Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 515: Hai vị đế giả dạ hội

Chương 515: Dạ tiệc của hai vị đế vương
Dương Phàm tự nhiên không hề hay biết những chuyện xảy ra trong Cơ gia tộc.
Lúc này hắn đang tràn đầy mong chờ kỳ thi ân khoa sắp tới, xem Đông Lâm thư viện có thể nhờ đó mà dương danh hay không, tất cả đều trông chờ vào lần ân khoa này. Dù sao chuyện này liên quan đến Thiên Sư đường của hắn sau này, không thể chút nào chủ quan.
Cho nên, trong khoảng thời gian này, hắn gần như ở lì trong thư viện, bên ngoài thì có vẻ như đang ôn bài, nhưng thực chất lại đang tu luyện thần hồn đạo pháp.
Phía trên Đạo Hải rộng lớn, một tòa Đạo cung từ từ lơ lửng lên.
Đáng tiếc là, tòa Đạo cung này hiện tại vẫn chỉ là hình thái sơ khai, muốn hoàn toàn xây dựng xong e rằng phải đợi đến khi hắn đạt tới Đạo cung viên mãn mới được.
Mà lúc này, mấy nghìn oan hồn đã rơi vào trong Đạo Hải lúc trước đã hiện rõ chân dung.
Thân thể các nàng mang màu trắng trong suốt, đều mặc đạo bào, đi lại trên Đạo Hải, nơi các nàng đi qua, một dấu chân sẽ biến thành một đóa Thanh Liên. Từng người phiêu dật như tiên nữ hạ phàm.
Điều này khiến Dương Phàm không khỏi nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó, hắn nắm giữ đạo trời, liệu linh hồn của những cô gái này có hóa thành hình hài thực sự, biến thành tiên nữ hay không?
Giờ phút này, các nàng vừa ngâm nga "Đạo Đức Kinh", vừa góp một viên gạch cho Đạo cung của Dương Phàm. Vẻ cần cù của các nàng khiến Dương Phàm có chút xấu hổ.
"Quả nhiên, nhất ẩm nhất trác đều là nhân quả."
Đạo cung bước đầu xây dựng, đương nhiên không thể thiếu sự giúp sức của những linh hồn này. Cũng may vận khí bên trong Đạo Hải sẽ dẫn dắt các linh hồn nữ tử xây dựng Đạo cung theo cách phù hợp nhất, nếu không, chắc chắn sẽ khiến Dương Phàm đau đầu.
Nhưng dù là vậy, cũng cần rất nhiều vật tư quý giá. Mỗi ngày đều có một lượng lớn tiền bạc rót xuống. Điều đó khiến Dương Phàm cảm thấy xót của.
Dù trước đó không lâu, hắn vừa nhận được hơn ba triệu lượng bạc từ chỗ Tào Thanh Nguyên, nhưng vấn đề là có một số tài nguyên không thể mua được bằng tiền.
Cũng may Hàn Thiên Vân có chỗ dựa là Ứng Thiên Đạo, có thể đổi được không ít vật tư quý giá, nhưng về giá cả thì đơn giản còn hung ác hơn Dương Phàm đi cướp của người ta.
Nhưng ai bảo Đạo cung của Dương Phàm lại quá lớn cơ chứ!
Nội tình hơn người khiến Đạo Hải và Đạo cung của hắn đều siêu quy cách, tài nguyên tiêu hao đương nhiên cũng gấp mấy chục lần so với những thiên sư bình thường.
Điều này khiến hắn nhìn túi tiền ngày càng cạn kiệt mà hận không thể Đông Lâm thư viện lập tức vang danh tứ hải, để hắn có thể mở rộng chiêu sinh ngay lập tức, tại chỗ thu tiền!
Dù sao, đi cướp bóc, sao bằng người khác tự nguyện mang tiền đến nhanh được?
Nghĩ đến cảnh người ta vừa nói lời cảm ơn, vừa mang theo tiền đến nộp tận cửa, Dương Phàm cảm thấy nửa đêm đi ngủ cũng có thể cười tỉnh!
"Đây mới là cuộc sống lý tưởng của ta!"
Trời dần tối.
Dương Phàm rời khỏi Đông Lâm thư viện, không thèm nhìn đến ánh mắt Trần Triết và Trần Tĩnh muốn kéo hắn đến Yên Hoa Lâu.
Nói nhảm, đã mất mặt lớn như vậy ở chỗ đó, có đánh chết hắn cũng không đi.
Nghĩ đến mấy hôm chưa về cung, Dương Phàm liền nhanh như chớp tiến vào cung.
Xét thấy phong cách thường ngày của Trần Phi nương nương, Dương Phàm vẫn là đi đến Nhiên Nguyệt Cung trước.
Một thời gian không đến, hắn cảm thấy cung nữ thái giám ở Nhiên Nguyệt Cung hình như đông hơn không ít, điều này khiến hắn cảm thấy hơi nghi hoặc.
Theo lý mà nói, các phi tần có đẳng cấp khác nhau sẽ bị hạn chế về số lượng người hầu hạ. Tiêu Thục Phi chỉ là quý phi, trừ khi sinh được long tử, mới có thể tấn thăng Hoàng Quý Phi, đương nhiên vị trí hoàng hậu lại càng tôn quý, nhưng không phải người bình thường có thể ngồi vào.
Hắn khẽ hạ thấp hơi thở, thân hình lóe lên, liền trốn vào tẩm cung.
Mà bên này, Tiêu Thục Phi có chút mệt mỏi, đuổi tất cả mọi người lui xuống, quay người lại đã thấy bóng dáng Dương Phàm, lập tức lộ vẻ mừng rỡ. Nhưng ngay sau đó, biểu cảm liền trở nên u oán.
"Ngươi còn biết đến tìm ta sao!"
Dương Phàm vội vàng cười làm lành nói: "Chẳng phải bên ngoài nhiều chuyện quá sao, ta cũng vất vả lắm mới vào được. Nàng xem, ta còn chưa về Trường Thanh Cung đã vội đến đây rồi."
Lời này vừa nói ra, biểu cảm của Tiêu Thục Phi lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.
Dù sao, Dương Phàm có thể đến gặp nàng đầu tiên, nàng đương nhiên trong lòng vô cùng vui vẻ.
"Đúng rồi, sao ta thấy trong cung nhiều người vậy?"
Dương Phàm lập tức đổi chủ đề hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Thục Phi cũng thở dài: "Còn không phải vì vị trí hoàng hậu."
"Vị trí hoàng hậu?"
Dương Phàm khẽ giật mình.
"Không sai, không biết tin tức từ đâu truyền ra, nói là bệ hạ không hài lòng với Vương hoàng hậu, nảy sinh ý định phế hậu. Những nô tài ở dưới này đầu óc rất nhanh nhạy, lập tức bắt đầu xu nịnh khắp nơi."
Tiêu Thục Phi bất đắc dĩ cười một tiếng, kể lại ngắn gọn sự việc.
Những người nhìn như tăng lên trong Nhiên Nguyệt Cung hoàn toàn là đến để lấy lòng, mong muốn có được ấn tượng tốt trước mặt Tiêu Thục Phi, căn bản không phải người của Nhiên Nguyệt Cung.
"Thì ra là vậy."
Ánh mắt Dương Phàm lóe lên.
Việc này xảy đến tuy đột ngột, nhưng đối với hắn mà nói, lại là điều vừa bất ngờ, lại vừa không nằm ngoài dự tính.
Dù sao, đương kim bệ hạ không phải là Chu Cao Liệt, mà Vương hoàng hậu thì vẫn là Vương hoàng hậu lúc trước, có điều lúc này truyền ra tin tức phế hậu, dụng ý lại khó bề phân biệt.
Tin tức từ đâu truyền ra, tại sao lại truyền ra. Tất cả đều khiến Dương Phàm cảm giác được trong thâm cung tựa hồ đang có một cơn bão táp lớn nổi lên.
Hắn không khỏi lặp lại chuyện cũ: "Tuyết Nhi, hay là nàng vẫn nên theo ta ra khỏi cung đi! Đổi tên đổi họ, hoàn toàn thoát khỏi thân phận này…"
Ai ngờ Tiêu Thục Phi vẫn cự tuyệt.
"Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng Đại Minh còn mạnh hơn. Chuyện này chỉ cần có chút sơ suất, có thể dẫn đến họa diệt thân. Cho nên, ta thà như bây giờ, mỗi ngày đợi ngươi trở về, dù chỉ được nhìn thấy ngươi một chút thôi cũng tốt..."
"Tuyết Nhi..."
Dương Phàm nhìn vẻ mặt của Tiêu Thục Phi, trong lòng tự dưng dấy lên một nỗi đau.
Hắn nhẹ nhàng dang hai tay, ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng một cái: "Ta hiểu tâm ý của nàng."
Câu nói tiếp theo hắn lại không nói: "Cho ta thêm một thời gian nữa, vì mọi người, ta nhất định phải thay đổi cái Đại Minh giang sơn này!"
Tiếng chuông reo, gió thổi.
Sau một thời gian ngắn ngủi hàn huyên, Dương Phàm nhìn Tiêu Thục Phi đã ngủ say, lúc này mới trở về Trường Thanh Cung.
Nhưng vừa vào Trường Thanh Cung, Dương Phàm đã bản năng nheo mắt lại.
Bởi vì Trần Phi nương nương không có ở trong cung.
Đêm hôm khuya khoắt, nàng sẽ đi đâu?
Phải biết rằng, mình mới từ Nhiên Nguyệt Cung trở về, nàng tuyệt đối không thể nào ở đó được.
Vậy nàng sẽ ở đâu?
Dương Phàm bản năng cảm thấy một tia bất an.
Thái Hòa Điện.
Trên ngai vàng cao cao, Chu Cao Liệt ngồi ngay ngắn ở đó, uy nghiêm như một ngọn núi cao vút tận trời, dù trong điện đèn đuốc sáng trưng, vẫn không thể soi rõ khuôn mặt ẩn trong bóng tối của hắn.
Chỉ khiến người ta cảm thấy hắn thật thâm sâu khó lường, như vực sâu của cửu thiên.
"Tin tức là ngươi truyền ra?"
Giọng nói lạnh nhạt nhưng uy nghiêm của hắn vang vọng khắp đại điện.
"Bệ hạ nói đùa, chuyện thế này, sao ta lại chủ động truyền ra được? Chỉ gây thêm sóng gió thôi! Nếu có khả năng, chỉ sợ chính Vương hoàng hậu mới có nhiều khả năng!"
Trần Phi nương nương đứng giữa đại điện, giọng nói không kiêu ngạo không tự ti.
Toàn thân áo trắng như tuyết, tựa như Nữ Đế Chí Tôn.
U quang huyền ảo nhàn nhạt bao phủ quanh người, trên đỉnh đầu lại mơ hồ có một đạo quang ảnh mê ly, tựa như một tòa đạo trời vô thượng rộng lớn vô cùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận