Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 758: Nửa yêu!

"Chương 758: Nửa yêu!
Gian tịnh xá sạch sẽ gọn gàng, bên cạnh đứng thẳng tượng Chu Tử.
“Công tử, thời gian không còn sớm, hay là để chúng ta cùng ngài…” Vốn nên là một khung cảnh có chút nghiêm chỉnh, lại có hai nữ nhân ăn mặc hở hang, trong mắt đẫm lệ, từng bước một tiến đến gần Dương Phàm.
Không sai, các nàng đang thực sự tiếp cận Dương Phàm.
Dương Phàm vừa gấp quạt xếp lại, một mặt chân thành hỏi: "Khụ khụ, hai vị phu nhân, hay là ta nói chuyện phiếm trước?"
“Nói chuyện phiếm?” Hồ Thanh Liên khẽ giật mình, mạnh mẽ mở miệng, “Trò chuyện gì trời? Xuân tiêu nhất khắc đáng giá ngàn vàng! Ngươi cũng không phải mấy lão già kia, chẳng còn sức chiến đấu, chỉ muốn nói chuyện phiếm cho xong chuyện!"
"Hay là... công tử không được?" Hồ Tuyết Huyên cũng cười mỉm, trốn phía sau làn váy trắng, để lộ một đôi cánh tay ngọc trắng nõn như củ sen, áo yếm màu xanh nhạt được một sợi dây mỏng quấn quanh cổ, phía trên thêu những đóa đỗ quyên.
Dương Phàm mặt trở nên nghiêm túc, tựa hồ có đại sự gì xảy ra, nhưng lời kế tiếp của hắn, lại làm cho Hồ Tuyết Huyên và Hồ Thanh Liên sầm mặt lại.
“Ta đột nhiên nhớ ra cửa nhà không khóa, hai vị phu nhân, có thể nhường đường cho ta về nhà đóng cửa lại rồi quay lại được không?”
Thấy Dương Phàm không hiểu thời thế, Hồ Tuyết Huyên và Hồ Thanh Liên nhìn nhau, sự kiên nhẫn dần cạn kiệt, vẻ mặt vũ mị hoàn toàn biến mất.
"Ngươi cái tên thư sinh này, thật không biết điều!" Hồ Tuyết Huyên lạnh lùng nhìn.
Nếu không thấy Dương Phàm dáng vẻ thư sinh, bên trong cơ thể còn có văn khí dao động, nếu như được hái bổ thì chắc chắn rất có ích cho các nàng, nếu không thì các nàng đã khách khí vậy làm gì?
Hồ Thanh Liên cũng bất mãn: "Chúng ta thân thể trong sạch, hảo tâm muốn cùng ngươi hưởng lạc, mà ngươi lại không biết tốt xấu như vậy! Tỷ tỷ, chúng ta cũng đừng khách khí với hắn nữa, trực tiếp hái bổ hắn đi!”
"Ừm." Hồ Tuyết Huyên gật đầu, đồng ý với đề nghị của Hồ Thanh Liên.
Hồ Thanh Liên vui mừng trong lòng: "Lần này để muội muội đi trước!"
Nói rồi, nàng không kịp chờ đợi xông lên, trên thân tỏa ra một làn hương phấn hồng quỷ dị, ẩn hiện bóng dáng hồ ly phía sau lưng.
Nàng đưa tay chộp về phía Dương Phàm, nào ngờ lại tóm lấy một lưỡi đao lạnh lẽo!
Đó rõ ràng là một cây Phương Thiên Họa Kích to lớn!
“Quả nhiên yêu ma tính vẫn vậy! Lại còn vọng tưởng dùng vũ lực!” Dương Phàm không ngờ có ngày bị người dùng vũ lực với mình, không kìm được khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói, “Vậy phải hỏi qua cây đại kích của ta trước đã!”
Ầm!
Đại kích vung lên, liền đánh cả người Hồ Thanh Liên hộc máu bay ra ngoài.
Hồ Tuyết Huyên biến sắc: "Ngươi!"
Nàng vậy mà không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
"Ngươi không phải muốn hầu hạ bản công tử sao? Sao lại vội vàng bỏ đi như vậy?"
Dương Phàm vồ tay một cái, lòng bàn tay tựa như sinh ra một vòng xoáy.
Hồ Tuyết Huyên chỉ cảm thấy một lực hút cường đại từ sau lưng truyền đến, cả người đang chạy ra ngoài bỗng nhiên khựng lại, sau đó không thể khống chế mà bay về phía Dương Phàm!
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Hồ Tuyết Huyên cố tình cất cao giọng, nghe như chất vấn, nhưng lại ẩn ý cầu cứu.
Nhưng Dương Phàm chỉ mỉm cười: "Nơi này đã sớm bị ta phong tỏa rồi, các ngươi có la rách họng thì cũng chẳng ai đến cứu đâu!"
Hồ Tuyết Huyên trong lòng trầm xuống.
Thấy mình gần Dương Phàm hơn, trên mặt nàng lộ vẻ tuyệt vọng, nhưng một chiếc đuôi cáo bỗng nhiên xuất hiện, đâm thẳng vào cổ họng Dương Phàm.
Tiếng gió rít bén nhọn, gần như xé rách không khí!
Nhưng thực lực của Dương Phàm là cỡ nào, sao có thể bị nàng tính kế?
"Điêu trùng tiểu kỹ!" Hắn chỉ vung đại kích lên, tiện thể chém đứt đuôi cáo của Hồ Tuyết Huyên.
Hồ Tuyết Huyên kêu thảm một tiếng, cả người nặng nề ngã xuống cạnh Hồ Thanh Liên.
"Tỷ tỷ!" Hồ Thanh Liên vội vàng đỡ Hồ Tuyết Huyên.
Lúc này, cả hai người rốt cuộc ý thức được không ổn.
Vốn tưởng chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, không ngờ đối phương lại ẩn giấu thực lực võ đạo sâu không lường được, thậm chí còn phong tỏa được nơi này, ngăn cách cảm ứng với thế giới bên ngoài.
Chẳng lẽ người này là... Đại nho?
Hai người nhìn nhau, đáy mắt không khỏi lộ ra một tia sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin: “Hai tỷ muội không biết cao nhân giá đáo, xin công tử tha mạng!”
"Muốn ta bỏ qua cho các ngươi, cũng đơn giản thôi." Dương Phàm thản nhiên nói, "Ta có mấy câu hỏi, cần các ngươi trả lời."
Hồ Tuyết Huyên mồ hôi chảy trên trán, cố nén đau đớn nói: "Công tử xin hỏi, tỷ muội ta nhất định biết gì nói nấy."
"Các ngươi rốt cuộc là người, hay là yêu ma?" Dương Phàm rất hiếu kỳ về chuyện này.
Dù sao, theo Thiên Nhãn Thông của hắn quan sát, hai người này tuy là hình người, mang dòng máu thuần khiết của nhân loại, nhưng thần hồn bên trong lại là hình thái của hồ ly!
Nhưng, các nàng chỉ có cảnh giới ba bốn lần tan đạo, rõ ràng không thể nào đoạt xác hay chuyển sinh.
Thế nhưng vừa rồi Hồ Tuyết Huyên hiện hình người lại xuất hiện đuôi cáo, chứng tỏ là có năng lực tùy thời chuyển đổi giữa hình người và hình thái yêu ma!
Điều này sao có thể không khiến người ta kỳ quái?
Hồ Tuyết Huyên mím môi nói: “Thưa công tử, chúng ta vừa là người, cũng vừa là yêu ma... Bởi vì, chúng ta là nửa yêu.”
Dương Phàm nhíu mày: "Nửa yêu? Thế nhưng, trong người các ngươi lại không có máu yêu ma!"
Lúc vừa chặt đứt đuôi của đối phương, hắn đã phát hiện ra điểm này, dòng máu của đối phương hoàn toàn là của nhân loại, không có dấu vết yêu ma xâm nhiễm.
Hồ Tuyết Huyên cúi đầu, nói: “Vốn là có, nhưng đã hóa đi rồi.”
"Hóa đi?"
"Không sai, sau khi chúng ta sinh ra, sẽ bị đưa đến phía sau núi, khi trở về, huyết mạch hồ ly trong người sẽ bị tịnh hóa hoàn toàn, chỉ còn lại huyết mạch của nhân tộc."
“Lại có thủ đoạn có thể hóa đi máu của yêu ma?” Dương Phàm nheo mắt lại, ánh mắt nhìn xa về phía dãy núi sau Hồ gia trang.
Theo cảm nhận của hắn, nơi đó cũng là nơi có yêu khí mạnh nhất trong cả sơn trang.
Hồ Tuyết Huyên khẽ nói: "Chắc là có, chỉ là tiểu nữ không biết đó là thủ đoạn gì."
"Không biết, hay là không muốn nói?" Dương Phàm cúi xuống nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra một lực ép tâm hồn.
Hồ Tuyết Huyên run rẩy, vết thương ở đuôi dường như đau nhức hơn, lộ ra vẻ mặt đau đớn, Hồ Thanh Liên vội vàng che chắn cho nàng.
"Công tử, ta biết!"
"Ồ?" Dương Phàm nhìn sang nàng, vung tay lên, hất Hồ Tuyết Huyên đang định che chắn cho Hồ Thanh Liên bất tỉnh.
Hồ Thanh Liên nhìn Hồ Tuyết Huyên bất tỉnh một chút, cắn răng nói: “Ta cũng chỉ đoán thôi, tương truyền chuyện này có liên quan đến một truyền thuyết trong tộc.”
Dương Phàm nhàn nhạt nói: “Ngươi cứ nói đi, thật giả ta sẽ tự phán đoán.”
Hồ Thanh Liên hít sâu một hơi, nói: "Nghe nói năm đó Chu Tử đã từng nghỉ lại ở đây, tổ mẫu đích thân tiếp đón, vì phục vụ tận tình chu đáo, cho nên đã được tạo hóa!"
"Không chỉ huyết mạch yêu ma được tịnh hóa, mà còn có được sức mạnh tịnh hóa huyết mạch của tộc nhân."
"Cho nên từ đó về sau, chi tộc Hồ chúng ta liền trở thành nhân tộc, không còn bị xem là yêu ma mà bị kêu đánh giết nữa, đồng thời dựng lên Hồ gia trang, kéo dài cho đến nay..."
Dương Phàm có chút nhíu mày: "Chu Tử? Tạo hóa?"
Vốn nghĩ lời đối phương nói Chu Tử từng nghỉ ở đây là chuyện bịa đặt, nên cười cho qua, không ngờ lại có thể là thật!
Nhưng, Chu Tử đã để lại tạo hóa gì mà có thể tẩy được huyết mạch yêu ma?
Điều này khiến Dương Phàm có chút hiếu kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận