Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 305: Đào Anh ban thưởng kim phê khiến

Chương 305: Đào Anh ban thưởng kim bài khiến Dương Phàm vừa huýt sáo điệu hát dân gian, vừa hát ca, tiện thể lục soát lại bọn chúng một lần. Tào Lão Lục vẫn như cũ không có thêm thu hoạch nào, còn trong sổ sách của Ngụy thái giám lại có thêm hai tờ tiền giấy một trăm lượng, khiến cho thu hoạch của Dương Phàm lên đến một ngàn lượng. Một đêm kiếm được một ngàn lượng, quả nhiên là siêu lợi nhuận. Đặc biệt là quyển sổ sách màu đen này, nhìn những ghi chép liên quan đến việc xuất hàng Tiên Diệu Đan phía trên, khiến Dương Phàm không khỏi nheo mắt lại. Phía trên ghi rõ số liệu theo ngày và tháng. Mà người mua đều dùng tên giả, tựa như Tiểu Liên Tử dùng tên giả là "Họa sĩ" vậy. Như thế, tính ra trong ba tháng đã bán ra mấy ngàn viên Tiên Diệu Đan, với mỗi viên năm lượng bạc, tức là mấy vạn lượng bạc chảy vào túi! "Thật siêu lợi nhuận!" Dương Phàm tiếc là không tìm được manh mối nào khác. Đương nhiên, càng không nói đến những bạc này cuối cùng chảy vào tay ai, hay thế lực nào. Dương Phàm cất kỹ bạc cùng sổ sách, một tay xách mỗi tên, mang hai người trở về cứ điểm của đội mười Đông xưởng, giao cho Diêm Lôi: "Giúp ta thẩm vấn hai người này cho kỹ." "Vâng, đại nhân." Diêm Lôi đã được Tôn Vinh ám chỉ, biết Dương Phàm đã định sẵn là người có quyền hành, đối với sự việc hắn giao phó, tự nhiên vội vàng đáp ứng. Trong phòng thẩm vấn. Ngụy thái giám và Tào Lão Lục bị trói trên khung sắt, hai chậu nước dội xuống đầu bọn chúng. Nước đá tháng chạp hòa với vụn băng, trong nháy mắt khiến hai người tỉnh lại, giật mình run rẩy, vừa muốn há mồm chửi thì đã hoàn toàn sửng sốt. "Ai da, đây là đâu?" Bọn chúng cùng nhau nhận thức được tình hình không ổn, vô ý thức động đậy, liền cảm thấy toàn thân bị dây sắt buộc chặt, vẻ mặt bỗng chốc tái mét. Bốp bốp. Hai Hán vệ tiến lên, vẻ mặt hung ác nhìn bọn chúng, roi trong tay vung mạnh, trong không khí bỗng vang lên hai tiếng nổ đùng. Roi da thấm nước ớt, quất xuống chính là một vết máu. Bọn chúng thấy thế, bản năng rùng mình. "Hán vệ..." Lúc này, sao bọn chúng không biết mình đã rơi vào tay giặc. "Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của chúng ta, khỏi phải chịu nỗi khổ da thịt, hiểu không?" Diêm Lôi cười tủm tỉm tiến lên, không bao lâu, lời khai của hai người đã được ghi lại đầy đủ, sau đó, chúng bị giam vào phòng giam. Dương Phàm xem khẩu cung do Diêm Lôi đưa tới, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên, cảm khái nói: "Đây đúng là một vụ làm ăn lớn!" Chỉ theo lời khai của hai người, số người giống bọn họ cũng không dưới mấy chục. Vì Tiên Diệu Đan là hàng tiêu hao, nên thường ngày dùng rất nhiều. Cho nên, số lượng bọn họ đưa hàng đi cực kì khủng bố, thậm chí có một số phi tần trong cung cũng dùng, hơn nữa, họ là những người mua hàng lớn nhất. Diêm Lôi cũng thấy được khẩu cung, trong lòng có chút bất an, thận trọng nói: "Đại nhân, chuyện này e là liên lụy rất lớn, ngài xem có nên dừng ở đây không?" Số lượng lớn, đồng nghĩa với quy mô lớn, lợi nhuận nhiều. Với quy mô giao hàng như vậy, Diêm Lôi lại chưa từng nghe thấy, có thể thấy, không có nhân vật có quyền thế che chở thì hầu như là không thể nào. Thậm chí, trong nội bộ Đông xưởng cũng có! Lợi ích như mạng nhện. Rút dây động rừng. Nếu Dương Phàm thực sự điều tra chuyện này, khó đảm bảo sẽ không gặp phải phiền toái gì. Nhưng Dương Phàm lại cười: "Ngươi xem ta có giống người sẽ chủ động tìm phiền toái không? Ngươi cứ giam giữ hai người kia cho kỹ, việc này, ta tự có chừng mực." "Vâng, đại nhân." Diêm Lôi lập tức đáp lời. Mà chuyện Diêm Lôi nghĩ ra được, Dương Phàm đương nhiên cũng nghĩ ra được. Thực ra, hắn cũng không ngờ rằng Tiên Diệu Đan lại liên lụy rộng như vậy, chỉ với hai người Ngụy thái giám và Tào Lão Lục thôi, trong khoảng thời gian ngắn mấy tháng, quy mô giao dịch đã lớn như vậy. Có thể thấy, quy mô toàn bộ Tiên Diệu Đan còn khủng bố hơn! Mạng lưới lợi ích lớn như thế, dù là Dương Phàm cũng sợ không tránh kịp. Nhưng mà, người khác thấy thì sợ, còn hắn lại thấy cơ hội, dù sao, muốn leo lên trên cao, làm sao có thể không gánh chịu chút nguy hiểm được? Vụ Tiên Diệu Đan, tuyệt đối là một cơ hội! "Vẫn là nên thêm một lớp bảo hiểm thì tốt hơn." Dương Phàm suy tính, mang sổ sách và khẩu cung, trực tiếp đến gặp Đào Anh. Đào Anh sau khi thăng chức hình quan, cũng đã được đổi nơi ở. Nơi đây vẫn ở trong Đông xưởng, trang trí cực kỳ tinh xảo trang nhã, dù phong cách vẫn mộc mạc, nhưng cả bày biện lẫn không gian đều toát lên vẻ bất phàm. Lúc này, Đào Anh cũng vừa tỉnh, đang uống trà trong phòng. Khi nghe Dương Phàm kể lại, hắn cũng cả kinh, nhíu mày, hỏi: "Trong tay ngươi có Tiên Diệu Đan sao?" "Có ở đây." Dương Phàm đưa lọ thuốc cho Đào Anh. Đào Anh mở nắp lọ, đổ ra một viên Tiên Diệu Đan, đan dược tròn xoay trong lòng bàn tay, một mùi thơm kỳ lạ xông đến, khiến người tỉnh táo, thoải mái mà lại có chút lười biếng. "Quả là một viên Tiên Diệu Đan!" Một lúc lâu sau, Đào Anh mới thốt ra câu này. Hắn tự nhiên có thể dễ dàng đánh giá được sự nguy hiểm của đan dược này! Là Đại Tông Sư chín lần hoán huyết, linh nhục hợp nhất, hắn có thể cảm giác rõ viên thuốc này mang lại tổn thương cho linh tính của mình, dù rằng hắn có thể bỏ qua điều đó, nhưng người bình thường thì không thể. Nếu là thể chất yếu một chút, dùng đan này lâu dài, nhẹ thì vài tháng, nặng thì vài năm, sẽ hoàn toàn phế bỏ. "Tiểu Phàm Tử, ngươi đúng là một phúc tướng a!" Đào Anh nhìn Dương Phàm. Nếu Dương Phàm còn cần lo lắng chuyện này gây ra phản phệ, đến mức của hắn thì không thèm để ý nữa. Thậm chí, hắn vừa thăng chức làm hình quan, vừa hay thiếu vốn để củng cố quyền uy, vụ án Tiên Diệu Đan này không phải tới rất kịp thời sao! Dù sao, số lượng xuất hàng lớn như vậy, làm sao vào cung, làm sao qua cửa cấm, làm sao ra tay, ai che chắn, ai cấu kết trong ngoài đều là vấn đề. Muốn khai thông các mắt xích này, có thể tưởng tượng được năng lực của kẻ đứng sau màn lớn cỡ nào. Nhưng án càng phức tạp, càng thể hiện được thủ đoạn của hắn! "Chuyện này, ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm điều tra, có ta chống lưng." Đào Anh đảm bảo với Dương Phàm. Dương Phàm lập tức đáp: "Nhất định không để công công thất vọng!" Đào Anh nghĩ ngợi, tự tay lấy một miếng kim bài đưa cho Dương Phàm, trịnh trọng nói: "Trong tay ta chỉ có ba cái kim bài lệnh, hôm nay ta giao cho ngươi một cái!" "Đa tạ công công." Dương Phàm biết, đây là để an lòng hắn. Có tấm kim bài lệnh này, Dương Phàm sẽ điều tra thuận tiện hơn nhiều, ít nhất hắn đại diện cho ý chí của Đào Anh, ít nhất từ hình quan trở xuống, người khác đừng hòng ngáng chân hắn! Dương Phàm hứng khởi cáo lui. Đào Anh lại cầm bình Tiên Diệu Đan mà Dương Phàm để lại, ánh mắt lộ ra một vòng suy tư. Hắn mơ hồ cảm thấy mùi vị này có chút quen thuộc, hình như đã nghe được từ người nào đó, hoặc ở đâu đó. Nhưng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nhớ ra. "Chẳng lẽ là ta nhớ nhầm sao?" Đào Anh nhíu mày. "Khoan đã, cẩu gia!" Ngay lúc hắn định bỏ cuộc, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lóe lên một tia sáng. "Sao lại là cẩu gia?" Đào Anh không khỏi giật mình, sắc mặt âm tình bất định. Bất quá, nghĩ đến tính tình thích chạy lung tung của cẩu gia, không chừng nó dính vào từ đâu đó thôi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận