Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 33: Thâm cung mật hội

Trong lòng Trần Phi nương nương, tiểu muội tài năng hơn người, dù là tu tập đạo pháp hay luyện võ, đều có hi vọng đuổi theo phụ thân Trần Ứng Long. Đáng tiếc, tính tình quá mức thiện lương, dễ dàng bị người lừa gạt. Nếu có thể sắp xếp một người thích hợp ở bên cạnh nàng, Hầu phủ trên dưới cũng có thể yên tâm, hỏi xem, còn có ai có thể yên tâm hơn một tên thái giám? Bất quá, điều này không có nghĩa là Trần Phi định đối với Dương Phàm giơ cao đánh khẽ, dù sao, nếu tài năng kém cỏi, có tư cách gì đi theo tiểu muội?
Trần Phi ngâm mình trong hồ nước, Dương Phàm tiếp tục xoa bóp vai cho nàng. Trong ánh nhìn lướt qua, hắn có thể thấy rõ thân thể tuyệt mỹ động lòng người qua làn nước, khiến người ta không nhịn được lòng sinh hàng vạn ý nghĩ. Đây là sự cám dỗ khó cưỡng, thậm chí là như dao kiếm! Lại thêm nàng là nữ nhân của Hoàng đế, nghĩ thế nào cũng khiến hắn cảm thấy mình đã chiếm được món hời lớn!
Dương Phàm cảm giác được khí huyết trong cơ thể xao động, vội vàng thu liễm tinh thần, dời lực chú ý lên tay mình. Đúng lúc này, Trần Phi nương nương từ trong hồ đứng dậy. Tựa như bạch hạc đứng trên mặt nước, dáng vẻ lộng lẫy. Dương Phàm nhìn bóng lưng trước mặt, con ngươi suýt nữa lồi ra ngoài, may mà hắn phản ứng nhanh, vội vàng cúi đầu xuống. Dù chỉ là thoáng nhìn, vẫn khiến tim hắn đập nhanh hơn.
Mấy cung nữ tiến lên, lau người cho Trần Phi nương nương, thay một chiếc áo sa đỏ, che đi vẻ đẹp gợi cảm. Khi nàng thay xong y phục, dung nhan tuyệt mỹ dường như làm cả cung điện rực rỡ hơn mấy phần. Tắm xong, tâm tình của Trần Phi nương nương rõ ràng tốt lên, người trong cung đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng khổ Dương Phàm và mấy người, lại phải vớt hết nước trong hồ ra ngoài.
Đương nhiên, Dương Phàm cũng không quên, trong vòng ba ngày phải hoàn thành hoán huyết và rèn luyện khí huyết. Hắn định ngày kia sẽ tìm cơ hội sớm báo cáo chuyện này, thể hiện thiên phú của mình cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại còn có thể được coi trọng hơn. Chỉ là đáng tiếc, lá bài tẩy của mình coi như triệt để bị lộ ra ngoài.
Bất quá, nghĩ đến việc mình đã mở ra được nơi truyền thừa thần bí thông qua Thiên Nhân Bảo Tướng Đồ, trong lòng hắn lại có thêm vài phần tự tin. Chỉ cần mình luyện tập nhanh hơn, liền không sợ người khác nhòm ngó. Hắn muốn tốc độ người khác phát hiện ra lá bài tẩy không đuổi kịp tốc độ mình tích lũy lá bài tẩy!
Thế nhưng, vấn đề dường như lại trở về vạch xuất phát.
"Tiền a, làm sao kiếm tiền đây?"
Cái gọi là "pháp tài lữ địa" hắn đã có "pháp" mà lại bị "tài" vây khốn, luyện võ là không thể không có tiền bạc. Nghèo học văn, giàu luyện võ. Câu nói này không sai một chút nào, trước kia người nghèo đều mong nhờ đọc sách đổi đời, bằng không, cũng sẽ không có chuyện thư sinh nghèo, tú tài nghèo. Thế nhưng, muốn luyện võ thì đa phần là con nhà giàu, bởi lẽ cơm ăn còn khó thì làm gì có nền tảng luyện võ? Như việc một viên Khí Huyết Đan giá năm lượng bạc, gia đình bình thường ai có thể mua nổi? Dù là Dương Phàm, toàn thân trên dưới bây giờ chắc cũng không kiếm nổi năm lượng bạc, trong đó hai lượng bạc vụn còn là do Tiểu Lâm tử "cống hiến".
"Xem ra tối phải đi một chuyến."
Dương Phàm nghĩ đến đây, không do dự nữa, cùng Tiểu Liên tử dò hỏi về chuyện thâm cung mật hội. Mật hội này cũng được xem như có lịch sử lâu đời, bởi nơi nào có người là có xã hội, mật hội này cũng không ngoại lệ. Ban đầu, nó chỉ là nơi một số cung nữ và thái giám trao đổi vật dụng hàng ngày, nhưng qua năm tháng, lại biến thành một khu chợ đen khổng lồ. Tổ chức lâu năm trong thâm cung viện, dù nhiều lần bị trấn áp nhưng vẫn tồn tại, sau này nghe nói sau lưng mật hội này còn có bóng dáng của một số quý nhân và đại thái giám.
"Quý nhân cũng tham gia?" Dương Phàm nhíu mày.
Tiểu Liên tử lại cười nhạo, châm biếm nói: "Quý nhân thì sao chứ? Chẳng lẽ quý nhân không phải là người? Đừng thấy bọn họ bên ngoài ăn mặc xinh đẹp, nhưng cảnh ngộ chưa chắc hơn chúng ta. Có câu nghèo rớt mồng tơi phượng hoàng không bằng gà, mấy quý nhân nghèo túng ăn uống còn khó khăn hơn chúng ta."
Qua lời kể chi tiết của Tiểu Liên tử, Dương Phàm đã có thêm một tầng hiểu biết về thâm cung mật hội, lại càng nảy ra ý định muốn tìm hiểu sâu hơn.
"Ngươi muốn đi?"
Tiểu Liên tử nhìn Dương Phàm, cũng không lấy làm lạ, "Cũng không khó, nhưng ngươi tốt nhất nên chuẩn bị trước một chút."
"Ồ?" Dương Phàm nghi hoặc nhìn Tiểu Liên tử.
Tiểu Liên tử nói: "Chỗ đó người đông phức tạp, ngươi chắc chắn không muốn bại lộ thân phận ở những nơi thế này. Vì thế, làm sao ẩn thân là việc đầu tiên cần chuẩn bị. Mặt khác, ngươi còn phải chuẩn bị phí vào cửa, một viên Khí Huyết Đan."
"Một viên Khí Huyết Đan?"
Dương Phàm không khỏi nhướng mày. Chỉ phí vào cửa thôi đã cần một viên Khí Huyết Đan, đúng là không hề rẻ. Dù chỉ có một trăm người tham gia thì cũng là một trăm viên Khí Huyết Đan, tương đương năm trăm lượng bạc! Phải biết trong thâm cung viện, dưới ba nghìn mỹ nữ, quy mô thái giám và cung nữ có lẽ không dưới mười vạn người! Dù trong đó chỉ có một vạn người tham gia mật hội, thì lợi ích của nó cũng đã đủ dọa người rồi. Hơn nữa, đây mới chỉ là phí vào cửa mà thôi.
Tiểu Liên tử gật đầu, lộ ra vẻ mặt đau lòng: "Đúng vậy, chính là một viên Khí Huyết Đan! Nơi đó rõ ràng là nơi chỉ nhận tiền chứ không quan tâm người, từ trước đến giờ không đón tiếp kẻ nghèo, mọi đồ vật và dịch vụ đều được niêm yết công khai, nhưng mà, đúng là đáng giá."
Như nhớ đến điều gì, sắc mặt Tiểu Liên tử có chút khác thường.
"Đúng rồi, Tiểu Phàm tử ngươi có tài năng gì không?" Tiểu Liên tử đột nhiên hỏi.
"Tài năng?"
Dương Phàm giật mình, nếu có thì có, nhưng chắc là không dùng được đến.
Tiểu Liên tử giải thích: "Nếu ngươi có tài nghệ đặc biệt nào, thì ở mật hội rất được ưa chuộng, nếu thật sự có thể có được tư cách bày hàng, tuyệt đối có thể kiếm được bộn tiền."
Nhắc đến đây, Tiểu Liên tử có chút tiếc nuối. Xuất thân của hắn từ gia đình thư hương, tuy gia tộc suy tàn nhưng văn tài vẫn có. Sao ở mật hội, vô dụng nhất lại là văn tài, dù sao ngươi cũng không trông cậy vào đám cung nữ, thái giám tìm ngươi ngâm thơ đối chứ? Ngược lại là tài vẽ của hắn miễn cưỡng mang lại cho hắn chút thu hoạch.
Những lời giải thích này của Tiểu Liên tử khiến Dương Phàm càng thêm háo hức, phí vào cửa một viên Khí Huyết Đan dù không ít, nhưng đối với hắn, vẫn có thể trả được.
"Vừa vặn tối nay giờ Tý có một trận mật hội, coi như là mật hội nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có hai ba trăm người, ngươi chuẩn bị sớm đi, chúng ta đến giờ thì xuất phát!"
Tiểu Liên tử cũng không từ chối, trực tiếp đồng ý.
"Được." Dương Phàm khẽ gật đầu.
Thời gian trôi nhanh đến đêm, hôm nay thời tiết không tốt, mây đen bao phủ trăng sao, khiến cả thâm cung trở nên càng tối tăm hơn.
Trong căn phòng nhỏ ở khóa viện, Dương Phàm mở mắt, đôi mắt sáng rực rỡ trong đêm tối. Tiểu Liên tử lúc này cũng từ trên giường xuống, rón rén đến cạnh Dương Phàm. Dương Phàm nhanh chóng đứng dậy, cả hai người ra khỏi phòng, lặng lẽ khép cửa phòng lại.
"Ừm?"
Trong bóng tối, Tiểu Linh tử bỗng nhiên mở mắt, khẽ cau mày. Hắn liếc nhìn Tiểu Trụ tử đang ngáy như sấm, rồi lại nhìn vào giường ngủ trống không của Tiểu Liên tử và Dương Phàm, trong mắt thoáng hiện một tia độc ác hiểm hóc.
Rất nhanh, Dương Phàm và Tiểu Liên tử đã rời khỏi Trường Thanh Cung. Có lẽ vì vụ xuất hiện âm giá hai ngày trước mà việc phòng bị trong cung nghiêm ngặt hơn nhiều, từng đội từng đội cấm vệ đang tuần tra nghiêm mật. Trên đường đi, Tiểu Liên tử phụ trách dẫn đường, toàn đi vào những con đường nhỏ vắng vẻ, ít người qua lại, Dương Phàm bám sát phía sau hắn. Giữa đường, hai người thay một bộ trang phục thái giám không có dấu hiệu, còn đeo mặt nạ, toàn thân đen xanh chỉ hở ra đôi mắt.
Rất nhanh, hai người đến trước một cung điện tối đen. Chiêu Lăng Cung. Cung điện tên có chữ "Lăng", rõ ràng không phải nơi tốt lành gì. Có lẽ thấy Dương Phàm nghi hoặc, Tiểu Liên tử hạ giọng nói: "Đây là một lãnh cung, tên cũng là đổi sau này, lúc đầu hình như gọi là Diên Hi Cung."
"Năm đó, phi tần được bệ hạ sủng ái nhất là Tô quý phi từng ở đây. Về sau, không biết vì sao, Tô quý phi đột ngột qua đời trong cung, sau đó lại có vài phi tần khác ở đây cũng lần lượt qua đời một cách kỳ lạ. Thế là nơi này xem như hoàn toàn bị bỏ hoang."
"Qua đời một cách kỳ lạ? Nào có qua đời một cách kỳ lạ gì, chẳng qua là có người muốn họ chết thôi."
Đúng lúc Tiểu Liên tử giới thiệu thì một giọng nói khàn khàn the thé đột nhiên vang lên phía sau hai người. Trong đêm tối, khiến ai nấy đều lạnh sống lưng.
"Ai?"
Hai người vội quay người lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận