Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 73: Ta Dương mỗ người tuyệt không đi không

"Không thể, không thể như vậy, ta là có điểm mấu chốt..." Dương Phàm lắc đầu, cuối cùng đem suy nghĩ cướp của người giàu chia cho người nghèo trong lòng từng cái đè xuống. Hắn cất đan dược đi, liền đi dạo trên mật hội. Lần trước đến, chỉ là xem qua loa một lần, lần này đến mới phát hiện, nơi này không những bán các loại đồ vật, thậm chí còn buôn bán tin tức, cùng các loại thuê mướn, điều động, chờ một loạt giao dịch hoạt động. Dương Phàm còn thấy được một loạt nội dung giao dịch rất kỳ quái, bao gồm nhưng không giới hạn trong các món ăn trải nghiệm dành cho quý nhân, các món ăn trải nghiệm dành cho phi tần, các món ăn trải nghiệm dành cho đại thái giám, phía sau ghi chú thời gian mở bán và giá cả. Nói cách khác nếu ngươi mua món ăn trải nghiệm dành cho quý nhân, trong khoảng thời gian này, ngươi có thể hưởng thụ và trải nghiệm cuộc sống của quý nhân, bao gồm sinh hoạt thường nhật trong cung, đồ ăn cung đình, thậm chí cả việc có người hầu hạ,... Đồng thời phía sau còn ghi chú cam kết tuyệt đối bảo mật thân phận người mua. "Cái này có chút hung hăng à!" Dương Phàm nhìn mà lông mày cũng giật, thật đúng là đại thủ bút, dù sao để làm được điều này, không phải một hai người có thể làm được. Ít nhất ngươi phải đạt được giao dịch với một vài quý nhân cùng phi tần mới được. Đáng tiếc là không có mở bán món ăn trải nghiệm Hoàng đế, nghĩ đến cũng là không ai dám đi liên hệ với Chu Cao để bàn chuyện này. Bất quá, nhìn vào giá cả của các món ăn trải nghiệm này, cái nào cũng cao ngất ngưởng, thấp nhất cũng vài trăm lượng bạc, cũng không biết có ai là con gà mắc lừa không. "Chắc là có đấy chứ!" Dương Phàm không thể không thừa nhận, người chuẩn bị cái mật hội này thực sự là nắm bắt tâm lý của đám người ở dưới gắt gao, dù sao càng là ở dưới, lại càng mong chờ được trải nghiệm cuộc sống của người ở trên. Mặt khác, còn có một món ăn khiến Dương Phàm cảm thấy kinh ngạc sâu sắc, đó là món ăn trải nghiệm trao đổi chủ tớ. Tức là ngươi có thể chọn một cung điện, trở thành chủ nhân của cung điện đó, còn chủ nhân và cấp trên của ngươi sẽ hoàn toàn biến thành người hầu của ngươi. Tiếc là cái này ghi chú giới hạn ở một vài cung điện đặc biệt, và muốn mua thì nhất định phải trả tiền trước để trưng cầu ý kiến. Điều này làm Dương Phàm xem mà lắc đầu nguầy nguậy, quả thực là tiền rơi vào mắt. "Trong cung kiếm tiền, trong cung tiêu, đừng hòng nghĩ đến chuyện mang về nhà." Hắn nhỏ giọng thì thầm hai câu, lại một lần nữa cảm thán sự thông minh của người chủ trì mật hội này, hầu như mọi mặt đều đáp ứng dục vọng tiêu tiền của những người ở dưới. Ít nhất bây giờ hắn là một xu cũng không móc ra được. Dương Phàm không xem nữa, quay người về hướng lối ra. Đến nửa đường, hắn nhìn thấy một cung nữ che mặt, trên tay ôm một cuốn tranh, dáng vẻ có chút quen mắt, bước chân hắn có chút dừng lại. "Cái này dường như là Tiểu Liên tử vẽ?" Trong lòng hắn khẽ động, tiến lên hỏi, đây là mua ở đâu. "Ở đằng kia." Tiểu cung nữ giật mình, vội vàng giấu cuốn tranh trong tay, dùng ánh mắt khác lạ nhìn hắn một cái, chỉ về một hướng. Dương Phàm đi tới, không xa liền thấy Tiểu Liên tử đang ngồi sau một quầy hàng, trên quầy bày năm sáu cuốn xuân cung họa, phân biệt có các tên như "Ta cùng bệ hạ đêm đó triền miên", "Đêm hôm đó về sau, ta được sắc phong làm phi", "Thái giám dỏm: Ta chính là Đại Minh cửu thiên tuế",... "Quả nhiên là người đọc sách, đầu óc thật linh hoạt, lần trước gặp hắn lúc bán chỉ là những họa bản thô sơ, không ngờ lần này lại phát triển ra nhiều kiểu như vậy." Dương Phàm không khỏi bội phục. Bất quá, nhìn bộ đồ che kín mít trên người Tiểu Liên tử, hắn vẫn từ chối không ra mặt nhận người quen, đương nhiên, trong lòng hắn cũng không muốn tới gần. Mặc dù đều che mặt, không biết thân phận của nhau, nhưng nhỡ người khác hiểu lầm hắn cũng là người mua thì khó tránh khỏi khiến bản thân thấy mất mặt. Hắn sao lại là cái loại người sẽ mua sách nhỏ này! Đang nghĩ ngợi thì có một thái giám vội vã đi ngang qua gian hàng của Tiểu Liên tử, nhanh chóng ném năm lượng bạc, cầm lấy cuốn « Thái giám dỏm: Ta chính là Đại Minh cửu thiên tuế » rồi chạy mất. "..." Dương Phàm im lặng một lúc, rồi quay đầu rời đi. Sắp đến lối ra thì hai bóng người quen thuộc đập vào mắt hắn, Tào Lão Lục và Ngụy thái giám, hai người bọn họ vậy mà cũng muốn rời đi! "Ây, cái chuyện này, không hay gì cả." Dương Phàm nắm chặt mặt nạ trên mặt, lặng lẽ đi theo. Vẫn là cái cung điện hoang vắng quen thuộc, vẫn là chiếc đèn nhỏ quen thuộc kia, Tào Lão Lục và Ngụy thái giám ngồi đối diện nhau. Tào Lão Lục thần thần bí bí lấy ra một vật từ trong ngực, nói: "Lão Ngụy, ngươi không biết đâu, hôm nay ta được một thứ tốt!" Kia rõ ràng là một cuốn tranh, trên đó viết "Thái giám dỏm: Ta chính là Đại Minh cửu thiên tuế"! "Ngươi nói nếu ta có cơ hội, lên làm cửu thiên tuế gia, không biết cuộc sống sẽ phong quang đến mức nào? Có phải có thể tác oai tác quái trong cung không?" Mặt Tào Lão Lục đầy ước mơ. "Xì!" Ngụy thái giám không nhịn được cười nhạo, nói: "Cái bộ dạng xuẩn ngốc này của ngươi, còn muốn làm cửu thiên tuế gia, ngươi không sợ cười rụng răng hàm của ta à!" "Chuyện tương lai, sao ai nói trước được!" Tào Lão Lục mặt đầy bất mãn phản bác. Ngụy thái giám bĩu môi, tiện tay lật cuốn tranh, càng thêm xem thường: "Vẽ cái thứ quỷ gì thế này, còn không bằng ngón chân ta móc ra đây này!". "..." Dương Phàm đứng ngoài cửa sổ nhìn bóng lưng Ngụy thái giám, ánh mắt càng trở nên nguy hiểm. "Ta nói lão Lục, sao ta tự nhiên thấy lạnh thế nhỉ?" Ngụy thái giám bản năng cảm thấy một luồng khí lạnh, còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng "ca" nhỏ từ phía sau cửa sổ, từ bên ngoài bị mở ra. Một bóng người trong nháy mắt phá cửa sổ mà vào. "Không hay rồi!" Tào Lão Lục và Ngụy thái giám giật mình, cả hai vội vàng đứng dậy, bàn cũng bị đụng ngã xuống đất, nhưng động tác của Dương Phàm quá nhanh, lực lượng cũng quá mạnh. Còn chưa tới gần hai người, bọn hắn đã cảm thấy một cỗ lực lượng cường hãn bá đạo đè xuống, mơ hồ có tiếng hổ gầm vang lên bên tai hai người. Hai người liều mạng phản kháng, nhưng căn bản vô dụng, trước Hổ Chi Lực phá nát như cỏ khô kia, sự kháng cự của hai người chẳng khác nào châu chấu đá xe, căn bản không có tác dụng gì. Theo hai tiếng quyền trầm đục liên tiếp, cả hai cùng nhau ngã vật ra đất, về phần Ngụy thái giám còn bị thêm hai cước. Ngược lại, Tào Lão Lục, người mua tranh thì may mắn thoát nạn. "Ta thật sự không phải là trả thù." Dương Phàm thề là mình không phải người như vậy, sau đó phấn khởi xoay người nhặt cuốn tranh lên, vừa mới cầm lên đã cảm thấy có chút không đúng, cuốn tranh này có chút khác so với tranh của Tiểu Liên tử bán! Nhìn kỹ họa công thô ráp, giấy mực kém chất lượng. Hắn rốt cuộc hiểu ra, đây là đồ lậu, lại còn là đồ lậu! Dương Phàm kinh ngạc, mức độ vẽ phía trên hoàn toàn không bằng một phần mười chính bản của Tiểu Liên tử, các chi tiết càng là sao chép xuống, trên trang giấy còn mang theo cả mùi khác lạ. Tốt lắm Tào Lão Lục! Dương Phàm đi lên hung hăng đạp thêm hắn hai cước, trong lòng tức giận bất bình, bắt đầu lục soát túi tiền của hai người. Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến hắn tức giận lại xảy ra, trên người hai người vậy mà rỗng tuếch, đừng nói một lượng bạc, ngay cả nửa tiền cũng không có. "Các ngươi, các ngươi..." Dương Phàm tức giận đến không biết nên nói cái gì, mặt khác, nếu để hắn biết Tào Lão Lục vì mua cuốn tranh lậu này mà tốn ba đồng tiền vụn thì chắc hắn còn tức hơn nữa. "Hừ, đừng tưởng rằng không có tiền thì ta sẽ không chiếm được gì!" Hắn hung hăng liếc mắt nhìn da thịt hai người, nhất là bụng của Ngụy thái giám như đang mang thai tháng thứ mười, nghĩ đến rút một nửa khí huyết chắc cũng không có bệnh gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận