Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 520: Luôn có điêu dân muốn hại trẫm

Dương Phàm trong lòng thầm nhủ hai câu, lập tức kịp phản ứng ra vấn đề. Thời khắc này thân phận của hắn không phải Dương Lâm! Trong thế lực ở Đông Lâm biệt viện hiện tại, chỉ có Chương Tòng Tân biết hắn là Dương Phàm, một cái áo lót! Liễu Nhiên và Liễu Đoạn bọn người thấy hình dáng tướng mạo cũng đều là Dương Lâm. Vì vậy, bọn họ khai ra người không thể nào tìm tới chính mình ở đây được."Kỳ quái, không phải đưa chân, vậy thì tên đại hán đầu trọc này nháy mắt ra hiệu, giở trò khỉ, hướng ta thể hiện sự ân cần gì đây?" Dương Phàm nhìn bộ dạng nhiệt tình của đối phương, lâm vào suy tư sâu sắc. Hắn luôn cảm thấy có điêu dân muốn h·ạ·i trẫm!
Mà ngay lúc hắn đang suy nghĩ thì Triệu Đa Lỗi "xưa nay vạn sự không cầu người" lại vui mừng, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý! "Hắn quả nhiên có vấn đề, vậy mà nhìn chằm chằm vào chân ta!" Triệu Đa Lỗi không kìm được nhìn bắp đùi của mình, âm thầm gật đầu. Nhìn xem, từng cục cơ bắp này, xúc cảm rắn chắc khỏe mạnh này, cùng dáng vẻ thon dài này, cho dù là chính hắn cũng thầm nuốt nước miếng! Đối phương không nhịn được nhìn thêm vài lần, cũng là điều dễ hiểu thôi!
Lúc này, c·ẩ·u gia một câu làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Dương Phàm. Hắn nghiêng đầu, thấy trong đôi mắt c·ẩ·u gia toàn là vẻ ghen ghét: "Tên hỗn đản này cũng dám trào phúng c·ẩ·u gia ta! Xem ta có cho hắn biết thế nào là lễ độ không!" Một bóng đen lóe lên, cả con c·h·ó nhào tới. Dương Phàm nhanh chóng phản ứng lại, c·ẩ·u gia mất đi hình thái người, hiển nhiên không nhìn nổi người đàn ông khác giở trò trước mặt hắn như vậy! Người này xui xẻo rồi! Hắn nhìn Triệu Đa Lỗi, vẻ mặt lộ ra thương hại.
Triệu Đa Lỗi còn đang suy nghĩ về sự thay đổi biểu cảm của Dương Phàm thì thấy một bóng đen đột ngột xuất hiện trước mặt. Một ngụm cắn mạnh vào đùi hắn đang duỗi ra! "A! Con c·h·ó nào vậy! Nhả ra! A! Nhẹ thôi!" "Bảo ngươi trước mặt lão t·ử mà khoe, khoe cánh tay đúng không? Khoe chân đúng không? Khoe cơ n·g·ự·c đúng không?" C·ẩ·u gia hung hăng lẩm bẩm, nói một câu lại cắn một cái. Triệu Đa Lỗi muốn phản kháng, nhưng làm sao là đối thủ của c·ẩ·u gia, bị đè xuống đất mà thu thập một trận. Sau một hồi náo loạn, Triệu Đa Lỗi kêu thảm thiết nhận mệnh. Vừa rồi còn đắc ý vì mình n·hạy c·ảm phát hiện ra vấn đề của Dương Phàm, nào ngờ biểu hiện của mình lại đụng ngay điểm đau của c·ẩ·u gia, bị c·ẩ·u gia chăm sóc chu đáo như vậy! Đánh không lại, chạy cũng không thoát, không nhận mệnh thì làm thế nào? Người quen c·ẩ·u gia đều rõ đó là tư vị gì, trong miệng c·h·ó răng nanh đầy ắp, hoàn toàn cắn ch·ết không buông, đau đến khiến da đầu người ta r·u·n lên.
Đợi đến khi c·ẩ·u gia rời đi, Triệu Đa Lỗi giống như bị mười tám tên đại hán hung m·ã·n·h ghé qua câu lan tiểu nương vậy. Giờ phút này hắn nằm trên đất, nhìn từ trên xuống dưới khắp người, bao gồm cả đôi chân dài mà hắn tự hào đều là vết răng c·h·ó chi chít, cả đám đều xanh đen có cả m·á·u. Tâm trạng của cả người đều sụp đổ. Hắn gắng gượng chút sức nghiêng đầu đi nhìn Dương Phàm, quả nhiên, Dương Phàm vừa nãy còn để ý đến chân hắn giờ đã sớm dời đi chỗ khác! "Cái tên thái giám vong ơn bội nghĩa chết tiệt! Hắn quả nhiên chỉ thích chân đẹp thôi!" Phát hiện này khiến hắn tự cảm thấy thu hoạch được chút gì đó. Mặc dù cái giá phải trả là bị c·h·ó cắn cho một trận, nhưng ít ra cũng không uổng công một chuyến.
Bên này, c·ẩ·u gia xả giận xong, cũng trở về bên cạnh Dương Phàm. "Để hắn dám khoe khoang trước mặt lão t·ử!" Hắn nhe răng, trong kẽ răng vẫn còn thấy được những v·ế·t m·á·u nhỏ. Một người một c·h·ó, cùng Tằng Điền phía sau không hề có chút cảm giác tồn tại, nghênh ngang rời đi. Lúc này, Triệu Đa Lỗi mới đứng dậy từ dưới đất, đau đến nhe răng trợn mắt đi vào tiểu lâu sát vách. Hắn vừa vào cửa, Triệu Đa Hâm và Triệu Đa Diễm đã xông lên đón, đồng thanh hỏi: "Nhị ca!" "Nhị đệ!" "Ngươi không sao chứ?" Triệu Đa Lỗi liếc nhìn hai người, ngồi xuống bàn, trên người đầy vết răng c·h·ó, tức giận nói: "Không sao? Các ngươi đi thử để con c·h·ó kia cắn một chút đi!" Hai người cười gượng một tiếng. Đây chính là c·ẩ·u gia, bị cắn như vậy còn xem là nhẹ đó. Vốn chỉ muốn trêu chọc Dương Phàm một chút, ai ngờ lại vô duyên vô cớ chọc tới c·ẩ·u gia. Nhìn vị trí c·ẩ·u gia hạ miệng, rõ ràng tin đồn về sự bất mãn của con c·h·ó kia đối với thân thể nam nhân lực lưỡng là có thật, không thấy vết răng chi chít của con c·h·ó kia sao, cơ hồ như là sắp có bớt hình xăm rồi!"Bất quá, cũng không phải không có thu hoạch, ít ra ta đã có được một ít thông tin hữu ích!" Triệu Đa Lỗi đem những gì mình phát hiện ra nói hết. "Ừm, từ lúc ngươi xuất hiện, ánh mắt của hắn đầu tiên là đảo qua mặt ngươi, rồi nhìn xuống chân ngươi, ừ, nhìn cũng khá lâu đấy." Đúng lúc này, một giọng nói quả quyết khác vang lên. Thì ra trong căn phòng trang nhã ở lầu nhỏ còn có một người đàn ông tuấn mỹ khác thường ngồi. Mặc một thân áo màu xanh đen, dáng người mảnh khảnh, sắc mặt mang chút bệnh trạng đỏ trắng, có một đôi mắt hoa đào, nhìn vào là biết phong cách khác biệt với Triệu Đa Hâm. Người này tên là Diệp Xuân Vũ! Là con của một kỹ nữ xuất thân, cơ duyên xảo hợp mà vào quân doanh, nhưng lại nhiều lần bị khinh d·ễ, sau khi được ba anh em nhà Triệu gia cứu, thì hòa nhập thành công vào nhóm người nhỏ này. Triệu Đa Hâm thấy Diệp Xuân Vũ lên tiếng, vội nói: "Đã là Xuân Vũ nói vậy thì chắc chắn đúng rồi."
"Bất quá, ánh mắt của hắn thanh tịnh, ngược lại có ba phần trêu tức, e là không phải như các ngươi nghĩ." Diệp Xuân Vũ nhìn Triệu Đa Hâm, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng: "Cho nên, lần này điện hạ sắp xếp các ngươi tiếp cận người này, hẳn là có mục đích khác." "Ừm?" Ba người khẽ giật mình. Diệp Xuân Vũ nói: "Đường đường Việt Vương điện hạ, cho dù có muốn lôi kéo người nào, cũng không thể dùng thủ đoạn như vậy, chắc chắn là ở khâu truyền tin ở giữa có chút sai sót." "Mặt khác, Đông Xưởng chỉ trung với bệ hạ, tự xưng là ưng khuyển của bệ hạ, xưa nay cùng Hoàng tộc phân rõ giới hạn. Dương Phàm là chấp sự của Đông Xưởng, hẳn là lập trường không thể nghiêng về phía điện hạ được." "Vậy điện hạ bảo các ngươi tiếp cận hắn, mục đích có lẽ không phải để lôi kéo." Diệp Xuân Vũ nghiêm túc nói: "Chẳng bằng nói đó là một sự thăm dò!" "Thăm dò?" Triệu Đa Hâm nhíu mày, tay xoa xoa cái đầu trọc: "Đường đường Việt Vương điện hạ, không có chuyện gì lại đi thăm dò một tên thái giám làm gì?" "Ta đây cũng không rõ." Diệp Xuân Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: "Bất quá, nghe nói người này phụ trách giám sát việc vũ cử, nếu các ngươi muốn tiếp cận hắn, cứ coi mình là quân nhân tham gia vũ cử." "Thái giám xưa nay tham quyền háo của, bỏ chút tiền ra, dù sao cũng tốt hơn so với cách của các ngươi bây giờ." Cách của bây giờ… Ba anh em nghe xong, sắc mặt đều có chút ngượng ngùng. Dù sao bọn họ ở trong quân doanh đã lâu, mấy năm trời không thấy nữ nhân, một con heo nái trong mắt bọn họ đều có thể t·h·i đấu với Điêu Thuyền, để giải sầu, có chút ý nghĩ kỳ quái cũng khó tránh khỏi.
"Vậy thì nghe Xuân Vũ!" Triệu Đa Hâm vỗ bàn, nhìn hai người em trai: "Lần này đổi lão tam đi, đừng tiếc của, ít nhất phải để lại ấn tượng với đối phương." "Tốt, ta đi sắp xếp ngay." Triệu Đa Diễm đáp ứng rồi vội vàng đi xuống. Còn Triệu Đa Lỗi không muốn ở lại vướng mắt, nói một câu là đi trị thương cũng rời đi. Triệu Đa Hâm nhìn Diệp Xuân Vũ, cười khan nói: "Lần này lại bị Xuân Vũ ngươi chê cười rồi." "Đều là người một nhà, ta làm sao có thể châm biếm các ngươi?" Diệp Xuân Vũ lại lắc đầu, ôn nhu nói: "Bất quá, ta thấy Dương Phàm kia, khí vũ bất phàm, ưng chú sói nhìn, nội sinh anh hùng khí, hành động lần này của các ngươi e rằng sẽ rất gian nan." Dừng một chút, hắn xoay xe lăn, đi tới trước mặt Triệu Đa Hâm, chăm chú dặn dò: "Ngươi nhất định phải chú ý an toàn." Ai ngờ Triệu Đa Hâm nghe những lời này lại trở nên điên cuồng, vỗ ngực nói: "Xuân Vũ yên tâm, ta về sau sẽ là người được phong Hầu, sao có thể ngã xuống ngay lúc này chứ?" Diệp Xuân Vũ nghe vậy, cũng không dập tắt tính tích cực của đối phương, chỉ ôn nhu cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận