Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 413: Đại Minh chính là nhật nguyệt trời

"Chương 413: Đại Minh chính là nhật nguyệt trời
Còn ở bên này, Dương Phàm đứng trên bàn hành hình căn bản không kịp thưởng thức thành quả của mình, ánh mắt đã chuyển đến hai người đàn ông trẻ tuổi vừa rời đi cùng Tả hộ pháp.
"Thủ đoạn thật cao minh."
Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên, tựa như phát hiện ra một đại lục mới.
Thần thông vừa rồi của hắn lại không phát giác ra dị trạng của đối phương, nếu không phải đối phương chủ động ra tay, chỉ sợ hắn thật sự đã bị qua mặt rồi! Dù là như thế, đối phương cũng đã lừa gạt được những người khác ở đây!
Phải biết rằng, ở trên đạo trường này, Đại Tông Sư và thiên quan không hề ít, mà có thể sử dụng thủ đoạn mờ ám như vậy để ra tay, thân phận của đối phương tuyệt không hề đơn giản!
Hơn nữa, điều càng làm Dương Phàm kinh ngạc chính là, trên người đối phương lại có Long khí, thứ Long khí cực kỳ tương tự Long khí trên người Chu Triệu Viêm!
"Chẳng lẽ là vị hoàng tử nào đó?"
Ý niệm trong lòng Dương Phàm cuồn cuộn.
Hành hình đã hoàn tất, trên mặt đất đầy thi thể, có người tiến lên bắt đầu thu dọn, còn lúc này, một người phụ nữ một thân trắng thuần đứng cách đó không xa thì chậm rãi đi về phía Chu Triệu Viêm.
"Ừm?"
Ánh mắt Dương Phàm dừng trên người nàng ta.
Chỉ thấy da nàng ta như mỡ đông, gương mặt xinh đẹp tinh xảo, mái tóc dài buông xuống sau lưng, thần sắc có vẻ hơi bi thương, một thân đồ tang trắng thuần càng làm nàng ta thêm vào mấy phần điềm đạm đáng yêu.
"Ấy, Trịnh Vương phi...Ờ, bất quá, tước hiệu Trịnh Vương đã bị tước đoạt rồi, nàng cũng không được tính là Vương phi nữa đúng không?"
"Tính hay không thì chúng ta khó mà nói. Bất quá, nhìn xem cái vòng eo nhỏ nhắn mảnh mai kia, khuôn mặt nhỏ bé khiến người ta thương tiếc kia, thật muốn tiến lên hung hăng khinh dể nàng ta một chút a!"
"Nói cái gì đó, muốn người khác nghe thấy được, cẩn thận mạng chó của ngươi đấy!"
Có hai người lén lút nói nhỏ.
Tai Dương Phàm khẽ động, liền đã nghe được những lời này của hai người, nhìn vị vong nhân tuyệt sắc trước mắt, ánh mắt hắn hơi nheo lại, nữ nhân này chính là Trịnh Vương phi sao?
"Đáng tiếc."
Dương Phàm nhìn đối phương đem đầu Chu Triệu Viêm đặt ở cạnh thi thể, sau đó nước mắt rơi đầy mặt, trong lòng thở dài, xoay người rời đi.
Có thể gả cho Chu Triệu Viêm, há có thể là nữ nhân nhà bình thường?
Dù có nhìn đáng thương đến đâu, Dương Phàm cũng sẽ kính nhi viễn chi.
Người xem náo nhiệt xung quanh đạo trường dần dần tản đi, mấy lão thái giám bên cạnh Đào Anh trực tiếp biến mất không còn bóng dáng, hắn chậm rãi đi tới, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Dường như thất vọng, lại như may mắn.
"Còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra chứ!"
Đào Anh lắc đầu.
"Vô sự chẳng phải tốt hơn sao?"
Dương Phàm nhỏ giọng nói.
"Vô sự thì đâu có công lao?"
Đào Anh liếc nhìn hắn, nhắc nhở: "Tiểu Phàm tử, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đã là chấp sự, thủ hạ nhân mã của ngươi đều đang nhìn ngươi, nếu cứ luôn vô sự, ngươi muốn để bọn họ uống gió tây bắc sao?"
Sắc mặt Dương Phàm biến hóa, rất nhanh đã nghĩ thông suốt điều này, vội vàng nói: "Đa tạ công công dạy bảo."
"Ta biết ngươi là người thông minh mà, một điểm là hiểu. Cho nên, « Đại Cáo » đối với chúng ta mà nói, là chuyện tốt, là chuyện đại hỷ, ít nhất chúng ta có thể làm nhiều việc hơn."
Đào Anh có ý riêng nói.
Dương Phàm cũng rất thức thời biểu lên lòng trung: "Mọi việc đều nghe theo công công phân phó."
"Yên tâm, ngươi là phúc tướng nhà ta, nhà ta tự nhiên sẽ để ngươi dùng tại chỗ thực sự trên lưỡi dao."
Đào Anh cười ha hả nói.
Hắn đã đạt thành một số thỏa thuận ngầm với Trịnh Vị Niên, việc thi hành « Đại Cáo » nhất định sẽ khó khăn trùng trùng, mà bọn họ có thể làm chính là sử dụng thủ đoạn khốc liệt nhất để chấp hành!
Bất quá, để cho bọn thủ hạ đều một lòng đi làm việc, trói buộc lợi ích tự nhiên là một thủ đoạn sẽ không bao giờ lỗi thời.
Thử hỏi, đối với thái giám mà nói, cả tiền bạc lẫn vinh dự đều có, còn mong cầu cái gì khác sao?
Đào Anh cất bước rời đi.
Dương Phàm cũng đi theo về cung.
Hôm nay việc xử quyết Chu Triệu Viêm, cùng một đám huân quý đã được lan truyền với tốc độ cực nhanh, cùng lúc đó, « Đại Cáo » cũng bắt đầu được kỵ mã truyền đi khắp các châu của Đại Minh.
Trần vương phủ.
"Chu Triệu Viêm, chết rồi?"
Chu Triệu Lâm nhìn Chu Triệu Đình, cả người đứng phắt dậy.
Chu Triệu Đình thản nhiên nói: "Không phải, ngươi cho rằng ta đang đùa với ngươi à?"
Toàn thân Chu Triệu Lâm run lên, vẫn mang vẻ mặt không thể tin: "Phụ hoàng sao có thể làm vậy! Hổ dữ còn không ăn thịt con, phụ hoàng sao lại vì đám dân đen mà giết lão Thất..."
"Để giết một người răn trăm người, để cảnh cáo những người như ngươi!"
Ánh mắt Chu Triệu Đình đâm vào Chu Triệu Lâm một cách khó chịu, sắc mặt hắn trầm xuống: "Ta làm sao vậy, chẳng qua là chơi mấy nữ nhân thôi, bản thân hắn lại không cần, sao ta lại không thể..."
Bốp!
Một cái tát vang dội.
Chu Triệu Lâm ôm mặt, không ngờ Chu Triệu Đình lại ra tay đánh hắn.
"Ngươi, ngươi đánh ta?"
Chu Triệu Đình lạnh lùng nhìn hắn: "Hừ! Bây giờ đánh ngươi còn mạnh hơn so với để ngươi bị đốt vàng mã! Lão Thất chết rồi, đầu đã bị chặt xuống! Ngươi còn chưa hiểu ra sao?"
"Hiểu ra cái gì..."
Chu Triệu Lâm ngơ ngác.
Chu Triệu Đình tức giận đến bật cười, nếu không phải người trước mặt này là em trai ruột của hắn, hắn đã lười nhắc nhở đối phương rồi, coi như là như vậy, sự trì độn của đối phương vẫn làm hắn cảm thấy khó chịu.
"Thôi, ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong phủ đi."
Hắn lắc đầu, trực tiếp phất tay áo mà đi.
Chu Triệu Lâm còn lại ngồi trong chính đường, sắc mặt lúc xanh lúc trắng: "Chẳng qua cũng chỉ là Thái tử thôi, có gì lạ đâu! Không muốn nói cho ta thì thôi, các ngươi cho rằng ta muốn nghe chắc?"
"Chẳng qua chỉ là lão Thất chết thôi sao? Liên quan gì đến cái rắm của ta! Tất cả các ngươi chết hết đi!"
Hắn càng nói càng tức, càng nói càng ác độc, nhìn Tiểu Hoàn đang nép trong góc, cất bước đi tới.
Bóng dáng che phủ lên người Tiểu Hoàn.
"Tiểu Hoàn, ngươi nói xem, bọn họ đều chết hết rồi, có phải ta sẽ được làm hoàng đế rồi không?"
Tiểu Hoàn lộ ra nụ cười dịu dàng: "Chủ tử hiện giờ chính là Hoàng Thượng của ta..."
"Vẫn là Tiểu Hoàn hiểu lòng ta nhất."
Chu Triệu Lâm nói, một tay ôm Tiểu Hoàn, đi vào hậu đường, không bao lâu liền truyền ra những âm thanh la hét đau đớn, từng tiếng như chim quyên.
Mà lúc này Chu Triệu Đình đã ra khỏi cửa vương phủ, quay đầu liếc nhìn một cái: "Thật sự là gỗ mục không thể chạm trổ được!"
Đến lúc này, thân ảnh của Liễu Phàm mới chậm rãi hiện ra bên cạnh hắn.
"Liễu Phàm Phật Tổ cảm thấy hắn thế nào?"
"Tư chất kém một chút, bất quá, bằng vào bí pháp rèn luyện của Phật môn, ngược lại có thể tạo thành thế thân của ngươi, vào thời điểm mấu chốt sẽ phát huy được tác dụng lớn."
"Vậy thì nhờ Liễu Phàm Phật Tổ."
Chu Triệu Đình gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hài lòng.
"Điện hạ Thái tử nói đùa, có thể cống hiến sức lực cho điện hạ Thái tử, là vinh hạnh của lão nạp."
Liễu Phàm Phật Tổ không hề giữ vẻ đạo mạo của một vị Phật Tổ, mà lại vô cùng ôn hòa, ít nhất là trước khi khôi phục được Phật Tổ Kim Thân của mình, ông ta sẽ luôn ôn hòa như vậy.
"Đúng rồi, bản vương còn có một chuyện không hiểu."
"Điện hạ Thái tử cứ nói."
"Bản vương nghe nói pháp Hoa Tự miếu đã xây xong lại, Kim Thân đã tái tạo, không biết bản vương có thể lên thắp nén nhang đầu tiên được không?"
Chu Triệu Đình nhẹ giọng hỏi.
Liễu Phàm Phật Tổ mặt không đổi sắc, tựa hồ vẫn là phương trượng của pháp Hoa Tự, nói: "Chỉ cần điện hạ muốn, thì có thể lên hương, bất quá, hình như đương kim Thánh thượng cũng muốn làm như vậy."
"Xem ra, bản vương sợ là không tranh nổi với phụ hoàng rồi?"
Chu Triệu Đình quay đầu nhìn về phía Liễu Phàm, cố ý thăm dò xem phật môn có thể ủng hộ hắn không.
Liễu Phàm mỉm cười, nói: "Đương nhiên là không, bởi vì Phật sẽ không để cho đương kim Thánh thượng làm như vậy. Dù sao, cái Đại Minh này là nhật nguyệt trời, có ngã Phật một nửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận