Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 2093: Đủ cùng chưa đủ! Ai cho ai bàn giao!

"Chương 2093: Đủ và chưa đủ! Ai cho ai bàn giao!"
"Nếu ta nói không đủ thì sao?" Sắc mặt Cách Tôn băng lãnh, toàn thân phát ra khí tức càng lúc càng kinh khủng, đáy mắt lại phản chiếu hai đóa huyết liên, cánh sen nở rộ hoàn toàn, dường như có hai bóng người ngồi ngay ngắn bên trong! Một chính diện với tất cả, một quay lưng về phía thế nhân. Một chính một phản. Tựa hồ hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt ẩn chứa trong cơ thể hắn, vừa mới hiển hiện, một cỗ khí tức khủng bố khó tưởng tượng nổi liền trong sự xung đột kịch liệt này bắt đầu bành trướng mạnh mẽ!
Xoẹt xoẹt! Cỗ khí tức này và Thủy Đức Hoàng giả Thiên vực của Hắc Đế Dương Phàm va chạm kịch liệt, thiên địa xung quanh lại bộc phát ra âm thanh đứt gãy, vỡ nát, nhưng ngược lại điều này cổ vũ lực lượng trong cơ thể Cách Tôn biến hóa. Xung quanh hắn, một mảnh Thiên Vực huyết hồng đang chầm chậm triển khai, đối đầu với Thiên vực Thủy Đức Hắc Đế của Dương Phàm.
"Không đủ?" Dương Phàm thấy thế, đột nhiên cười, trong nụ cười tràn đầy hàn ý, một giây sau, hắn đúng là đột ngột bước lên trước một bước, thân ảnh Hắc Đế phía sau cũng đồng dạng bước ra.
"Vậy như vầy, đủ chưa?"
Ầm ầm! Lực lượng ban đầu ngưng tụ trong thân thể Hắc Đế bỗng nhiên bộc phát, cấu kết với thiên địa, một đạo ý chí thiên địa huy hoàng bị Hắc Đế câu thông, lực lượng mênh mông vô ngần ầm vang đè ép xuống phía Cách Tôn.
Đây là... Thiên ý trấn áp!
Nghe thấy tiếng nổ lớn xoạt một tiếng, sắc mặt Cách Tôn biến đổi. Thiên địa xung quanh dường như đột nhiên sụp xuống, sự sụp đổ khủng khiếp như trời nghiêng, khiến Thiên Vực huyết hồng hình thành xung quanh hắn lại bị xé rách ra từng vết rạn dữ tợn!
"Phương Thiên ý này..."
Giờ phút này, ánh mắt Cách Tôn hoàn toàn thay đổi. Khi nhìn Dương Phàm, trên mặt hiện rõ vẻ kiêng dè. Hắn không thể ngờ, Dương Phàm, vị thanh hoàng này có thể thúc đẩy thiên ý của giới này, dù số lượng dường như không nhiều, nhưng ở một mức độ nào đó, Dương Phàm đã có bộ phận uy năng của Huyền Thiên đại cảnh!
Khó giải quyết, khó giải quyết đến cực điểm!
"Được rồi! Cách Tôn! Mọi chuyện dừng ở đây!"
Ngay lúc này, Huyền Ách rốt cuộc mở miệng, giọng đầy vẻ nghiêm khắc, "Ta biết ngươi bao che khuyết điểm, nhưng ngươi nhất định phải đặt lợi ích của họ Trâu lên trên lợi ích của Cửu Lê nhất tộc sao?"
Ngụ ý, vị Cách Tôn này vốn là người của họ Trâu. Và một điểm rất hiển nhiên, cho dù là cùng thuộc Cửu Lê nhất tộc, lấy binh chủ Xi Vưu là thủy tổ huyết mạch, nhưng khi đã phân ra thành các dòng họ bộ tộc khác nhau thì sẽ hình thành các lợi ích khác nhau!
"Việc quan trọng nhất trước mắt là tìm ra hung thủ s·át h·ại Hồng Sơn!" Huyền Ách nhìn thẳng Cách Tôn, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói.
"... Vâng."
Trong mắt Cách Tôn hiện lên một tia giãy giụa, không rõ là vì kinh sợ quyền uy của Huyền Ách hay là vì điều gì, cuối cùng là từ từ thu lại lực lượng trên người, bóng người chính phản trong đáy mắt cũng dần tan đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói hờ hững đột nhiên vang lên.
"Các ngươi nói dừng ở đây là dừng ở đây sao? Đã hỏi qua bản hoàng chưa?"
Người lên tiếng chính là Dương Phàm.
Bạch!
Trong tích tắc, bầu không khí vốn định dịu xuống, đột nhiên trở nên căng thẳng. Hàn ý khủng khiếp bao trùm thiên địa! Sắc mặt vốn vừa thở phào nhẹ nhõm của Xi Trọng và Đồ Hùng cũng không khỏi trở nên khó coi, còn Trâu Nguyên Sóc, người như ngòi nổ của chuyện này thì vặn vẹo thân thể, theo bản năng cảm thấy một chút bất an.
Huyền Ách khẽ cau mày. Không ngờ sau khi Cách Tôn đã khuất phục, Dương Phàm vẫn không buông tha. Mà đáy mắt Cách Tôn lại lóe lên tia tức giận, hai mắt nhìn chòng chọc vào Dương Phàm, lạnh giọng nói: "Ngươi còn muốn như thế nào!"
"Còn muốn như thế nào?"
Khóe miệng Dương Phàm nở một nụ cười trào phúng, lực lượng vô hình làm áo bào của hắn đều bay phất phới, chỉ thấy hắn lạnh lùng nói: "Muốn bản hoàng đưa ra ý kiến là ngươi, muốn dừng ở đây cũng là ngươi, ngươi coi bản hoàng là ai vậy?"
"Vừa rồi bản hoàng đã cho các ngươi bàn giao rồi, vậy bây giờ, đến lượt ngươi, và các ngươi Cửu Lê nhất tộc cho bản hoàng một cái c·ô·ng đạo!" Giọng nói của hắn quả quyết và bá đạo, hoàn toàn không có chỗ nhượng bộ, "Nếu các ngươi không chịu cho bản hoàng bàn giao, thì bản hoàng sẽ lại cho các ngươi một cái c·ô·ng đạo! Chỉ là đến lúc đó, chỉ sợ các ngươi không chịu nổi!"
"Các hạ, hơi quá rồi." Huyền Ách rốt cuộc mở miệng.
"Quá sao? Bản hoàng lại không cho là vậy!"
Dương Phàm mặt không đổi sắc nhìn về phía hắn, "Nếu đây là quá, vậy bản hoàng còn có thể làm ra chuyện quá đáng hơn nữa!"
Khi Cách Tôn vừa mở miệng khiêu khích, đối phương không nói, khi Cách Tôn phản bác, đối phương cũng không nói, đến khi thấy Cách Tôn không phải là đối thủ thì lại mở miệng nói muốn sự tình dừng ở đây!
Nhìn thì có vẻ quát mắng Cách Tôn, trên thực tế lại đang thiên vị Cách Tôn, một bộ dáng vẻ như đứng trên cao chủ trì công đạo, lại căn bản không hề đặt hắn, Dương mỗ người, vào vị trí tương xứng.
Cho nên, Dương Phàm há chịu dung túng cho hắn! Thật sự coi hắn Dương mỗ người là dễ bắt nạt sao? Mà trên đời này, địa vị chưa bao giờ là do người khác cho, mà là tự mình tranh đoạt! Người khác không cho, vậy hắn Dương mỗ người sẽ tự mình đi giành! Đây chính là lý niệm của Dương Phàm!
Trong lúc nhất thời, một cỗ khí thế khủng bố mạnh mẽ hơn, lấy Dương Phàm làm trung tâm bộc phát ra, Hắc Đế giơ hai tay lên cao, thanh long hoàng đạo uốn lượn quanh thân, đột ngột nắm giơ lên một mảnh trường thiên vô ngần!
"Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!"
Thiên địa xung quanh đều phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, Thiên vực Thủy Đức Hoàng giả khủng khiếp lại một lần nữa tăng vọt, thình lình bao phủ toàn bộ về phía Huyền Ách, Ly Tôn, và Xi Trọng bọn người!
Nặng nề như trời nghiêng!
Vẻ mặt Huyền Ách cuối cùng cũng trở nên ngưng trọng. Hắn đưa tay ngăn cản động tác của Cách Tôn định trực tiếp đối kháng, một đoàn bóng tối nồng đậm như đêm dài đột ngột hiện ra, che chở toàn bộ Cách Tôn và Xi Trọng bọn người vào bên trong!
Ầm ầm! Hai cỗ lực lượng ngang nhiên va chạm vào nhau! Một bên huyền hắc ẩn chứa khí thế hoàng đạo nguy nga, một bên sâu thẳm như đêm dài vạn cổ!
Xoẹt xoẹt! Va chạm giữa hai bên hình thành dư ba kinh khủng khuếch tán ra, tạo thành từng lớp nếp gấp sóng gợn thiên địa vặn vẹo, sông núi đất đai xung quanh đều giống như bị một cục tẩy cao su xóa đi trong im lặng! Cảnh tượng bực này đơn giản khiến người kinh hãi!
Ầm ầm! Trong nháy mắt, từng tầng mây đen âm u nặng nề kịch liệt tụ lại trên đỉnh đầu mọi người, sấm chớp cuồn cuộn, giống như sóng lớn trong biển nộ!
Đây rõ ràng là thiên nộ hình thành do thiên địa bị hủy diệt! Rất hiển nhiên, dưới sự va chạm kịch liệt của Dương Phàm và Huyền Ách, cuối cùng đã kinh động đến ý chí bản thân của giới này, một cỗ ý chí khủng bố vượt qua cả Huyền Thiên đại cảnh bình thường khôi phục! Sức mạnh của thiên nộ có thể giáng xuống bất cứ lúc nào! Một khi giáng xuống, dù là Huyền Thiên đại cảnh cũng sẽ tan thành tro bụi!
Nhưng đối với điều này, Dương Phàm vẫn hờ hững duy trì lực lượng, không hề có ý định nhượng bộ.
"Haizz."
Huyền Ách cảm nhận được quyết tâm của Dương Phàm, rốt cuộc biến sắc, "Thôi vậy! Nếu thanh hoàng muốn bàn giao, vậy bản tọa liền cho thanh hoàng một cái c·ô·ng đạo!"
Vừa nói, hắn vừa chỉ một ngón tay.
"Huyền Ách..." Cách Tôn giật mình, mơ hồ cảm giác được điều gì, nhưng lời còn chưa dứt, một giây sau, đã thấy cả người Trâu Nguyên Sóc đột nhiên n·ổ tung, huyết nh·ục trong nháy mắt rơi xuống thành một đống! Trông vô cùng chướng mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận