Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 177: Trên trời rơi xuống cái đạo cô bằng hữu

Chương 177: Trên trời rơi xuống một người bạn đạo cô
Bầu trời khôi phục lại bình tĩnh, tựa như một giấc mộng. Người dân trấn Xuân Hi đều nhẹ nhõm thở ra, số ít người còn đang ngủ mơ màng thì không biết mình vừa đi một vòng Quỷ Môn quan, vẫn say giấc nồng.
Hàn bá lặng lẽ canh giữ ngoài cửa phòng, thu hồi ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Ông nghe thấy trong phòng tiếng ríu rít không dứt, âm thầm cảm thán tuổi trẻ thật tốt, từ đầu đến giờ chắc cũng phải ba canh giờ rồi! Ít nhất số nữ nhân vào trong đó cũng gần đếm không hết một bàn tay. Tam thiếu gia và Tứ thiếu gia quả nhiên thiên phú dị bẩm, không hổ là anh em ruột đúc thành trâu cày cùng tướng hổ lang, nếu mà dùng tinh thần đó vào việc tu luyện, có lẽ sớm đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Võ Sư rồi!
Đông xưởng bí ẩn cứ điểm.
Đại hắc cẩu vẻ mặt chán nản nhảy từ trên nóc nhà xuống: "Lão hòa thượng này càng ngày càng ngu xuẩn, đến cả phụ nữ cũng bắt không được! Cẩu gia ta còn muốn xem tiết mục đạo cô đại chiến lão tăng ba nghìn hiệp chứ! Thật là chẳng có chút sức lực nào!"
Không đúng!
Dương Phàm đột ngột quay đầu lại, nhìn bóng lưng đại hắc cẩu, hai mắt như muốn trợn ngược ra, chuyện gì xảy ra vậy, hắn nghe nhầm sao, hắn hình như vừa nghe thấy chó nói chuyện! Còn tự xưng cái gì cẩu gia!
Tôn Vinh thận trọng huých hắn một cái, nói: "Đó là chó do Hán đốc đại nhân đích thân nuôi, lần này Trịnh hình quan tự mình mượn cho Đào chấp sự, rất lợi hại đó!"
"Có thể không lợi hại sao? Đến nói chuyện được." Dương Phàm thầm bĩu môi, trong lòng suy đoán, chẳng lẽ đây chính là yêu ma mở linh trí?
Lúc này, Đào Anh cũng thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài trấn, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng, đạo môn Chân Nhân, phật môn Đại Thừa Quan lão tăng, mọi chuyện càng lúc càng thú vị. Hắn mơ hồ có dự cảm, lần này phật đản e rằng sẽ phát sinh đại sự, đến lúc đó lại phải nhờ cậy Tiểu Phàm tử, hy vọng hắn có thể nhân cơ hội có được đầy đủ tin tức. Trong Bỉ Khâu Sơn kia, rốt cuộc cất giấu điều gì?
Dương Phàm đã đột phá, cũng không nán lại lâu, lặng lẽ quay về Phong Nguyệt Lâu, thân hình lóe lên, chui vào phòng mình từ cửa sổ.
Nhưng vừa vào, hắn liền phát hiện có điều không ổn. Trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt!
Trong nháy mắt hắn cảnh giác, Vô Quang kiếm trực tiếp xuất hiện trong tay, hắn kích hoạt ngay Qùy Ngưu Thân cùng Hùng Thần Giáp, có hai lớp bảo vệ, hắn mới thận trọng đi vào phòng ngủ.
Chỉ thấy trên giường hắn nằm một bóng người mặt vàng như giấy.
Hàn Thiến Vân! Lúc này, nàng một bộ dáng hơi thở thoi thóp, rõ ràng bị thương nặng, nếu không phải ngực còn phập phồng lên xuống, có chút rung động đều có thể tạo thành gợn sóng lớn, nếu không, Dương Phàm đã nghĩ nàng chết rồi.
"Thật sự là trên trời rơi xuống một người bạn đạo cô."
Ánh mắt Dương Phàm dao động, về phần có phải bạn bè hay không, thì không chắc, hắn vẫn chưa quên trước khi Hàn Thiến Vân rời đi, sát ý lạnh thấu xương khiến hắn phải kinh hãi. Bất quá, đối phương tốt xấu gì cũng là sư tỷ của Trần Phi nương nương, cũng không thể bỏ mặc.
Dương Phàm nghĩ ngợi một lát, xác định lão hòa thượng không đuổi theo, cũng không có ai phát hiện chuyện ở đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đến gần giường. Vừa tới gần, hắn đã nhíu mày. Hàn Thiến Vân phun ra máu tươi làm ướt đẫm vạt áo, mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mặt, hương vị đó khó đảm bảo sẽ không thu hút sự chú ý của người khác!
"Cũng may chuyện thay quần áo ta đã thuần thục." Dương Phàm nhún vai, đưa tay nắm lấy cổ áo nàng, nhưng tay hắn vừa chạm vào cổ áo thì nàng đột nhiên mở đôi mắt đẹp.
Bản thân bị thương nặng, thần hồn suy yếu khiến nàng rơi vào thời kỳ yếu đuối chưa từng có, thấy Dương Phàm định cởi cổ áo mình, nàng muốn giãy giụa, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thể cử động. Trong mắt nhất thời tràn đầy kinh hoảng và yếu đuối.
"Tiền bối an tâm, bây giờ người đã an toàn, nhưng mà trên người người đều là máu, ta cần phải giúp người xử lý một chút, nếu không, khó đảm bảo sẽ không thu hút người bên ngoài."
Nói xong, hắn không chờ đối phương cự tuyệt, liền thuần thục mở cúc áo nàng.
Một cái, hai cái, ba cái…
Chưa nói, cúc áo này mở cực dễ, không bao lâu, Dương Phàm liền cởi hết cúc, bộ đạo bào dính đầy máu tươi mở rộng ra, lộ ra áo lót màu trắng bên trong.
"Tê."
Lúc này, Dương Phàm đột nhiên chú ý tới, trên áo lót cũng xuất hiện một mảng lớn màu đỏ.
Vậy còn cách nào khác? Lại cởi tiếp.
Dương Phàm dù sao cũng thuận tay rồi.
Từ ban đầu còn ngơ ngác với quần áo ở thế giới này, đến giờ nhắm mắt cởi đồ, hắn hoàn toàn chứng minh được rằng nam nhân có thiên phú đặc biệt trong chuyện này.
Còn Hàn Thiến Vân thì thấy vậy, trong mắt lại hiện lên vẻ giận dữ chưa từng có. Nàng nhiều năm tu đạo, đã sớm không màng thế tục, cộng thêm việc bản thân cực kỳ chán ghét đàn ông, lúc này thấy Dương Phàm cởi đạo bào của mình, còn định làm tiếp.
Nàng nghiêng đầu, lại bị tức giận đến ngất xỉu.
"À, hình như không phải máu..."
Mà bên này Dương Phàm cũng phát hiện điều không đúng, cởi áo lót mới phát hiện đó không phải vết máu gì cả, mà là bên trong mặc một chiếc hung y màu đỏ!
Thấy mình suýt lột trần Hàn Thiến Vân ra, hắn thầm kêu sai rồi, vội vã lấy chăn mền đắp lên mặt nàng.
"Hô, nhắm mắt làm ngơ."
Dương Phàm lẳng lặng đốt đống đạo bào dính máu, dù áo lót không bị dính máu nhưng vẫn có mùi máu nhàn nhạt, hắn cũng trực tiếp đốt luôn. Sau đó hắn thay cho Hàn Thiến Vân đã hôn mê một bộ quần áo mới, lúc này mới hài lòng gật đầu.
"Nếu không phải nể tình người là sư tỷ của nương nương, ta mới lười quản người."
Dương Phàm thầm lẩm bẩm một câu.
Lúc này, thời gian đã khuya, sau khi đột phá tinh thần Dương Phàm sảng khoái, nhưng cũng không có chút buồn ngủ, thế là khoanh chân ngồi trước giường, thần hồn chìm vào hư ảo truyền thừa địa.
Ba môn tuyệt kỹ lợi hại mà Đại Nhật Long Hùng mang tới cần phải nhanh chóng thuần thục, đồng thời, hắn cũng cần phải cố gắng thích ứng với sức mạnh đột ngột tăng lên, một khi gặp phải bất trắc, có thể bộc phát sức mạnh mạnh nhất trong chớp mắt.
Hùng Thần Giáp cùng Trường Sinh Quy Tức công một cái phòng ngự, một cái khôi phục, Dương Phàm làm quen một chút đã thành công nắm giữ, còn việc tăng lên chỉ có thể dựa vào công phu mài dũa về sau.
Còn Đại Nhật Thần Quyền mới là điều hắn chú ý nhất, nó được cho là do Đại Nhật Long Hùng trong mặt trời mộ địa quan sát mặt trời vẫn lạc mà lĩnh hội được, thuộc về quyền pháp công kích liều mạng thật sự, không biết sẽ mạnh đến mức nào.
Rất nhanh, hắn đã được chứng kiến.
Oanh.
Hắn trực tiếp ở trong hư ảo truyền thừa địa dẫn nổ khí huyết của bản thân, cả người dường như biến thành một vầng mặt trời lớn, khí huyết cuồng bạo xông thẳng lên đỉnh đầu, hoàn toàn bốc cháy.
"A a a a!"
Dương Phàm đau đớn kêu lên, dù là thân thể hư ảo, hắn vẫn cảm thấy đau đớn kinh người, ý thiêu đốt mang tính hủy diệt dường như thiêu đốt đến cả thần hồn của hắn!
Rầm rầm rầm!
Trong cơn đau như thủy triều ập tới, thân thể của hắn vẫn đánh ra một quyền.
Quyền xuất ra, thân nát!
Khí huyết hóa thành nắm đấm, đánh vào hư không phía trước, tạo thành một lỗ đen to bằng nắm tay!
Quá mạnh!
Mắt Dương Phàm tối sầm lại, lại bị cưỡng ép trục xuất khỏi hư ảo truyền thừa địa, nhưng dư uy của một quyền vừa rồi vẫn vô cùng rõ ràng nhắc nhở hắn, một quyền đó thực sự muốn lấy mạng.
Không chỉ lấy mạng đối phương, mà còn lấy cả mạng của chính mình.
Thật hung ác.
Không hổ là quyền pháp liều mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận