Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 59: Chuyển tiếp đột ngột

Chương 59: Chuyển biến đột ngột
Bất quá, thời gian gấp rút mà nhiệm vụ lại nặng. Nếu mà chậm trễ quá lâu, chỉ sợ sẽ bị người phát giác. Chu Triệu Lâm nghĩ ngợi, từ trong ngực lấy ra một cái hộp ám khí, bên trong có khói độc —— Mê Hồn Túy, có thể trong nháy mắt khiến cho người ta hôn mê bất tỉnh, kéo dài nửa canh giờ. Cho dù là cao thủ võ đạo, cũng khó mà thoát khỏi! Mà có được nửa canh giờ này, cũng đủ để hắn hảo hảo giở trò một chút! Đợi đến khi hắn xong chuyện, lại lặng lẽ đưa Hàn thị ra ngoài, hết thảy đều không ai hay biết. Đợi khi nàng tỉnh lại, cho dù có cảm giác cơ thể có khác thường, cũng không biết là ai làm, chắc chắn nàng cũng không dám lộ ra, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng mà thôi. Chu Triệu Lâm nghĩ đến đây, càng thêm kích động, mắt thấy Hàn thị và Dương Phàm sắp đến gần giả sơn, hắn bắt đầu hết sức tập trung, sẵn sàng chờ hành động. "Ừm?" Vừa đi, Dương Phàm bỗng dừng bước. Trải qua sự xáo trộn không gian đã tạo cho linh hồn hắn ý chí tinh thần mạnh mẽ, nên bản năng cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm! Nhìn hành lang vòng quanh giả sơn phía trước, hắn nheo mắt lại. "Ngươi làm sao vậy?" Hàn thị nhìn Dương Phàm bên cạnh đang dừng bước. Dương Phàm ánh mắt chớp động, cảnh giác nói: "Phu nhân, ta nhớ con đường này khá vắng vẻ, phía trước còn phải đi qua hành lang giả sơn, ban đêm không được an toàn cho lắm, chúng ta không bằng đổi một con đường đi!" "Ừm, cũng được." Hàn thị tính tình hiền hòa, cũng đồng ý. Chu Triệu Lâm mặt mày xám xịt, thầm hận tên tiểu thái giám xấu tính này làm hỏng chuyện của hắn. Con vịt đã đến miệng lại sắp bay mất. Hắn cuối cùng không nghĩ được nhiều, thân hình khẽ động, đột nhiên bay ra, như chim ưng vỗ cánh lao xuống, đồng thời nhấn cơ quan hộp ám khí thả khói độc - Mê Hồn Túy! Một làn khói đen nhanh như mưa rào, trong nháy mắt đã bao trùm lên hai người. "Không ổn!" Dương Phàm nhìn làn khói đen ập tới, trong lòng căng thẳng, vừa định đẩy Hàn thị ra, nhưng đã quá muộn, Hàn thị vừa chạm vào khói đen, liền ngã gục xuống đất. Đây là khói độc! Dương Phàm sắc mặt hơi đổi, không lùi mà tiến tới, xông thẳng lên phía trước. "Có độc. . ." Thân hình hắn nhanh chóng xông về phía làn khói đen đang lao đến, vừa muốn hô to, không ngờ tiếng kêu lại nghẹn lại, cả người ngã rạp xuống đất, không rõ sống chết. "Làm lão tử giật mình, suýt chút nữa để ngươi hỏng chuyện tốt!" Chu Triệu Lâm thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra, từ trong bóng tối đi ra, hung hăng đá vào người Dương Phàm một cước, lúc này mới xoa xoa tay đi về phía Hàn thị. Một thân trang phục lộng lẫy, thêm khuôn mặt giống Trần Phi nương nương, thậm chí dáng người càng thêm nở nang, khiến Chu Triệu Lâm toàn thân run rẩy. "Mỹ nhân, ta đến đây!" Ngay khi hắn cúi người, định đưa tay chạm vào Hàn thị, một cánh tay từ phía sau vươn ra, vỗ vào vai hắn. "Ai!" Chu Triệu Lâm giật mình kinh hãi. Vừa quay đầu lại, một làn khói đen đột nhiên phun vào mặt hắn. "Không xong!" Mắt Chu Triệu Lâm bị khói độc che khuất, lại thêm hít phải khói độc, còn chưa nhìn rõ ai, đã ngã gục xuống đất. Sau đó, một bàn tay đột ngột nắm lấy mặt hắn, miệng hắn không tự chủ được mở ra, một viên đan dược mang theo lôi văn trực tiếp bị nhét vào trong miệng. Rõ ràng là viên Tứ kiếp Thanh Tâm Quả Dục Đan! Đan dược vừa vào miệng liền tan, trong nháy mắt đã biến mất vào trong cơ thể Chu Triệu Lâm. Dương Phàm chậm rãi đứng dậy, một bên nhếch miệng cười. Vốn tưởng rằng còn phải tốn chút công sức, không ngờ đối phương lại tự đưa đến tận cửa, để hắn nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ Trần Phi nương nương giao phó! Trách thì trách tên Chu Triệu Lâm này vẫn là quá háo sắc! Đương nhiên, tất cả đều nhờ vào đạo khí mới có được của Dương Phàm, Bách Phúc Kết! Năng lực giải độc thật phi thường! Chính vì cái đạo khí này, Dương Phàm mới dám xông vào trong làn khói độc, giả bộ kêu cứu, cố gắng hít vào phổi một lượng lớn khói độc, sau đó vào thời khắc mấu chốt phun vào mặt Chu Triệu Lâm, gây ra hôn mê. Nhiệm vụ hoàn thành, việc trước mắt cần cân nhắc là làm sao để kết thúc mọi chuyện. Nhìn hai người đang hôn mê. Dương Phàm chợt nảy ra ý hay. Hắn một tay nhấc Chu Triệu Lâm lên, ném tới nơi đối phương bắt đầu phun khói độc. Mặt đất không có dấu chân, cũng bớt được việc hắn xóa dấu vết, còn bản thân hắn thì lại nằm sấp xuống đất. Hiện trường được bố trí lại một lần, làm cho mọi chuyện thêm đơn giản, cũng để cho Dương Phàm có thể thuận lợi thoát khỏi liên can. Sau đó, hắn giải trừ hiệu quả của đạo khí, khói độc còn sót trong phổi lập tức thấm vào cơ thể. "Có thích khách!" Dương Phàm cố nén cơn buồn ngủ đang ập đến, một tiếng kêu chói tai xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Vù vù vù. Không khí tĩnh lặng ban đầu bị phá tan, trong không trung đột nhiên xẹt qua mấy bóng đen, một giây sau, gần giả sơn xuất hiện mấy lão thái giám, một trong số đó chính là Bành An! Nơi này cách Khôn Ninh Cung không xa, ông theo lệnh của Vương bạn giá nên đã chạy đến đầu tiên. Nhưng nhìn thấy hiện trường, mấy người đồng loạt biến sắc. Chắc chắn là nhận ra thân phận Hàn thị! Hầu tước phu nhân! Chính thê của Võ Thánh! Mà ngay sau đó, Tuyên Uy Hầu Trần Ứng Long cũng xuất hiện ở giữa ba người đang hôn mê! Vốn dĩ ông ở chính điện trước chờ vợ con, chuẩn bị cùng nhau về phủ, nghe được tiếng kêu "Có thích khách" liền vội vàng chạy đến, không ngờ lại thấy một màn này! Khi nhìn thấy Hàn thị đang hôn mê, sắc mặt vốn đã nghiêm nghị của ông bỗng chuyển sang tái mét. Nhiệt độ không khí xung quanh đột ngột tăng lên, như lò lửa đang sôi sục, sát khí trong nháy mắt bùng nổ, ngay cả cây cối hoa cỏ xung quanh đều lập tức bị đốt cháy khô vàng. Võ Thánh nổi giận, thật đáng sợ! Ánh mắt của ông khẽ đảo quanh, cuối cùng dừng lại trên người Chu Triệu Lâm đang mặc trang phục thái giám! Trên thân thể hắn không vừa vặn, lộ ra một góc áo mãng bào của hoàng tử! Cùng chiếc hộp ám khí ló ra từ ngực! "Bản hầu, muốn một lời giải thích!" Ông quay đầu, giọng nói không giận mà uy, ánh mắt âm trầm ghim thẳng vào mặt Bành An. Sắc mặt Bành An khó coi. Ông tuyệt không phải kẻ ngốc, một kẻ ngốc không thể nào làm đến chức vị đại bạn của Hoàng đế, chưởng ấn thái giám Ti Lễ Giám và Hán đốc Đông xưởng được! Hiện trường bày ra quá rõ ràng: Hầu tước phu nhân bất tỉnh, hoàng tử tay cầm hộp ám khí phun khói độc, và tiểu thái giám lao về phía hoàng tử thì ngã nửa đường. Hầu như liếc mắt một cái là thấy rõ đầu đuôi. Giọng Bành An hơi khô khốc: "Việc này, để nhà ta về bẩm báo thiên gia." Thấy xung quanh có tiếng bước chân ồn ào đang nhanh chóng truyền đến, hiển nhiên có thêm người chạy đến xem xét tình hình, Bành An quyết định nhanh chóng, cho thủ hạ đuổi hết những người đó đi, phong tỏa hiện trường. Chuyện này liên quan đến hoàng tử và hầu tước phu nhân, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài! Nếu không, không chỉ danh tiếng của hầu tước phu nhân bị tổn hại, mà cả danh dự hoàng gia cũng sẽ bị bôi nhọ!
Trên yến tiệc ở Khôn Ninh Cung. Một tiểu thái giám nhanh chóng chạy đến bên cạnh Chu Cao Liệt, nhanh chóng thì thầm vài câu, biểu lộ hiền hòa ban đầu của Chu Cao Liệt bỗng sầm mặt, hắn nhìn Vương hoàng hậu một chút, không nói lời nào đứng dậy rời đi. "Bệ hạ?" Vương hoàng hậu trong lòng giật mình, bản năng cảm thấy bất an. Với một đại yến quan trọng như thế này, nhất cử nhất động của Chu Cao Liệt và Vương hoàng hậu đều bị người khác chú ý. Cho nên, việc Chu Cao Liệt rời đi lập tức bị không ít người chú ý, đã gây ra nhiều suy đoán, Trần Phi nương nương thấy vậy, nghĩ đến Dương Phàm đã lâu chưa về, cũng lộ vẻ lo lắng. "Lẽ nào xảy ra chuyện gì sao?" Nàng không nghĩ nhiều được, nhanh chân rời khỏi tiệc. Lý công công lặng lẽ đi theo sau. Cũng may lúc này Vương hoàng hậu đang tâm thần bất định, sự chú ý không đặt lên người nàng, căn bản không hề nhận ra việc nàng đã rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận