Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 296: Chấp sự chi vị

Chương 296: Vị trí chấp sự
Trong Đông xưởng.
Dương Phàm vừa ra khỏi chỗ của Đào Anh, Tôn Vinh liền đuổi theo, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng.
"Sao lại cao hứng thế? Chẳng lẽ nhặt được tiền à?" Dương Phàm nghe tiếng bước chân, quay đầu thấy là Tôn Vinh, vừa cười vừa hỏi.
"Còn vui hơn nhặt được tiền ấy chứ!" Tôn Vinh nói, "Ta vừa thấy công công viết đơn có tên ngươi, lần này ngươi tám phần lên được chấp sự rồi!"
Chấp sự à!
Đặt trong toàn bộ Đông xưởng, đó là lực lượng trung kiên tuyệt đối, vị trí lại có hạn, cạnh tranh không hề tầm thường.
Mấy tay kỳ cựu, thậm chí đạt đến tiêu chuẩn Tông Sư, thế nhưng, chỉ vì không có chỗ trống, nên đành làm một đầu mục.
"Thật á?"
Dương Phàm cũng kinh ngạc.
Tuy mục đích của hắn là trở thành chấp sự, nhưng dù sao đó chỉ là mong ước, có thành sự thật hay không lại là chuyện khác.
Hiện giờ Tôn Vinh lại khiến hắn vui vẻ nhướng mày.
"Ta tận mắt thấy, tuyệt đối không sai đâu." Tôn Vinh vỗ ngực bảo đảm.
Hắn nhìn Dương Phàm, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Từ khi đối phương gia nhập Đông xưởng đến giờ, con đường thăng tiến quá nhanh, mà thực lực cũng tiến bộ khiến hắn không theo kịp, khó mà nhìn thấy bóng lưng.
Khoảng cách ngày càng xa.
Tôn Vinh thầm thở dài trong lòng.
Hắn nhìn vẻ mặt cao hứng của Dương Phàm, bỗng hạ giọng nhắc: "Nhưng mà, Tiểu Phàm, ngươi phải cẩn thận mấy lão đầu mục đó."
"Hả?"
"Lần này Đào công công thăng làm Thứ Tự Hình Quan, thuộc hạ thiếu người, Hán đốc đại nhân cho phép công công mang theo đám thuộc hạ thân tín chúng ta, mặt khác, còn cho phép tự chọn người trong Đông xưởng, miễn người ta đồng ý thì gia nhập dưới trướng Đào công công."
Tôn Vinh lo lắng nói, "Trong đó có không ít lão đầu mục kỳ cựu, bọn họ có chiến lực Tông Sư, chỉ vì vị trí có hạn nên mãi không thể lên."
Nghe vậy, Dương Phàm hiểu ngay.
Ra là mình đang cản đường người khác!
Nhưng vị trí chấp sự này, hắn cũng nhất quyết không nhường!
"Bọn họ muốn tranh, thì xem nắm đấm của ai cứng hơn đi!"
Dương Phàm không quan tâm nói, thấy Tôn Vinh định nói gì đó, hắn cười, "Yên tâm, nắm đấm của ta xưa nay rất cứng, bọn họ muốn bắt nạt ta còn non thì đúng là nằm mơ!"
"Ừm."
Tôn Vinh thấy dáng vẻ tự tin của hắn thì tự nhiên bị lây, gật đầu mạnh.
Thời gian thoáng chốc đã đến giữa trưa.
Dương Phàm xử lý xong công vụ thời gian qua, đau lưng bước ra.
Cầm bút này đúng là mệt hơn vung đao múa kiếm nhiều.
"Cần nhanh tìm phó quan mới được, nếu không thì tạm để Diêm Lôi lên đỡ."
Dương Phàm tính toán trong lòng.
Vừa nghĩ vừa bước tới tư trù Đông xưởng, định làm bát canh thịt cho đã thèm.
Sau lưng hắn, tại một bàn khác, có ba người đang tụ lại nhỏ giọng nói.
"Lão Trương, lần này ta thấy hy vọng lớn không?"
Một người vẻ lo lắng.
"Với thực lực của chúng ta, nếu Đào Hình Quan có lòng làm lớn, thì cơ hội trúng tuyển không nhỏ!"
Một người mặt chữ điền, vẻ mặt lão luyện nói.
"Đào Hình Quan?"
Dương Phàm nghe ba chữ này liền dựng tai, động tác ăn cháo cũng chậm lại.
Nghe người phía sau tiếp tục.
Rồi nghe người cuối cùng thở dài, "Hai người các ngươi đều là Tông Sư bảy lần Hoán Huyết, nếu không phải trên không có chỗ thì sớm được cất nhắc rồi. Còn ta, sáu lần Hoán Huyết, muốn tranh vị trí chấp sự dưới trướng Đào Hình Quan chắc là khó."
"Lão Phương đừng nản, ngươi đang truy dấu vụ kia có thành tích, không chừng Đào Hình Quan sẽ coi trọng ngươi."
"Đúng đấy, dù không được chấp sự, thì làm đầu mục vẫn hơn hiện tại!"
Xem ra ba người này có quan hệ không tệ, nghe người nọ thở dài thì hai người kia lập tức an ủi.
Lúc này, một bóng người gầy gò đi ngang, hình như nghe thấy tiếng than thở của lão Phương, quay đầu nhìn họ rồi cười khẩy.
"Hóa ra Trương Mạnh Đông, Phạm Bằng, Phương Xích Thần các ngươi định rời khỏi Tào Hình Quan!"
Ba người trên bàn vừa thấy người nọ thì sắc mặt biến đổi.
"Ninh Côn, việc của bọn ta không cần ngươi lo!"
Trương Mạnh Đông lạnh giọng.
"Hắc hắc, ta không quản, có điều không biết Vương chấp sự có để ý không a!" Ninh Côn cười ha hả.
"Ngươi!"
Phạm Bằng và Phương Xích Thần mặt tối sầm.
Vương chấp sự là lãnh đạo trực tiếp của họ, xưa nay độc đoán, cơ hồ cùng một phe với Tào Thanh Nguyên, nếu hắn biết thì không tránh được chuyện rắc rối.
Không do dự gì mà họ phải thấp thỏm.
Trương Mạnh Đông lại khá trầm ổn, cười khẩy, "Ninh Côn, Vương chấp sự biết thì sao chứ? Hán đốc đại nhân đã sớm cho phép làm thế rồi, hơn nữa ngươi cũng có tự tiến cử phải không?"
Ninh Côn giật mình, không ngờ chuyện bí mật mình làm lại bị Trương Mạnh Đông vạch trần, mặt lập tức trở nên dữ tợn.
"Trương Mạnh Đông, xem ra ta đã xem thường ngươi rồi!"
"Muốn người không biết thì đừng có làm!"
Trương Mạnh Đông thản nhiên nói.
"Hừ!"
Ninh Côn liếc ba người bằng ánh mắt âm u, biết không thể cãi lý bèn quay đầu bỏ đi!
Ba người còn lại không nói gì thêm, ăn xong thì nhanh chóng rời khỏi.
Dương Phàm nhìn bóng lưng bọn họ, ánh mắt chớp động.
Xem ra vị trí chấp sự của Đào Anh thật sự là miếng mồi ngon!
Chỉ một bữa cơm mà đã thấy đấu đá ngầm như vậy, còn có cả cao thủ Tông Sư muốn thay đổi vị trí, về phe Đào Anh.
"Xem ra mình cũng phải tìm cơ hội sớm bước vào Tông Sư!"
Năm nay hình như không đạt Tông Sư thì cũng ngại lăn lộn giang hồ.
Hắn đúng là khó khăn.
Nhưng may, vị trí chấp sự của hắn đã nắm trong tay.
Dương Phàm lắc đầu, đắc ý uống cạn bát canh thịt.
Ra khỏi tư trù, hắn định rời khỏi Đông xưởng thì thấy Đào Anh vừa từ trong đi ra.
"Tham kiến Đào công công!"
"Ừm, đứng lên đi. Ngươi không đi thì ta lại phải sai người đi gọi."
Đào Anh nhìn hắn, đưa một cái hộp sắt, nói, "Cầm lấy, đi cùng ta gặp Hán đốc đại nhân một chuyến. Ngươi làm lần này khá lắm, tiện thể xem có thể xin Hán đốc ít đồ tốt cho ngươi không!"
"Hán đốc có không ít đồ hay đấy, tiện tay lấy một món thì biết đâu cơ duyên thành Tông Sư của ngươi chính là ở đó!"
Đào Anh cười ha hả.
"Đa tạ Đào công công."
Dương Phàm mừng rỡ, cầm theo hộp đựng đầu Hàn Đường rồi đi theo Đào Anh.
Trong đại điện tĩnh mịch.
Bành An nhìn chiếc đầu người trong hộp, rồi nhìn Dương Phàm, hài lòng gật đầu: "Ngươi đúng là có phúc khí, có số hưởng, chuyện này mà cũng để ngươi gặp được."
"Đây nhất định là ý trời, biết Hán đốc đại nhân không vừa mắt hắn nên mới thu hắn, khỏi gai mắt ngài."
Dương Phàm tranh thủ nịnh nọt.
Bành An nghe vậy thì bật cười: "Cái miệng nhỏ này đúng là khiến người ta dễ chịu."
"Dù sao, ngươi đã làm xong chuyện ta giao, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, vậy, ta cho phép ngươi tự chọn hai món bảo bối trong kho lớn của Đông xưởng!"
"Đa tạ Hán đốc đại nhân."
Dương Phàm không biết kho lớn của Đông xưởng là gì, nhưng đã được Bành An nhắc đến thì chắc chắn bất phàm, liền vội vàng cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận