Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 599: Là vô tình nhất đế vương gia

Chương 599: Là gia tộc đế vương vô tình nhất
Cửa tĩnh thất, phương tung biến mất.
Dương Phàm đều ngây người cả ra.
Trời ạ, hắn hiện tại dù có cụt ngón tay đi chăng nữa, thì cũng phải xông lên thôi!
Hắn nhanh chóng tiến vào tĩnh thất.
Thời gian trôi qua.
Rất lâu sau, hai người mới từ tĩnh thất bước ra.
Trần Viện sắc mặt mang theo chút ửng hồng, lộ rõ vẻ tươi tắn rạng ngời.
Còn nhìn Dương Phàm, cũng không biết có phải hay không vì thực lực tiến bộ, cùng lúc đó cảnh giới Huyết Võ Thánh cũng lại đột phá, mà hiện ra vẻ từng trải, dày dạn hơn.
Sau khi ân ái qua, hai người mới bắt đầu nói chuyện chính sự.
"Bệ hạ đích thân đến pháp Hoa Tự, e là mục đích không đơn giản vậy, có lẽ có chút nguy hiểm. Ngươi đã cùng đi hộ giá, đương nhiên phải hết sức cẩn thận."
Trần Viện nhắc nhở.
"Nương nương yên tâm, việc này ta hiểu rõ."
Không đợi Trần Viện nói, Dương Phàm thật ra cũng đã có chuẩn bị.
Dù sao, hắn cũng xem như đã từng qua lại vài lần với lão tăng Trí Minh, người kia làm quốc sư thời kỳ tiên đế, giả chết nhiều năm lại tiếp tục hiện thân, còn lén lút ẩn giấu một bộ dáng vẻ của tiên đế.
Nhìn thế nào cũng biết người này có vấn đề không hề nhỏ!
Bất quá, vừa nghĩ tới Đại Phật hư không đã từng hiển hiện trên bầu trời pháp Hoa Tự, hắn đột nhiên có một loại dự cảm, lần này có lẽ có cơ hội nhìn thấy lần nữa!
"Haizz."
Ngay lúc này, Trần Viện đột nhiên thở dài.
"Nương nương sao lại thở dài?"
Dương Phàm ngẩn người.
Trần Viện liếc nhìn hắn, nói: "Cũng không biết lần này ngươi tấn thăng hình quan, đến cùng là tốt hay xấu."
"Nương nương ý gì?"
"Bản cung có được một vài tin tức, Cực Tây bên kia xuất hiện dị động quy mô lớn, có lẽ hai nước sẽ lại có nguy cơ quốc chiến, đến lúc đó, ngươi có lẽ sẽ bị điều đến vùng biên cương."
Trần Viện là không muốn Dương Phàm đi mạo hiểm.
Dù sao, một khi có quốc chiến, nơi đó nhất định sẽ biến thành cối xay thịt máu, tu vi cao đến đâu cũng có thể táng thân trong đó.
"Nương nương yên tâm, ta đến lúc đó nhất định sẽ tự vệ làm chủ."
Dương Phàm ngược lại an ủi Trần Viện.
Nhìn đồng hồ, Dương Phàm còn muốn chuẩn bị cho chuyến đi pháp Hoa Tự tiếp theo, cho nên liền rời khỏi Khôn Ninh Cung.
Đương nhiên, hắn không hề xuất cung, chủ động tự mình đưa đến Nhiên Nguyệt Cung.
Tiêu Thục phi dịu dàng tự nhiên là vui vẻ tiếp nhận món lễ vật này.
Đến ngày thứ hai, Dương Phàm mới xuất cung.
Trong khi Dương Phàm đang vui vẻ hưởng lạc thì, Trường Lạc cung lại lạnh lẽo hoang vu.
Tòa cung tên là "Trường Lạc" nhưng thực tế lại để người khác trường lạc, mình vĩnh viễn chịu khổ sở.
Thì ra là một tòa lãnh cung!
Chỉ nghe thấy tiếng cười người mới, nào ai thấy được tiếng khóc người xưa!
Lúc này, Vương Tú sớm đã biết huynh trưởng Vương Chiến bỏ mình, thất hồn lạc phách ngồi trong cung, xung quanh cung nữ cẩn trọng hầu hạ.
Tuy nói Vương Tú bị giáng chức đến nơi đây, nhưng nói cho cùng thì chủ tử vẫn là chủ tử.
Muốn dùng nô tỳ để ức hiếp chủ tử, bọn họ căn bản không đủ tư cách.
Nhất là sau khi bị Chu Triệu Đình giết vài đám người, cuối cùng không ai dám lộ ra vẻ nửa điểm qua loa, từng người một hầu hạ Vương Tú như hầu hạ tổ tông nhà mình.
Ngày này, Chu Triệu Đình như thường lệ vào cung thăm Vương Tú.
"Mẫu thân, nhi thần đến thăm ngài."
Hắn biểu hiện vô cùng quan tâm thiết tha, dù ai gặp cũng không thể tìm ra được nửa điểm sơ hở.
"Đình nhi, tang lễ của cữu cữu ngươi thế nào?"
Tóc Vương Tú hơi rối bời, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
Việc huynh trưởng Vương Chiến chết rõ ràng đả kích rất lớn đến nàng, cả người tựa như bị rút đi cả hồn lẫn vía, giống như một cái xác không hồn.
Chu Triệu Đình nhỏ giọng nói: "Người của Thiên Sư đạo đã tới, vì cữu cữu tổ chức thủy lục đạo tràng, làm pháp hội, thi cốt của cữu cữu sẽ được mang về phương nam để an táng."
"Lá rụng về cội, cũng tốt."
Vẻ mặt Vương Tú có chút cô đơn.
Chu Triệu Đình đột nhiên lấy ra một chùm tóc, đưa đến trước mặt Vương Tú, nói: "Đây là một chùm tóc của cữu cữu, do đích thân con cắt, mẫu thân có thể giữ lại."
"... "
Vương Tú nhìn chùm tóc trước mặt, cả người khẽ run lên.
Tay của nàng run run nhận lấy chùm tóc kia, nước mắt kìm nén không được nữa, tuôn trào ra.
"Ca ca, đều do muội muội! Muội muội không nên gọi huynh đến đây!"
Nàng đem cái chết của Vương Chiến quy hết cho mình.
Cho rằng nếu không phải do nàng, Vương Chiến đã có thể đường đường chính chính nhậm chức Trấn Nam hầu, ngồi trấn thủ biên cương phía Đông Nam, nắm giữ binh quyền, làm sao có thể gặp nguy hiểm đến mất mạng?
"Mẫu thân, người cũng đừng quá đau buồn."
Chu Triệu Đình an ủi cảm xúc của Vương Tú, vô tình hay cố ý thở dài, "Đáng tiếc, người chết trà lạnh, cữu cữu mới qua đời, người Vương gia đã tiến cử người mới muốn tiếp nhận vị trí của cữu cữu rồi..."
"Cái gì?"
Vương Tú đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Triệu Đình, mắt trừng lớn, "Chuyện này là sao?"
"Mẫu thân, người cứ tĩnh dưỡng cho khỏe, chuyện đó cũng không phải chuyện gì to tát."
Chu Triệu Đình hơi do dự, lại lắc đầu: "Dù sao vị trí Trấn Nam hầu có can hệ lớn đến Vương gia, bọn họ xem trọng cũng là phải, chỉ là cho dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng không nên bỏ mặc Vương Mật biểu huynh, còn đuổi ra khỏi Hầu phủ..."
Ầm!
Lời còn chưa dứt, cái bàn trước mặt Vương Tú đột nhiên vỡ tan thành từng mảnh.
Sự chấn động thần hồn mãnh liệt từ trong cơ thể Vương Tú truyền ra, khiến cho tim Chu Triệu Đình cũng hơi run lên.
Thiên Sư cảnh giới à!
Lần trước tuy đã gặp, nhưng vẫn khiến Chu Triệu Đình cảm thấy sâu sắc kinh ngạc.
Dù sao, Vương Tú thân là hoàng hậu, vị cách gia thân, hoàng đạo long khí nồng đậm vô cùng, sao có thể có được thần hồn tạo nghệ như vậy?
Hắn lại không biết, trước đó Vương Tú từng bị đoạt xá, tạm thời thoát khỏi xác thịt, ngược lại cho nàng có một lần cơ duyên, ít nhất là leo lên lại vị trí Thiên Sư!
Không nói trường sinh cửu thị, nhưng cũng có năng lực chuyển thế.
"Huynh trưởng mới mất, bọn họ vậy mà lại không nhớ tình cũ, thật sự quá ghê tởm!"
Vương Tú hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tuy biết đây là bản tính của đại gia tộc, nhất là chi nhánh đích thứ đông đảo, tranh quyền đoạt lợi cũng coi là bình thường, nhưng khi phát sinh ngay trên người thân nhân, vẫn khiến nàng khó lòng chấp nhận.
"Lần trước ta để con truyền tin quá tân, con không sao chứ?"
"Cữu cữu mất đột ngột, lúc ấy hài nhi chưa kịp gửi tin này đi."
"Vậy không cần gửi nữa, ta mới viết một lá thư, con gửi lại! Lão già kia, đã cầm nhiều đồ của ta như vậy rồi, mới được ngày hôm nay!"
Vương Tú nghiến răng viết một phong thư, giao lại cho Chu Triệu Đình, "Hắn nếu dám khoanh tay đứng nhìn, ta coi như đánh cược cái mạng này, cũng phải khiến cho đạo hạnh của hắn vỡ nát!"
"Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ gửi thư đi."
Chu Triệu Đình cam đoan nói.
Lúc này, Vương Tú lại chần chừ một chút, nói: "Vương Mật là huyết mạch của cữu cữu con, chuyện này là vì nương mà ra, con nhớ kỹ không thể bạc đãi nó."
"Mẫu thân nói gì vậy, con đã sớm đưa biểu huynh vào phủ thái tử, đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn."
"Vậy là tốt rồi."
Vương Tú nhìn Chu Triệu Đình, tiếp tục nói, "Bất quá, nó ở bên con cũng không phải là kế lâu dài, con không ngại sắp xếp cho nó vào Nam Sơn học viện, để nó học chút đạo lý."
"Mẫu thân nói rất đúng."
Chu Triệu Đình gật đầu, lần nữa trấn an Vương Tú một hồi, sau đó mới rời đi.
Ra khỏi cung.
Vẻ mặt của hắn liền lạnh nhạt xuống.
"Nam Sơn học viện? Vị kia lẽ nào lại có quan hệ thân duyên với nhánh của mẫu thân?"
Mặc dù Vương Tú nói không rõ ràng, nhưng không thể cản được Chu Triệu Đình liên tưởng đến một vài lời đồn bí ẩn.
Nếu quả thật như vậy, thì đây lại là cơ hội tốt để rút ngắn quan hệ.
Bất quá --
"Vương Mật biểu huynh, e rằng còn phải khiến cho ngươi trở nên thảm hại hơn một chút mới được."
"Là con trai duy nhất của nhánh này, bị người tính kế đến mức không thể giao hợp, khiến nhánh này hoàn toàn thành tuyệt hậu, như vậy có lẽ càng khiến cho người khác đồng tình hơn nhỉ?"
Làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết.
Vương Mật biểu huynh, tiểu tiết của ngươi mặc dù mất đi, nhưng ta sẽ nhớ công lao của ngươi. Đợi đến khi ta lên ngôi, chắc chắn sẽ phong thưởng hậu hĩnh cho ngươi!
Chu Triệu Đình nhìn về phía Thái Hòa Điện, mặt bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận