Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 414: Hoàng hậu nương nương nhiệm vụ mới

Chương 414: Hoàng hậu nương nương nhiệm vụ mới
“Có ta một nửa phần!”
Câu nói này vừa thốt ra, không khí trở nên tĩnh mịch.
Chu Triệu Đình đáy mắt thoáng vẻ kiêng dè, nhưng rất nhanh thu liễm, trên mặt cười nhạt một tiếng: “Đúng vậy, trải qua hơn 5000 năm của Đại Chu hoàng triều, nếu không có phật đạo hai mạch trợ giúp, Đại Minh ta sao có thể tụ được khí thế như mặt trời giữa trưa thế này.”
Trong thanh âm tràn đầy cảm khái.
“Phật là phật, đạo là đạo, hoàng là hoàng.”
Chu Triệu Đình nói xong câu đó liền lên xe rời đi, còn Liễu Phàm đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
“Thái tử điện hạ có thể nghĩ như vậy thì tốt nhất rồi.”
Liễu Phàm chắp tay trước ngực, có chút hành lễ, thấp giọng niệm một câu A Di Đà Phật, cả người như bọt nước tan biến vào không trung.
Hoàng cung.
Rằm tháng Giêng, vốn dĩ không khí lễ hội đã bị cái c·h·ết của Vân phi nương nương và Chu Triệu Viêm phá tan triệt để, đám cung nhân càng cẩn trọng hơn trong từng cử chỉ, chỉ sợ rước họa vào thân.
Dương Phàm đi theo Đào Anh đến Đông xưởng, lúc này mới có thời gian xem xét con rồng hồn vô tình có được.
“A?”
Tâm thần đi vào trong không gian thần hồn, Dương Phàm phát hiện ngay sự khác lạ đầu tiên.
Con cự thú “Nuốt” trên thân, vốn là một kim bảy hắc, tám cái đầu rồng giờ lại biến thành hai kim sáu hắc, một đầu Nghiệt Long vậy mà biến thành bộ dáng Chân Long!
“Thật đúng là hiếm thấy!”
Dương Phàm thử thúc giục thần thông "Bát Long Tác m·ệ·n·h", cũng không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại uy lực còn tăng lên không ít.
"Chẳng lẽ thật sự muốn ta chủ động g·iết c·h·óc hoàng tử Đại Minh sao?"
Dương Phàm mơ hồ cảm giác được một chút dị thường, cảm thấy nếu mình hóa hết sáu đầu Nghiệt Long còn lại thành Chân Long thì thần thông của hắn e là sẽ có biến hóa lớn.
“Thần thông, không bàn mà hợp thiên lý, đáng tiếc, với ta bây giờ, vẫn còn quá nhiều bí mật, cũng không biết sau này thần thông này sẽ biến thành dạng gì.”
Hắn từng cố tình tìm hiểu một vài bí mật liên quan đến thần thông, rất đa dạng, không chỗ nào không có, nhưng đương nhiên, để có được nó lại rất khó.
Ngoại trừ phật môn có cách riêng của họ ra, những người khác muốn có được thần thông, ngoài việc tự thân tu luyện và do ông trời sắp đặt thì cũng chỉ còn một con đường tắt là — thần thông quả.
Giống như lúc trước, Bách Phúc Kết sau khi thôn phệ bảy đầu Nghiệt Long và một đầu Chân Long đã ngưng tụ ra hạt giống thần thông, chính là một loại thần thông quả.
Đương nhiên, còn có một loại thường gặp hơn, đó chính là người mang thần thông — lấy người làm quả, chính là thần thông quả.
Dương Phàm thu hồi tâm thần ra khỏi thế giới thần thông, đôi mắt cũng trở nên thâm trầm hơn.
Bước ra khỏi Đông xưởng, chưa đi được bao xa thì một lão thái giám đã chặn đường, hắn trầm xuống, nhận ra thân phận đối phương.
Là lão thái giám bên người Vương hoàng hậu.
"Hoàng hậu nương nương cho mời."
“Được.”
Dương Phàm mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng đề cao cảnh giác.
Rất nhanh, hắn đi theo lão thái giám đến Khôn Ninh Cung, không khí trong cung có chút âm u, khiến người ta có cảm giác lạnh gáy.
"Rầm" một tiếng, lão thái giám phía sau không đi cùng vào mà đóng cửa điện bên ngoài, phát ra một tiếng vang lớn, trong đại điện cũng bởi vậy tối đi vài phần.
“E là kẻ đến không tốt lành gì! Hôm nay quả thực là đại hung!”
Dương Phàm hít sâu một hơi, bước vào nội điện, bóng hình Vương hoàng hậu hiện ra trước mắt.
Đối phương rõ ràng có chút d·ị ·t·h·ư·ờ·n·g, chỉ là đứng đối diện mà Dương Phàm cũng cảm thấy toàn thân căng cứng, cảm giác nguy hiểm chưa từng có bao phủ hắn, khiến hắn gần như có cảm giác muốn c·h·ạ·y tr·ố·n.
Im lặng, im lặng đến đáng sợ.
Dương Phàm thậm chí không dám chủ động mở lời hỏi.
Một lúc lâu sau, Vương hoàng hậu mới lên tiếng: “Ngươi từ đạo trường đến?”
“Vâng.”
Dương Phàm phun ra một chữ.
“Người, c·h·ết rồi?”
Trong giọng nói của Vương hoàng hậu còn có vẻ r·u·n r·ẩ·y.
Tuy chưa nói rõ, nhưng Dương Phàm biết chắc bà đang hỏi Chu Triệu Viêm.
Dương Phàm cúi mắt, khẽ đáp: “Vâng.”
Trong nháy mắt, Dương Phàm cảm thấy Vương hoàng hậu trên người phóng ra một luồng khí tràng đáng sợ, ép toàn thân hắn phát ra tiếng xương cốt răng rắc!
“Phụt.”
Dương Phàm phun ra một ngụm m·á·u, cả người nhanh chóng lùi về phía sau.
Chỉ là khí thế đối phương bộc phát thôi mà trong nháy mắt đã khiến hắn trọng thương, nếu hắn lui chậm thêm chút nữa, toàn thân có lẽ sẽ bị nghiền nát!
Hắn đầy vẻ k·i·n·h h·ãi, không kìm được vận dụng thần thông chiếu rọi nhìn lướt qua đối phương.
Nhưng vừa nhìn thôi, căn bản còn chưa kịp nhìn rõ gì, hắn đã phải kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt chảy xuống hai dòng m·á·u!
Chân hình không thể thấy được!
Sự tồn tại của đối phương rõ ràng vượt qua giới hạn thần thông của hắn, thậm chí cả quang cầu "Nuốt" trong thần thông cũng bị phản phệ, mắt chảy m·á·u tươi.
Cũng may khí thế trên người Vương hoàng hậu chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất, không tiếp diễn, nếu không Dương Phàm hoài nghi hôm nay mình thực sự sẽ c·h·ết ở đây.
Vẫn là bị người ta vô tình dùng khí thế mà nghiền c·h·ết.
Cảm giác tệ hại này khiến Dương Phàm gắt gao mím môi, ánh mắt càng thêm thâm trầm: “Thực lực của mình vẫn còn quá yếu a!”
“Những chuyện các ngươi đã đáp ứng với ta, còn chưa làm được.”
Vương hoàng hậu chậm rãi bước đến, mỗi một bước đều như tiếng trống gõ vào tim Dương Phàm.
Dương Phàm đầy mặt đắng chát, hắn có lỗi gì đâu, hắn thật sự chỉ muốn cùng hai vị nương nương và Tam sư tỷ vui vẻ qua ngày thôi mà!
Sao lại để hắn xen vào loại chuyện này chứ?
Nhưng đối mặt với chất vấn của Vương hoàng hậu, hắn chỉ có thể kiên trì đáp: "Huynh trưởng đã đang chuẩn bị, nhưng chưa có tiến triển lớn…"
“Thật là đồ p·h·ế vật! Đã biết trước là các ngươi không làm được mà!”
Vương hoàng hậu không chút khách khí c·ắ·t ngang lời Dương Phàm, “Ngươi về nói cho hắn biết, đã không lấy được nh·ục thể của ta thì trong ba tháng nữa, ta nhất định phải có bộ xương của ta! Nếu đến cả việc này cũng không làm được, đừng trách ta trở mặt!”
“Dạ, dạ, ta nhất định chuyển lời cho huynh ấy.”
Dương Phàm vội vàng đáp, trong lòng vẫn không khỏi thở dài một hơi.
Vương hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hơi dịu đi: "Vậy ta sẽ cho các ngươi thêm chút thời gian, à đúng rồi, vật ta đưa ngươi, đã giao cho Trần Ứng Long chưa?"
“Đã giao cho huynh ấy rồi.”
Vương hoàng hậu quay người ngồi xuống rồi mới tiếp tục hỏi: "Hắn có nói gì không?"
Dương Phàm nghĩ một chút: “Hắn rất cảm ơn người ban thưởng, đồng thời hỏi thăm người, ta mạn phép thay người, nói với huynh ấy về việc người hỏi « Tổ Long đồ »…”
"Không sao."
Vương hoàng hậu lần này khó được dễ tính, khiến cho lòng căng cứng của Dương Phàm có chút thả lỏng, “Mấy ngày nay tìm thời gian đem phong thư này giao cho hắn.”
“Dạ.”
Dương Phàm trong lòng tự nhủ một tiếng khổ quá, hắn vốn không muốn gặp lại Trần Ứng Long, nhưng lúc này chỉ có thể tiến lên nhận thư, đồng thời nghe Vương hoàng hậu tiếp tục phân phó.
"Mặt khác, sau này mọi động tĩnh trong Đông xưởng, đều phải báo cho ta ngay lập tức, đồng thời, giúp ta điều tra người tên Giả Thì An, rốt cuộc là ai."
“Điều tra vị đại nhân ngoài kia sao?”
Dương Phàm lại siết chặt tim.
Ánh mắt Vương hoàng hậu rơi lên mặt hắn, mặt không đổi sắc hỏi: “Thế nào, ngươi không muốn đi làm?”
“Không dám! Ta nhất định cố gắng hoàn thành nhiệm vụ,” Dương Phàm không chút do dự đáp, “Đem tổ tông mười tám đời của hắn đều điều tra rõ ràng.”
Nào ngờ Vương hoàng hậu lại lắc đầu, nói: “Ta không cần biết nhiều như vậy, ta chỉ muốn biết bây giờ hắn là ai, hoặc nói Giả Thì An có còn là Giả Thì An không thôi."
"Đi xuống đi."
"Vâng."
Dương Phàm cẩn thận rời khỏi đại điện, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn thật sự quá khó khăn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận