Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 86: An tâm làm ngươi phi tử

"Chương 86: An tâm làm ngươi phi tử "Tiểu Phàm tử, ngươi rất giỏi."
Lý công công sao có thể không hiểu ý chế nhạo trong lời của Dương Phàm, ánh mắt lạnh băng nhìn sâu vào Dương Phàm một cái, rồi xoay người rời đi.
"Tiễn Lý công công."
Dương Phàm mặt không đổi sắc hơi khom người, biết rằng lần này mình đã hoàn toàn đắc tội Lý công công, nhưng mọi chuyện đến nước này, hình như cũng không có cách nào tránh khỏi.
Nếu không nhờ hắn nhanh trí, e là Hổ Sơn đã là nơi chôn thây của hắn!
Thế nhưng ngay cả như vậy, đối phương vẫn không chịu bỏ qua, hết lần này đến lần khác nhằm vào hắn, thật cho rằng hắn là kẻ hiền lành, tính tình dễ chịu sao?
Đúng lúc này, từ trong bóng tối ở nơi không xa trong cung, một bóng người đi ra, rõ ràng là Lâm phó tổng quản, hắn đã thu hết mọi chuyện vừa xảy ra vào trong mắt, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
"Thấy rồi chứ, đây chính là Lý công công! Coi quyền như mạng! Chuyên quyền độc đoán! Năm đó, sở dĩ hắn thất bại trong cuộc tranh đoạt chức Giám chưởng ấn, cũng là vì nguyên nhân này, cuối cùng rơi vào cảnh lòng người ly tán, bị mọi người xa lánh. Không ngờ hôm nay vẫn y như thế!"
"Ồ? Lại có chuyện như vậy?" Dương Phàm nhướn mày.
"Đó là đương nhiên. Bất quá, ngươi cũng đừng xem thường Lý công công, hắn thất thế đã nhiều năm như vậy nhưng không bị ai hãm hại đến chết, còn có thể trỗi dậy một lần nữa, có thể thấy thủ đoạn và tâm cơ của hắn. Về sau ngươi cũng nên cẩn thận."
Lâm phó tổng quản trong miệng lại nhịn không được mà có chút hả hê.
Dương Phàm vẫn mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: "Nghe nói quyền kinh tế của Trường Thanh Cung đã rơi vào tay Lâm phó tổng quản rồi, thật đáng mừng! Chỉ là không biết Lý công công sẽ nghĩ như thế nào, có lẽ Lâm phó tổng quản mới phải chú ý hơn mới đúng chứ."
Quyền kinh tế của một cung, liên quan đến ăn uống sinh hoạt hàng ngày, xe ngựa nghi trượng, cùng tất cả khí cụ trong cung, thậm chí là việc quản lý kho tư, tiền tháng của cung nhân, không thể xem thường.
Ban đầu, quyền kinh tế của Trường Thanh Cung do Tống quản sự, người thân tín của Lý công công quản lý, nhưng ai ngờ Tống quản sự lại ăn cây táo rào cây sung nên bị xử tử, giờ lại bị Lâm phó tổng quản chiếm được chỗ béo bở.
Lý công công sẽ nghĩ thế nào?
Hắn còn có thể nghĩ gì, hắn sẽ chỉ cho rằng Lâm phó tổng quản đang cố ý đoạt quyền!
Thậm chí, cái chết của Tống quản sự cũng có thể bị Lý công công cho rằng là Lâm phó tổng quản vu oan hãm hại!
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lâm phó tổng quản lập tức trở nên âm trầm, trong lòng âm thầm hối hận.
Ban đầu, hắn đã đồng ý với Trần Phi nương nương phụ trách việc giám sát trong cung đã đủ khiến người khác kiêng kị, bây giờ lại còn nắm quyền kinh tế trong tay, với tính cách của Lý công công, sao có thể bỏ qua?
Nhưng ai bảo lúc đó hắn bị lòng tham che mờ mắt, trong mắt chỉ còn lại hai chữ "quyền tài", một hơi liền đồng ý, giờ hắn hối hận đến phát điên.
Ngay cả khi ra ngoài cũng phải cẩn thận từng li từng tí, sợ bị Lý công công ám toán.
"Chó chê mèo lắm lông, chúng ta đừng ai cười ai! Không trừ khử Lý công công, thì cả ngươi và ta đều đừng hòng tốt hơn, nhà ta cũng không tin ngươi không có ý định này!"
Lâm phó tổng quản âm tàn nói.
Dương Phàm mỉm cười, nói: "Lâm phó tổng quản nói đùa, ta chỉ là kẻ tay nhỏ chân ngắn, thật sự không thể tham gia vào chuyện của các ngươi được, mọi người tự cầu phúc đi!"
Dứt lời, hắn chẳng thèm nhìn Lâm phó tổng quản một cái, nghênh ngang rời đi.
Muốn hắn làm quân tiên phong, trò hề!
Ai chẳng biết Dương mỗ người chỉ thích đánh lén, ngấm ngầm cắt rau hẹ, mà Lâm phó tổng quản lại vọng tưởng coi hắn là vũ khí, thật là mù đôi mắt tốt rồi.
"Tên hỗn trướng này!"
Trong mắt Lâm phó tổng quản lóe lên tia sáng lạnh, nắm đấm siết chặt vang lên răng rắc.
Hắn căn bản không ngờ Dương Phàm lại không nể mặt mình như vậy, nhưng nghĩ đến việc gần đây đối phương được Trần Phi nương nương rất tín nhiệm, đành phải âm thầm nuốt giận.
"Chúng ta cứ chờ xem!"
Hắn hung hăng liếc nhìn bóng lưng của Dương Phàm, rồi xoay người rời cung, biến mất dạng.
Liên tiếp đắc tội hai lão thái giám, Dương Phàm cũng không mấy để ý, một mình tiến vào cung, mặt mày tươi rói đi bái kiến Trần Phi nương nương.
"Xem ra ngươi không làm bản cung thất vọng."
Trần Phi nương nương liếc nhìn Dương Phàm, liền đại khái đoán được mục đích hắn đến.
Dương Phàm khẽ gật đầu: "Nương nương minh xét vạn dặm! Đào chấp sự kia cũng không thất hứa, đã sắp xếp cho ta gia nhập Đông xưởng, việc của Hoa Nghiêm Tự mấy ngày tới ta cũng đã nói cho hắn."
"Từ nay, mời gọi ta là Đông xưởng Dương Hán Dịch!"
"Vậy là tốt rồi, hy vọng đến lúc đó Tiêu Thục phi và Vương hoàng hậu đừng có biểu hiện quá đặc sắc."
Trần Phi nương nương khẽ cười, nheo mắt lại.
Người của Đông xưởng, cũng chẳng qua chỉ là thủ đoạn dự phòng của nàng, nàng vẫn còn một con át chủ bài quan trọng, đó chính là phụ thân nàng, Trần Ứng Long.
Đến lúc đó, chỉ cần để phụ thân nàng an bài mấy cao thủ âm thầm đi theo, dù cho Hoa Nghiêm Tự là hang hùm ổ sói, nàng cũng có thể xông vào một chuyến, xem thử đối phương rốt cuộc đang giở trò gì!
Nếu có thể thừa cơ nắm được chút sơ hở, thì còn gì bằng!
Thời gian chầm chậm trôi về buổi chiều, cái nóng vẫn chưa tan, thời tiết vẫn oi bức như cũ.
Dưới chân Hoàng thành, một đội cấm vệ vẫn mặt không đổi sắc đứng ở đó, mỗi người đều mặc thiết giáp, tay cầm đại kích, ánh mắt lạnh lùng tiến hành cảnh giới.
"Dừng lại!"
Ngay lúc này, một lão thái giám hai tay giấu trong tay áo, đi cà nhắc bước đến, một cấm vệ lập tức vung đại kích, chắn trước người hắn.
Tiếng đại kích vung lên nặng nề, phát ra một tiếng xé gió kinh người "ông".
"Người nào!" Cấm vệ gào lên.
Chỉ thấy lão thái giám ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhăn nheo của Lý công công, một tay của hắn từ trong tay áo lấy ra một tấm lệnh bài, đưa ra xem.
"Trần!"
Trên lệnh bài chỉ có một chữ, nhưng lại khiến sắc mặt cấm vệ thay đổi, lập tức nhận ra đây là lệnh bài của người thân tín Tuyên Uy Hầu Trần Ứng Long.
"Vị công công này không biết có việc gì?"
Các cấm vệ quân lập tức tỏ vẻ mặt ôn hòa, dù sao Trần Ứng Long cũng kiêm nhiệm chức Đại tướng quân Cấm vệ, là cấp trên trực tiếp cao nhất của bọn họ.
Có người cầm lệnh bài đến đây, những cấm vệ này sao dám làm càn.
"Ta có việc muốn xuất cung."
"Công công mời."
Các cấm vệ liếc nhau, cũng không hỏi nhiều, lập tức mở cánh cửa hông, Lý công công gật gật đầu, bước qua cửa hông, biến mất khỏi tầm mắt của các cấm vệ.
Không bao lâu sau, Lý công công đã đến Tuyên Uy Hầu phủ.
Thư phòng Tuyên Uy Hầu phủ.
Trần Ứng Long đang xem một quyển sách, còn Lý công công thì khom người, cúi đầu đứng trước mặt ông, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh.
"Nói như vậy, chuyện đêm Trung thu, e là do Viện Nhi một tay đạo diễn rồi?" Trong giọng nói của Trần Ứng Long không hề có chút gợn sóng nào.
Nhưng người quen thuộc đều biết, giờ phút này ông đã ở bờ vực giận dữ.
Thật sự là chuyện đêm Trung thu yến, điểm đáng ngờ chồng chất, dù tất cả đều chỉ về phía Chu Triệu Lâm, nhưng ông vẫn cảm thấy chắc chắn có uẩn khúc bên trong.
Lý công công vẫn cúi đầu: "Lão nô cũng không dám chắc, nhưng lão nô có bảy tám phần nắm chắc, việc này có liên quan đến Trần Phi nương nương."
Trần Ứng Long mặt không đổi sắc buông quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Cho nên, từ khi nàng vào cung, ta đã dặn ngươi phải theo dõi nàng cho thật kỹ, mà ngươi lại làm chuyện như thế này sao?"
Phù.
Lý công công quỳ thẳng xuống đất, đầu chăm chú dán trên mặt đất: "Lão nô đáng chết!"
"Hừ. Suốt ngày đem cái đáng chết đặt ở bên miệng, ngươi thật cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
Trần Ứng Long ngạo nghễ nhìn hắn, nói: "Đến lúc đó, ta không chỉ sẽ giết ngươi, mà còn tru di cửu tộc của ngươi! Đem cả nhà đứa cháu trai của ngươi cũng đưa xuống hoàng tuyền! Đừng tưởng rằng ta không biết, đứa cháu trai đó của ngươi căn bản là do ngươi cùng cô của ngươi cấu kết mà sinh ra từ khi ngươi chưa vào cung!"
Lưng Lý công công trong nháy mắt mồ hôi lạnh tuôn ra ròng ròng, sợ hãi vạn phần hô: "Hầu gia bớt giận, lão nô biết sai rồi!"
Trần Ứng Long đứng dậy, đi đến trước mặt Lý công công, một đôi mắt phượng uy nghiêm nhìn chằm chằm Lý công công, khiến Lý công công sợ hãi tột độ.
"Nói đi, ngươi còn chuyện gì! Ngươi thà mạo hiểm bị bại lộ mà đến gặp ta, chắc chắn không chỉ nói những suy đoán này chứ?"
Lý công công tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hầu gia nói rất đúng, lần này lão nô xuất cung, quả thực có một chuyện lớn muốn bẩm báo Hầu gia."
"Ừm?"
"Trần Phi nương nương mưu đồ nhúng chàm ngôi vị Hoàng hậu!"
Lý công công chắc chắn nói.
Khuôn mặt Trần Ứng Long xưa nay không lộ chút gợn sóng cuối cùng cũng có một tia dao động: "Ngươi nói Viện Nhi muốn làm hoàng hậu? Quả thực là hồ nháo!"
Ông chính là Trấn quốc Vương hầu, thế tập võng thế quân quyền huân quý!
Con gái trở thành phi tử còn dễ nói, coi như bệ hạ dùng để lung lạc và coi trọng một mạch Trấn quốc Vương hầu, nhưng một khi con gái của ông leo lên ngôi hậu, thì gần như tương đương với tham gia vào cuộc tranh giành ngôi vị đế vương!
Chỉ cần sơ sảy, không chỉ một mạch Tuyên Uy Hầu phủ của ông, mà ngay cả tam vương bát hầu còn lại cũng có thể bị ảnh hưởng, nội bộ thậm chí có thể phát sinh ly gián và tranh giành!
Hơn nữa, đây cũng là điều mà Trần Ứng Long, người luôn coi trọng quy tắc và truyền thống, không thể chấp nhận.
"Chuyện này ngươi làm sao biết được?"
Trần Ứng Long đương nhiên sẽ không tin theo lời một phía, trực tiếp hỏi.
"Chuyện này có liên quan một chút đến biến cố đêm Trung thu, Thập Tam hoàng tử thật ra đã sớm có ý với nương nương, nhưng mà nương nương luôn ẩn nhẫn không phát, cho đến đêm đó, nương nương phái Tiểu Phàm tử dẫn đường, lão nô nghi ngờ là cố ý dụ Thập Tam hoàng tử mắc câu, suýt chút nữa gây ra đại loạn."
Lý công công nói, "Hiện giờ trong cung có nhiều tin đồn, nói Vương hoàng hậu dung túng thân tử, làm loạn hậu cung, đã là đức không xứng vị, cụ thể tin đồn bắt nguồn từ đâu thì đã khó tra, nhưng nương nương lại đang trợ giúp."
Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói, "Gần đây, Tiêu Thục phi lại đột ngột hẹn nương nương đến Hoa Nghiêm Tự lễ tạ thần, thực hư có lẽ là bị Vương hoàng hậu xúi giục, nương nương vẫn giả vờ không biết, có vẻ như có mưu đồ, e là định thừa cơ nắm lấy sơ hở của Tiêu Thục phi và Vương hoàng hậu, đến lúc đó, một khi thật sự bị nàng đạt được thứ gì, e rằng chuyện khó mà kết thúc."
Nói xong, hắn giơ cao lên những tin tức mà gần đây đã thu thập được đến trước mặt Trần Ứng Long.
"Chuyện này, xin Hầu gia định đoạt."
Sau đó, Lý công công dập đầu xuống đất.
"Viện Nhi, sao con lại làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! An tâm làm một phi tử thì không tốt sao, nhất định phải nhúng chàm ngôi hậu! Xem ra mấy năm nay con học được những đạo pháp kia, đã hoàn toàn mất đi sự kính sợ đối với hoàng quyền rồi!"
"Đạo môn chư pháp, quả nhiên là cái họa của Đại Minh ta!"
Trần Ứng Long sau khi xem xong, trầm mặc hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt: "Nếu đã như vậy, thì đừng trách vi phụ vô tình, vi phụ không thể vì một mình con, mà phụ lòng tin tưởng của bệ hạ, làm loạn quy củ triều đình cùng truyền thống của Hầu phủ!"
Rầm.
Tay ông vung lên, một bình thuốc rơi xuống đất, trong đó có một viên đan dược lăn đến trước mặt Lý công công.
"Cầm về cho Viện Nhi uống vào, về sau, để nàng an tâm trong cung mà làm một phi tử đi!"
"Lão nô tuân mệnh."
Hai tay của hắn nâng viên đan dược kia lên, khom người lui ra ngoài.
Tên của viên đan dược là – Diệt Đạo.
Đoạn tuyệt thiên nhân cảm ứng, thoái hóa thần hồn trong cơ thể, làm tan nát đạo gia pháp lực, gọi là diệt đạo!
Trên đường về cung, mắt Lý công công lóe lên, trong ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: "Nương nương, về sau người cứ an tâm làm phi tử đi, Trường Thanh Cung, vẫn là để lão nô quản lý thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận