Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1017: Cẩu gia: Ta tựa hồ quên đi cái gì, bất quá không trọng yếu...

Chương 1017: Cẩu gia: Ta dường như quên mất gì đó, bất quá không quan trọng...Trước Phủ Ngục Môn."Vị tiểu thư này, ngươi nói ngươi muốn đi vào?"Hai tên ngục tốt liếc nhau một cái, đánh giá nữ tử trước mắt đang ôm một con chó mực trong ngực, dáng người thon thả nở nang, không khỏi nhíu mày.Một tên ngục tốt không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Đây chính là đại lao phủ ngục, bên trong nhốt không ít hung nhân, không phải là nơi tốt đẹp gì đâu..."“Thiếp thân chỉ là muốn vào xem thôi, ầy, đây là lệnh bài của Thông phán đại nhân…”Mã Chiêu nhàn nhạt cười một tiếng, trên mặt xuất hiện một lúm đồng tiền, lấy ra một tờ phê chuẩn đưa tới, đưa tới thời điểm, ngón tay dường như lơ đãng lướt nhẹ qua lòng bàn tay tên ngục tốt."Tê."Tên ngục tốt cảm giác toàn thân tê dại, ân cần nói: "Đã có lệnh của Thông phán đại nhân, vậy cô cứ vào đi! Thôi được, vẫn là để ta đưa cô vào đi, tránh những người kia cử chỉ thô lỗ, va chạm đến cô…""Vậy làm phiền vị tiểu ca này!"Mã Chiêu cười càng tươi hơn.Va chạm cái gì chứ, hắn mới không sợ đâu!Trong ngực Mã Chiêu, cẩu gia đương nhiên chú ý tới cái tiểu động tác này, trong lòng thầm nghĩ, cái tên tiểu tử này, trở về nhất định phải hảo hảo thu thập một phen mới được.Ngay trước mặt mình mà còn dám như vậy, làm cho hắn cảm giác trên đỉnh đầu như có một mảng xanh.Bất quá, Mã Chiêu lại không chú ý đến điểm này.Hắn chỉ cảm thấy hóa thân thành nữ nhân, hắn thuận lợi đạt được đủ loại tiện lợi, người khác nói chuyện với hắn lúc nào cũng ôn nhu, nhẹ nhàng.Dưới sự dẫn dắt của một tên ngục tốt, Mã Chiêu và cẩu gia thành công tiến vào đại lao phủ ngục.Vừa vào đại lao, lập tức cảm thấy âm u ẩm ướt.Dưới ánh đuốc cắm trên tường, cảnh vật cũng trở nên mờ ảo.Nhất là những bóng người núp sâu trong ngục, đôi mắt phản chiếu ánh lửa tĩnh mịch, nhìn như người lại như quỷ, âm khí nặng nề nhìn chằm chằm vào bọn họ, không khỏi làm lòng người run sợ.Mà Mã Chiêu vì chuyển tu, thực lực còn chưa đạt đến đại nho, bản năng có chút bất an.Cũng may cẩu gia kịp thời vỗ vỗ tay hắn, làm cho hắn an tâm hơn một chút.Tên ngục tốt bên cạnh cũng kịp thời lên tiếng: "Không cần để ý đến bọn chúng, chẳng qua chỉ là một đám chó nhà có tang thôi, thật sự có bản lĩnh gì thì đã không bị nhốt ở nơi này rồi!"Ầm!Hắn vung gậy, không chút khách khí gõ mạnh vào đầu một tên đại hòa thượng đang cố tiến lên phía trước, trực tiếp đánh gục người này ra ngoài."Thấy chưa? Ở đây, ca ca ta mới là nhất!"Hắn dùng sức giơ ngón trỏ, chỉ lên trời, một bộ dáng độc tôn ngạo nghễ."Ca ca thật tuyệt!"Mã Chiêu cũng nhẹ nhàng nói một câu, lập tức làm cho tên ngục tốt phấn chấn."Đi, ta đưa cô đi vào xem! Đợt này trong đại lao bắt vào không ít người, một đám hòa thượng lão đạo, còn có rất nhiều nhân vật giang hồ, cũng náo nhiệt lắm..."Có tên ngục tốt ân cần dẫn đường, Mã Chiêu liền theo hắn đi loanh quanh.Mà tâm trí của tên ngục tốt chỉ để ý đến Mã Chiêu, tự nhiên không chú ý con chó mực lớn trong ngực Mã Chiêu không biết từ khi nào đã biến mất.Phủ ngục dưới lòng đất."Chỗ nào mang tới thịt chó vậy?"Không ít phạm nhân thấy cẩu gia, trong miệng lập tức ứa nước miếng, tròng mắt cũng phát sáng.Thật sự là đói đến phát hoảng rồi.Đừng thấy bọn họ ở bên ngoài từng người năm người sáu, nhưng hôm nay lực lượng bị phong bế, giống như hổ rơi đồng bằng, thậm chí còn thỉnh thoảng bị ngục bá quấy rối.Bọn hắn đương nhiên biết, đây là do vị Ninh Vương điện hạ kia sắp xếp.Ở loại địa phương này, trước tiên mài mòn hết ngạo khí của bọn họ, để bọn họ triệt để thanh tỉnh, nhìn rõ tình thế, đến lúc đó tự nhiên sẽ mặc người đối phương thao túng.Đây chính là đến từ những người ở vị trí cao “tạo hình”!Trước hết, để cho ngươi nhận rõ thực tế, dùng hiện thực tàn khốc để rèn giũa tính tình của ngươi, sau đó mới có thể cân nhắc bắt đầu dùng ngươi.Ngươi nếu không muốn tiếp tục chịu khổ trong hiện thực, vậy thì ngoài việc chấp nhận, không còn cách nào khác.Đây chính là tình cảnh khó khăn của những người này hiện tại.Bọn họ đương nhiên là không muốn thần phục, một khi bị Long khí kiềm chế, muốn đi cũng không dễ dàng, còn không thần phục thì chờ đợi bọn họ chính là cuộc sống ngục tù không biết bao lâu.Mà sự xuất hiện của cẩu gia không nghi ngờ gì là một sự kinh hỉ với những người đang đói khổ, lạnh lẽo.Đây chẳng phải là thịt mang đến tận miệng sao!Ba!Nào ngờ lời này vừa thốt ra, con chó mực lớn liền xông tới như một cơn gió lốc, hung hăng cắn xuống gần chục cân thịt từ người vừa nói kia!"Ực" một tiếng, liền nuốt vào bụng.Cảnh tượng này lập tức làm cho đám người khiếp sợ, một lần nữa ý thức được tình cảnh của mình.Đừng nói ngục tốt, ngay cả một con chó cũng có thể khi dễ bọn họ.Từng người trong nháy mắt rút vào chỗ sâu trong ngục, không nói một lời, không ít người thậm chí bắt đầu suy nghĩ, có phải hay không nên nhanh chóng đầu hàng Ninh Vương điện hạ."Cẩu gia?"Dương Phàm cũng không nghĩ đến, cẩu gia lại biết lúc này đến đây.Hắn lập tức truyền âm bằng thần hồn.Cẩu gia giật mình, nhìn đại hòa thượng trong phòng giam bên cạnh, kinh ngạc hỏi: "Dương huynh đệ?"“Là ta.”Dương Phàm thay đổi khuôn mặt, khôi phục nguyên trạng.“Quả nhiên là Dương huynh đệ!”Xác nhận thần thức, là đúng người.Cẩu gia lập tức trở nên vui vẻ, không hổ là hắn, biết ngộ ra một chuyến, quả nhiên là thuận theo thiên ý, mới có thể dễ dàng tìm được Dương Phàm như vậy!“Dương huynh đệ sao lại rơi vào tình cảnh như vậy? Mau theo cẩu gia ta rời khỏi nơi này!”Cẩu gia hóa thành một cơn gió đen, tùy tiện một quạt liền phá vỡ nhà giam, hô.Dương Phàm gật đầu: "Đi xuống dưới cứu người trước, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi!"“Tốt!”Cẩu gia gật gật đầu.Một người một chó trong nháy mắt biến mất tại chỗ cũ, đám phạm nhân xung quanh nhà giam lại lần nữa bị đánh ngất đi.Không lâu sau, hai người đã tìm thấy Lục Trì.Lục Trì gần đây cũng có chút bồn chồn, nhất là theo những hòa thượng lão đạo này bị bắt vào, hắn đương nhiên cũng biết tin tức bên ngoài.Bất quá, cẩn thận vẫn hơn, hắn vẫn quyết định ở lại chỗ này.Lúc này nhìn thấy Dương Phàm đến, lập tức quyết định đi ra ngoài rồi tính tiếp."Sư huynh, nhiều cao thủ bị phong ấn như vậy, thần thông quả có sẵn, để lại chẳng phải là lãng phí sao?"Dương Phàm vội vàng ngăn hắn lại."Sư đệ nói rất đúng!"Lục Trì cũng kịp phản ứng, không chút do dự thúc giục "Đạo tặc trộm trời" Thần tàng!Quả nhiên thần tàng này không hổ là đạo tặc chi danh.“Trộm, nhưng trộm, phi thường trộm…”Âm thanh huyền diệu mơ hồ kia lại làm cho Dương Phàm bên cạnh hơi giật mình, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Lục Trì, trong lòng thầm nghĩ, cái giọng nền này có chút quen tai a!"Thôn nhật!"Cẩu gia tự nhiên không chịu đứng yên, cũng đi theo xuất thủ."Thiên biến đại thần thông cưỡng đoạt!"Dương Phàm cũng thúc giục thần thông.Hai người một chó trong nháy mắt liền cuốn đi tất cả thần thông quả có thể lấy đi trong đại lao phủ ngục, sau đó Lục Trì liền một tay túm lấy Dương Phàm, một tay túm lấy cẩu gia.Một cái "Không xong chạy mau" liền biến mất không thấy.Trước khi đi, cẩu gia mới nhớ ra, mình hình như quên mất cái gì.Thôi vậy, không nhớ nổi, vẫn là thần thông quả quan trọng hơn, còn có lớn thận Dương huynh đệ mang đến, cũng không biết ở đâu ra, thật thơm!Một bên khác.Mã Chiêu còn đang cùng tên ngục tốt đi lung tung.Đến khi hắn phát hiện cẩu gia hình như rất lâu không quay lại, mà những ngục tốt xung quanh lại đang rõ ràng nhiều hơn, từng ánh mắt xanh lét nhìn chằm chằm vào thân thể hắn.“Cái này!”Tim Mã Chiêu không khỏi run lên, một ý nghĩ cực kỳ không hay từ trong đầu trào ra.Cứu mạng a.Nhiều người như vậy... Hắn sẽ không tiêu đời đấy chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận