị cho tiệc cuối năm. Hôm nay đến, không chỉ có nhân viên khoa học kỹ thuật Tinh Dật, còn có nhân viên bộ phận khoa học kỹ thuật Tế Châu Meiyou, cùng với nhân viên người máy tiểu i Thượng Hải. Cả nhân viên Gaode, Sogou, giữa trưa ánh dương cũng đều tới. Vì số lượng người quá đông, Vương Dật trực tiếp bao hết cả một khách sạn InterContinental. Dù không phải một buổi tổ chức lớn, nhưng quy mô này vẫn không thể coi thường. Nhân viên khoa học kỹ thuật Meiyou ở khá xa, Tống Tư Ngưng và mọi người giữa trưa mới có thể đến, vừa vặn khai tiệc. Ngược lại người của Đói Bụng Đến Trước lại tới trước. Tổng giám đốc Trương Hào, phó tổng giám đốc Dư Văn Nhạc đi đến. Vương Dật gọi hai người ngồi xuống: “Nói trước một chút về sự phát triển gần đây của Đói Bụng Đến Trước.” Tiệc cuối năm là tiệc cuối năm, giữa trưa mới bắt đầu, nhưng công việc trước tiệc cuối năm cũng cần phải báo cáo. Nhất là nghiệp vụ cốt lõi như giao hàng nhanh này. Trương Hào từ tốn nói, đầy tự tin: “Chủ tịch, Đói Bụng Đến Trước tháng gần đây phát triển rất nhanh, ngoài việc đã mở các địa điểm ở Thượng Hải, Đế Đô, Hàng Thành, còn mở thêm hai thành phố cấp một là Thâm Thị, Quảng Thành, cùng với hai thành phố nhị tuyến là Tân Môn, Tế Châu!” Vương Dật nhíu mày: “Thời gian một tháng, mới mở 4 thành phố?” “Chủ tịch, ta……” Sắc mặt Trương Hào thay đổi lớn, hắn cho rằng một tháng mở 4 thành phố đã rất nhanh. Dù sao trước đây Đói Bụng Đến Trước, mấy năm mới mở 3 thành phố. Không ngờ, Vương Dật hoàn toàn không hài lòng, đập bàn một cái: “Tổng giám đốc Trương, ta nói với ngươi, mục tiêu là gì?” “Chủ tịch, ngài…… Ngài nói Đói Bụng Đến Trước phải phát triển nhanh, trong một năm muốn mở địa điểm tại một trăm thành phố từ cấp một đến ba!” “Vậy ngươi làm như thế nào?” Vương Dật lạnh giọng nói: “Một tháng mới mở 4 thành phố, một năm cũng chỉ có 48 thành phố, ngay cả một nửa cũng không hoàn thành được!” “Hơn nữa, trong 4 thành phố này, có hai thành phố cấp một vẫn là Dư Văn Nhạc mang theo nhân viên bộ phận Gaode khai thác. Các ngươi Đói Bụng Đến Trước nhiều người như vậy, phó tổng giám đốc cũng mấy người, mới chỉ mở mang được hai thành phố nhị tuyến?” “Cần các ngươi làm gì?” “Đồ bỏ đi!” “Thùng cơm!” Trương Hào toát mồ hôi lạnh, còn tưởng Vương Dật rất dễ nói chuyện, không ngờ vẫn có tính khí lớn như vậy. Vương Dật sao có thể không tức giận? Đói Bụng Đến Trước chuyên làm giao hàng nhanh, nhiều nhân viên như vậy, nhiều tầng lớp lãnh đạo như vậy, ngược lại không bằng một tổ người nửa mùa của Gaode, làm được xuất sắc! Dư Văn Nhạc chỉ từ Gaode Map rút vài nhân viên, dẫn đi làm thị trường giao hàng nhanh, đã mở được hai thành phố cấp một. Hơn nữa, công trạng cũng rất tốt, không sánh được Đế Đô và Thượng Hải đã phát triển nhiều năm, nhưng cũng rất xuất sắc, vượt qua cả Hàng Thành phát triển hơn nửa năm. Ngược lại, Đói Bụng Đến Trước mới mở địa điểm ở Tế Châu và Tân Môn, công trạng cũng rối tinh rối mù. Chỉ có thể nói nhân viên của Đói Bụng Đến Trước hiệu suất thấp, sức chiến đấu yếu. Đặt vào thị trường mua theo nhóm, đã sớm chết! Chẳng trách kiếp trước bị tập đoàn mua theo nhóm 2013 bắt đầu làm giao hàng nhanh, đánh cho mặt mũi bầm dập, dù có A Lí ủng hộ, cũng không gánh nổi. Vương Dật thở dài: “Nếu các ngươi không cố gắng, vậy giao cho người có sức mà làm!” “Từ giờ trở đi, cả nước thị trường lấy Trường Giang làm ranh giới, chia làm hai. Ngươi, Trương Hào, tự mình đảm nhiệm quản lý đại khu phương bắc, dẫn theo phòng thị trường của Đói Bụng Đến Trước phụ trách mở rộng thị trường phương bắc!” “Dư Văn Nhạc thăng chức trở thành quản lý đại khu phương nam, mang theo một số người của Gaode Map, cùng với một bộ phận nhân viên của Đói Bụng Đến Trước được điều đi, mở rộng thị trường thành phố miền nam!” “Các chức năng bộ phận kỹ thuật, bộ khai thác, bộ tài vụ đều độc lập ra, ta sẽ sắp xếp người mới phụ trách, đối với hai đại khu các ngươi tiến hành hỗ trợ và khảo hạch toàn diện!” “Sau này, doanh thu và lợi nhuận của hai đại khu, KPI khảo hạch đều hạch toán độc lập!” Nghe vậy, cả hai người đều biến sắc mặt. Nhất là Trương Hào, trán cũng toát mồ hôi lạnh. Lời Vương Dật nói hắn đều hiểu, phân chia nam bắc, cạnh tranh nội bộ! Trước kia phòng thị trường Đói Bụng Đến Trước là một chỉnh thể, ai tốt ai xấu đều lẫn lộn, không phân biệt được. Nhưng bây giờ không giống, một nam một bắc, một bên là người của Đói Bụng Đến Trước, một bên là người của Gaode Map! Bên nào phát triển tốt, bên nào doanh thu cao, cạnh tranh nội bộ, nhìn là biết ngay! Đến lúc đó, thu nhập hai bên, KPI, tiền thưởng các loại hoàn toàn khác biệt. Tỉ như đại khu phương nam công trạng tốt, vậy nhân viên của Gaode Map sẽ có thu nhập cao hơn đại khu phương bắc 1,5 lần, thậm chí là hai lần, kiếm được đầy bồn đầy bát. Mà đại khu phương bắc công trạng không tốt, nhân viên ban đầu của Đói Bụng Đến Trước cũng chỉ có thể uống gió tây bắc. Thậm chí Trương Hào, vị trí tổng giám đốc cũng phải xuống, Dư Văn Nhạc lên nhậm chức! Điểm này, Trương Hào rất rõ, tự nhiên không muốn bị làm thịt! Dư Văn Nhạc cũng biết, đây là cơ hội tốt nhất để hắn có thể tiến xa hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận