Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 907: Lão phu liền là chết, cũng tuyệt không gặp lại Trương Thái Nhạc!

Chương 907: Lão phu có c·h·ết cũng tuyệt không gặp lại Trương Thái Nhạc!
Trước tiểu viện.
Dương Phàm ôm quyền chắp tay: "Bái kiến thủ phụ đại nhân!"
Trương Thái Nhạc nói: "Miễn lễ! Dương hình quan sớm thế này đến đây, không biết có việc gì?"
"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là nhà ta nghe nói đêm qua chỗ của thủ phụ đại nhân náo loạn có trộm, cho nên đặc biệt đến xem, có lẽ Đông xưởng chúng ta có thể giúp đỡ chút chuyện!"
Dương Phàm tự mình đề nghị.
Trương Thái Nhạc cười ha hả khoát tay chặn lại, tâm tình tựa hồ có chút vui vẻ nói: "Chỉ là một tên trộm vặt thôi, không nhọc đến dương hình quan phải phiền lòng! Nếu không có chuyện gì, bản quan còn có chút c·ô·ng vụ phải bận..."
"Vậy thì không quấy rầy thủ phụ đại nhân!"
Dương Phàm thấy thế cũng không ép buộc, nhưng nhìn nụ cười tr·ê·n mặt Trương Thái Nhạc, luôn cảm thấy có chỗ nào đó cổ quái không nói ra được.
Chắc chắn có nội tình.
Bất quá, Trương Thái Nhạc không muốn nói, hắn cũng không có cách, chỉ có thể dẫn người rời đi.
Mà thấy hắn rời đi, Trương Thái Nhạc cũng dẫn người rời khỏi hành dinh.
Mới tới Kim Lăng, nhiệm vụ của hắn lại một chút cũng không nhẹ, tối thiểu phải làm rõ tình hình Kim Lăng, sau đó mới có thể lấy thế sấm sét, triệt để quét sạch Kim Lăng!
Ngồi trong thư phòng, Dương Phàm tiện tay xua lui đám người.
Sau đó Diêm Lôi liền đến bẩm báo: "Đại nhân, thủ phụ đại nhân đã rời hành dinh, vị kia t·h·í·c·h tướng quân cũng đi cùng."
"Ừm, ngươi lui xuống đi!"
Dương Phàm khoát khoát tay, đuổi Diêm Lôi rời đi.
Sau đó, thân hình hắn chợt lóe, lại thay đổi khuôn mặt, đổi thành một khuôn mặt đại chúng, loại mà ném vào đám người, một giây sau liền sẽ bị chìm ngập.
Hắn thay xong quần áo, lặng yên không tiếng động lần nữa hướng phía tiểu viện của Trương Thái Nhạc mà đi.
Trong tiểu viện, phòng của Trương Thái Nhạc.
"Ô ô ô..."
Miệng Lục Trì bị bịt lại, toàn thân bị từng sợi thần liên trật tự giống như roi buộc c·h·ặt, treo lơ lửng trên xà nhà.
Chỉ thấy mặt của hắn càng lúc càng s·ư·n·g to, toàn thân rách bươm, quần áo cũng muốn nát thành mảnh vụn, tr·ê·n mặt đầy những vết roi xanh tím.
"Ta cái chùy, hai quyển song nhược không có..."
"Còn có da người của ta, là bảo bối ta góp nhặt thời gian thật dài a..."
"Còn có cả bản thảo của lão tổ ta nữa..."
"Hỗn đản này, sao có thể đối xử với hắn như vậy!"
"Không chỉ l·ạm d·ụng nhục hình, lại còn c·ướp đồ vật của ta, đường đường là thủ phụ đương triều, lại làm chuyện này!"
"Còn có cả p·h·áp luật sao?"
Lục Trì quả nhiên là khóc không ra nước mắt.
Đến lúc này, nếu hắn còn không nh·ậ·n ra thân ph·ậ·n của Trương Thái Nhạc, vậy hắn cũng coi như là s·ố·n·g uổng phí bao nhiêu năm nay, nhưng ai có thể ngờ đối phương lại là một tôn Bán Thánh chứ?
Hơn nữa, vô luận là thần thông hay võ thể, đều hơn hắn rất nhiều.
Không chỉ thế, đối phương rõ ràng đã lấy "Gia quốc t·h·i·ê·n hạ" và "Một đầu tiên p·h·áp" làm thần thông chủ đạo, lại dựa vào các thần thông khác, tạo dựng ra cơ bản hình thái Thần Tàng cuối cùng, tiến vào bước thứ hai Thần Tàng cảnh.
Dù chưa cố hóa Thần Tàng, nếu so với thần minh hiện tại, thì cũng đã đi đúng con đường rồi.
Trong tình huống này, Lục Trì làm sao có thể không bại chứ?
Không chỉ có « Dạy và Học lục » không đến tay, mà ngay cả đồ của mình cũng b·ị c·ướp sạch, ngay cả người mình cũng bồi thêm vào!
Vừa nghĩ đến thân ảnh vung roi không ngừng trước mặt, cả người hắn cũng run lên nhè nhẹ.
Chút nữa là b·ị đ·ánh đến ám ảnh tâm lý!
Thật đáng sợ!
Lục Trì run rẩy: "Nhất định phải nhanh lên một chút mà chạy đi!"
Cũng may thực lực của hắn Lục mỗ người còn có, vội vàng thúc giục thánh lực, thôi động thần thông "Cưỡng Đoạt", mà chậm rãi phá hủy những sợi thần liên trật tự mà Trương Thái Nhạc để lại.
Ầm!
Cả người hắn rốt cục được tự do.
Nhìn những mảnh quần áo vỡ vụn trên mặt đất, Lục Trì vội vàng nhặt lên: "Chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết! Nếu không, mặt mũi của Lão t·ử biết để đâu?"
Ngay lúc hắn đang nghĩ như vậy thì, một tiếng kinh ngạc từ phía sau truyền đến.
"Lục Trì sư huynh?"
"... "
Lục Trì miễn cưỡng dùng vải che kín thân thể, cả người bỗng dưng c·ứ·n·g đờ, tựa như bị điểm huyệt đạo, một hồi lâu mới chậm rãi xoay người lại, lộ ra một vẻ mặt như k·h·ó·c như cười.
"Dương, Dương sư đệ, sao ngươi lại ở đây?"
"Ta nghe nói tối hôm qua ở đây náo loạn có trộm, nên tới xem thử, thật không ngờ..."
Dương Phàm chưa kịp nói hết câu, cảnh tượng này, lại thêm dáng vẻ chật vật của Lục Trì, chuyện gì xảy ra hầu như không cần đoán cũng có thể hình dung ra!
Nào ngờ Lục Trì lại lắc đầu: "Khụ khụ, sư đệ, kỳ thật không giống như ngươi tưởng tượng đâu, ngươi tin không?"
Có lẽ thấy vẻ mặt rõ ràng không tin trong mắt Dương Phàm, Lục Trì vội vàng nói tiếp: "Sư huynh còn có thể l·ừ·a ngươi sao? Thực ra, sư huynh ta cũng vừa mới tới thôi, còn về cái bộ dạng này..."
"Ôi, đêm qua huynh nghỉ đêm trên sông Tần Hoài, mấy tiểu nương kia thực sự thích loại này luận điệu, cho nên mới khiến cho huynh chật vật thế này!"
"..."
Khóe miệng Dương Phàm giật giật, được rồi, ngươi nói gì thì chính là cái đó đi.
Thế là hắn hùa theo nói, "Thì ra là vậy! Xem ra là ta hiểu lầm sư huynh rồi! Nhưng, sao huynh lại xuất hiện ở đây?"
Lục Trì thở dài, nói: "Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm..."
Để ta nghĩ xem bịa như nào cho ngươi nghe.
Lục Trì rất nhanh liền nghĩ ra, nói: "...Huynh cùng mấy cô nương đó chơi cả đêm, bỗng nhiên nhìn cao trông rộng, sư đệ cũng biết mà, ta có thần thông có thể p·h·át giác được bảo quang, ngay tại lúc ta đang bay lên, đột nhiên nhìn thấy ở đây có một đạo thánh quang phóng lên tận trời, khí tức kia gần như giống với « Dạy và Học Lục » của sư đệ đêm qua!"
"Lúc ấy huynh cứ tưởng là sư đệ về lại hành dinh, nhưng ai biết lúc ta lại nhìn về vườn thúy sam của sư đệ thì, nơi đó lại có một đạo thánh quang y như vậy!"
"Huynh nghĩ nghĩ đã thấy không thích hợp rồi, Kim Lăng này đâu có học sinh nào khác của lão sư, nên ta nghi có người đã đ·á·n·h cắp thánh thư của tâm học chúng ta, thế là liều mình chạy tới đây!"
"Không phải sao, ta vừa đến nơi thì sư đệ cũng tới."
Lục Trì buông tay, bộ dạng chuyện chính là như vậy đó.
Dương Phàm dù nhìn vẻ mặt thành khẩn của Lục Trì, nhưng trong lòng lại căn bản không tin, ngoài ra, về chuyện trong lời Lục Trì nói có một quyển « Dạy và Học Lục » khác, hắn lại suy nghĩ gật đầu.
"Xem ra sư huynh có chút hiểu lầm, tối qua ta không phải nói với sư huynh rồi sao! Quyển « Dạy và Học Lục » kia của ta chính là do Trương Thái Nhạc chuyển giao, lúc đó sư phụ có vẻ tiện tay cũng cho hắn một quyển."
"Tiện tay, cũng cho hắn một quyển?"
Sắc mặt Lục Trì tối sầm lại.
Dương Minh tiên sinh!
Lần trước chúng ta cũng từng gặp mặt một lần, ta cũng là Bán Thánh tâm học đó, Lục gia tiên tổ ta cũng từng vì tâm học sáng lập mà có c·ô·ng lao, sao người lại bất c·ô·ng thế, không tiện tay cho ta một quyển?
"Đúng vậy!"
Dương Phàm đương nhiên gật đầu, "Trương Thái Nhạc thân là thủ phụ đương triều, gánh vác xã tắc chi trọng, lại là một người của tâm học, lão sư xem trọng tự nhiên cũng là chuyện đương nhiên!"
Dừng một chút, Dương Phàm nói tiếp: "Hay là thế này, chờ Trương Thái Nhạc trở về, huynh cứ đi theo ta, ta làm người trung gian, xem có thể nhờ hắn cho huynh mượn quyển « Dạy và Học Lục » mấy ngày được không!"
Còn muốn gặp Trương Thái Nhạc?
Còn đâu có đường lui nữa chứ?
Lục Trì không khỏi lại r·u·n lên, vội vàng từ chối: "Không được!"
Tựa hồ như p·h·át hiện mình phản ứng quá m·ã·nh l·i·ệ·t, hắn vội vàng nói đỡ: "Lão sư không cho ta « Dạy và Học Lục » chắc là có ý mài dũa ta, ta không thể phụ lòng tốt của lão sư!"
Lão phu có c·h·ết cũng tuyệt đối không gặp lại Trương Thái Nhạc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận