Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1893: Thượng Cổ thời đại! Đại Nghệ sát cơ!

Chương 1893: Thượng Cổ thời đại! Đại Nghệ sát cơ!
“Đế tử tuần hành!” “Là thứ mười Đế tử tuần hành!” Ngay khi Dương Phàm đang hoang mang, từ trên mặt đất ở nơi rất xa lại có người đột nhiên hét lớn, những người khác thấy vậy đều nhao nhao quỳ lạy trên mặt đất, lộ ra vẻ mặt đầy kính sợ.
Lúc này, hắn mới chú ý tới biến hóa của mình.
Không biết từ khi nào, đạo ý chí Đại Nhật Kim Ô mà hắn gánh chịu, vậy mà đã hiển hóa ra bản tướng “ấu mân” thứ mười, thân thể khổng lồ vượt quá vạn trượng, toàn thân đỏ rực như lửa!
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Trong lòng Dương Phàm chấn động.
Không chỉ vì phương thiên địa này quá chân thật, mà còn do tự thân biến hóa!
Hắn tựa hồ thật sự đã hóa thành một đầu Đại Nhật Kim Ô!
Cấu tạo thân thể khác biệt hoàn toàn với nhân thể, mỗi một cây xương, mỗi một khối thịt, thậm chí mỗi một chiếc lông vũ, dù hắn nắm giữ hai con Kim Ô, cũng không thể hiểu rõ về cấu tạo thân thể Kim Ô một cách sâu sắc như vậy!
Cho nên, nếu nói tất cả những thứ trước mắt này là ảo mộng được xây dựng dựa trên nhận thức của hắn, thì căn bản không thể nào tạo dựng được bằng những thứ mà hắn không hiểu rõ!
Mấu chốt hơn là, hắn phát hiện mình dường như đã mất đi liên hệ với bản thể, thậm chí không thể nào quay lại được bản thể!
Trong lúc hắn dừng lại để xem biến hóa của bản thân.
Một đạo thần quang sáng chói đột nhiên từ phương xa xẹt qua, lóe lên một cái đã đến gần.
Chỉ thấy một người trung niên khoác chiến giáp toàn thân, cầm trường kích, bộ dáng thần tướng xuất hiện trước mặt hắn, vẻ mặt lộ ra lo lắng bất an.
“Bái kiến điện hạ!” Thần tướng trung niên cung kính thi lễ, thận trọng hỏi, “Điện hạ đột nhiên dừng lại nơi đây, có gì phân phó sao?” Dương Phàm nheo mắt, đánh giá thần tướng trung niên, trong lòng thì nhanh chóng suy nghĩ, thản nhiên hỏi lại: “Chẳng lẽ không có gì phân phó, ta không thể ở lại nơi này sao?” “Không dám!” Sắc mặt thần tướng trung niên biến đổi, vội vàng giải thích: “Chỉ là điện hạ ở lại nơi đây quá lâu, chúng sinh trên mặt đất e rằng khó cản thần uy của điện hạ, sinh ra đại kiếp. Nhất là lúc trước có Nhân tộc Hoàng giả Đế Nghiêu dùng chuyện này để chất vấn Thiên Đế, Thiên Đế đã hạ lệnh, chư vị điện hạ khi tuần hành thiên địa cần tuân theo thiên quy, không thể tự tiện thay đổi thời gian…” “…” Dương Phàm nghe vậy, con ngươi đột nhiên co lại.
Trong lòng hắn càng thêm dâng lên sóng lớn ngập trời!
Đối phương nói tuy không nhiều, nhưng lại vô tình tiết lộ rất nhiều tin tức!
Vô luận là Nhân tộc Hoàng giả Đế Nghiêu trong miệng đối phương, hay Thiên Đế, đều đang nói cho Dương Phàm một chuyện, nơi đây dường như vẫn còn thời gian thượng cổ khi Hạo Thiên Thượng Đế thống trị!
Sao có thể như thế được!
Hắn chỉ đến Thang Cốc thôi, đâu phải lại xuyên không đâu, lẽ nào khe nứt không gian kia là thông đạo xuyên không, để hắn lần nữa xuyên không đến Thượng Cổ thời đại!
Bất quá, hiện tại phiền toái nhất chính là, cho dù có muốn tiếp tục tuần hành thì Dương Phàm cũng không biết mình nên đi đâu a!
Hắn chỉ có thể lạnh lùng nói: “Ngươi đang dùng danh Thiên Đế để dọa ta sao?” Thần tướng trung niên nghe vậy, sợ tới mặt biến sắc, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa, nói: “Điện hạ hiểu lầm, tiểu thần sao dám như vậy, sao dám như vậy!” Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, rừng rậm rậm rạp trên mặt đất đột nhiên ầm một tiếng nổ tung, nhao nhao bốc cháy lên.
Cột lửa kinh khủng trong nháy mắt phóng lên trời cao!
Rõ ràng là do Dương Phàm dừng lại giữa không trung, rừng rậm trên mặt đất khó có thể chịu nổi nhiệt lượng mà thân thể Kim Ô của hắn phát ra, mãnh thú trong rừng rậm kêu gào muốn bỏ chạy, nhưng từng con trực tiếp nổ thành tro bụi!
Mà người quỳ lạy trên mặt đất ở nơi xa, bởi vì khoảng cách xa, ngược lại tình cảnh tốt hơn một chút.
Thế nhưng, bọn họ cũng nhao nhao đứng dậy, quay đầu bỏ chạy, nhưng khi còn đang chạy trốn, liền đã toàn thân bốc cháy lên, huyết nhục bắt đầu hòa tan tróc ra.
“Không xong rồi! Tai họa rồi, tai họa rồi!” Thần tướng trung niên mặt mày trắng bệch, “Điện hạ, mau mau thu liễm thần uy!” Dương Phàm cũng lập tức kịp phản ứng, vội vàng thu liễm lực lượng của bản thân, nhưng mà, Đại Nhật chi lực mà hắn đã từng nắm giữ vô cùng thành thạo, giờ khắc này lại trở nên vô cùng xa lạ!
Bởi vì cỗ lực lượng này đã vượt xa trình độ đã từng!
Hắn cảm giác được lực lượng của mình giờ khắc này hoàn toàn có thể so sánh với Amaterasu ở trạng thái thức tỉnh linh tính, lột xác thành Tiên Thiên!
Mà đáng sợ nhất là, cỗ lực lượng này vô cùng khó khống chế, hung hăng càn quấy, giống như một con ngựa bất kham khó thuần phục, hắn càng muốn thử khống chế thì nó càng phản kháng lợi hại hơn!
Nhất là khi hắn phát hiện ra toàn tri cảnh đã từng nắm giữ, dường như chưa hề xuất hiện!
Điều này khiến hắn càng thêm luống cuống tay chân.
Ầm ầm ầm!
Trong chốc lát, kim diễm Đại Nhật kinh khủng lại bắn ra bốn phương tám hướng, ngay cả trên bầu trời cũng dâng lên mây lửa!
“A! Điện hạ tha mạng!” Thần tướng trung niên ở gần nhất, tự nhiên là bị tác động trực tiếp, toàn bộ thần khu đều suýt bị thiêu hủy, vội vàng lái kim quang hướng về nơi xa điên cuồng bỏ chạy.
Vào đúng lúc này, giữa thiên địa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ.
“Hỗn trướng! Ấu Mân! Ngươi lại không tuân theo thiên quy, tiếp cận đại địa! Ngươi đang tìm cái chết sao!” Phanh phanh phanh!
Một bóng người từ đằng xa chạy đến, bước chân cực nhanh, đại địa dường như đang rung chuyển theo, đó rõ ràng là một đại hán nhân tộc mình trần khoác da thú, cao mấy trượng, đi chân đất, mặt đầy nén giận!
Khí huyết kinh khủng xông thẳng lên trời!
Khí huyết như biển triều, gào thét giữa trời trực tiếp che đậy những nhân loại sắp bị thiêu chết kia.
Đồng thời, mảng rừng rậm đang thiêu đốt, lại bị hắn dùng khí huyết che phủ, hung hăng nhấn một cái, liền đem mảng rừng cây chưa thiêu đốt cùng với mảng rừng cây đang thiêu đốt trực tiếp cắt đứt!
Nhưng dù như thế, vẫn có một vùng rừng cây rộng lớn, cùng mảng lớn đất đai biến thành đất khô cằn!
Mà lương thực trên đất thì rõ ràng hóa thành một vùng đen xám!
“Ấu Mân! Ngươi nhìn xem ngươi đã làm gì! Ngươi nhiều lần khiêu khích, thật cho rằng chúng ta không dám giết ngươi sao?” Đại hán kinh khủng kia đột nhiên dừng lại, tay trong nháy mắt từ phía sau rút ra một cây tiêu thương bằng đá dài chừng hai trượng.
Hắn bỗng nhiên vặn người phát lực, cơ bắp lưng eo cùng gân lớn đột nhiên rung động, tiêu thương bằng đá trong nháy mắt vạch ra một đường vòng cung, lập tức kéo ra một luồng khí lãng màu trắng kinh khủng, nhắm thẳng đầu của Dương Phàm mà bắn tới!
Oanh!
Cùng với tiếng nổ kinh khủng, trường thương bằng đá trong nháy mắt đã đến trước mặt Dương Phàm!
“Không xong!” Dương Phàm biến sắc, đành phải nhanh chóng chấn động hai cánh, miễn cưỡng tránh đi đầu.
Nhưng mà, tiêu thương bằng đá này vẫn hung hăng xuyên qua một bên cánh của hắn!
Đau nhức kịch liệt khiến Dương Phàm suýt chút nữa rơi xuống, bất quá, may mà thời khắc nguy cấp này, đầu óc của hắn lại trở nên càng tỉnh táo, nhanh chóng chấn động hai cánh, miễn cưỡng giữ vững thăng bằng, hướng lên trời cao mà bay.
“Hừ!” Trong mắt đại hán kinh khủng trên mặt đất lóe lên một tia lệ khí, lại lần nữa rút ra một cây tiêu thương bằng đá khác từ sau lưng.
Vào đúng lúc này, thần tướng trung niên vừa rồi lại xuất hiện, từ xa hét lớn về phía này: “Đại Nghệ! Dừng tay! Chẳng lẽ ngươi muốn giết Đế tử hay sao!” Đại Nghệ!
Cự nhân mấy trượng kinh khủng này, đúng là Đại Nghệ!
Trên bầu trời.
Sắc mặt của Dương Phàm triệt để thay đổi.
Không nói đến những cái khác, bị bắn chết thì thật là không hay ho a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận