Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 157: Mãnh hổ tự có ra áp lúc

Chương 157: Mãnh hổ tự có lúc ra oai tại Nhiên Nguyệt Cung.
Đến khi Dương Phàm mở mắt lần nữa, một gương mặt xinh đẹp đã ở ngay trước mắt hắn. Hai người chỉ cách nhau gang tấc, hắn không chỉ ngửi được mùi hương lan tỏa từ người nàng mà còn thấy rõ đôi mắt nàng dịu dàng như sóng nước.
"Nương nương?" Dương Phàm có chút giật mình.
Thần thông quả thực hao tổn thần hồn rất lớn, dù hắn chỉ vận đến cấp song long, vẫn khiến độ nhạy cảm của hắn với xung quanh giảm đi đáng kể.
Trong lúc hắn âm thầm trấn tĩnh lại thì Tiêu Thục phi nhìn chằm chằm vào hắn và hỏi: "Cái bóng ma kia, có phải là Trang phi nương nương không?"
Lúc đó Dương Phàm không muốn để lộ thần thông của mình, nên đã cố tình phong bế cảm giác của Tiêu Thục phi, khiến nàng không thể quên được hình dáng Trang phi nương nương mà bóng ma đó đã hiện ra trong khoảnh khắc cuối cùng!
Đáng tiếc, bóng ma đã tan thành mây khói.
Dương Phàm chỉ có thể thở dài, nói: "Nó chỉ biến thành khuôn mặt của Trang phi nương nương thôi, còn có phải là nàng không thì ta cũng không dám chắc."
Biểu cảm Tiêu Thục phi biến đổi, bất an trong lòng khó mà tan biến.
Cứ nghĩ tới gương mặt xinh đẹp như hoa của Trang phi nương nương, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hiện ra một gương mặt quỷ dữ tợn đáng sợ.
Nàng liền rùng mình một cái, ngay cả nụ cười cũng trở nên gượng gạo.
Vẻ điềm đạm đáng yêu ấy khiến Dương Phàm thở dài trong lòng, khẽ nói: "Nương nương, đừng lo lắng, nếu có cơ hội, ta sẽ giúp nàng thăm dò lai lịch của nó."
"Thật chứ?" Tiêu Thục phi như người sắp chết đuối vớ được cọc, không kìm được nắm lấy tay Dương Phàm, hắn thậm chí có thể cảm nhận rõ làn da mịn màng, ấm áp như ngọc của nàng.
"Đương nhiên là thật!" Dương Phàm nói đầy nghĩa khí.
Không bao lâu sau, khi Dương Phàm bước chân rời khỏi Nhiên Nguyệt Cung với dáng đi không nhận người thân, trong ngực đã có thêm mấy tờ ngân phiếu một ngàn lượng, chiếc túi tiền cằn cỗi cuối cùng cũng có tiền mặt.
"Trần Phi nương nương, thật không phải là ta có lỗi với nàng, thật sự là Tiêu Thục phi nàng cho nhiều quá."
Nghĩ đến việc vừa rồi hắn dốc hết lòng dỗ Tiêu Thục phi ngủ, trong lòng hắn thấy có lỗi với Trần Phi nương nương.
Nhưng chỉ cần động tay một chút mà được ba ngàn lượng bạc, Dương Phàm cũng không thể từ chối phải không?
Hắn vừa nghĩ vừa đi về hướng Trường Thanh Cung.
Gần đến nơi, hắn đột ngột dừng bước, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt, rõ ràng là Đào Anh với lưng thẳng tắp, vẻ mặt trầm tĩnh.
"Đào chấp sự!" Dương Phàm vội tiến lên, nhưng trong lòng thắc mắc tại sao đối phương lại xuất hiện ở đây.
Đào Anh nheo mắt nhìn Dương Phàm từ trên xuống dưới, nói: "Tiểu Phàm tử, ngươi cười vui vẻ thế, có phải trúng mánh rồi không?"
Dương Phàm thầm kêu nguy, lập tức dứt khoát phủ nhận: "Đào chấp sự nói đùa, chỉ bằng mấy đồng tiền lương của ta, sao mà phát tài được!"
Đào Anh cười nói: "Có tiền cũng tốt, không có tiền cũng được. Vừa vặn chỗ ta đang có một việc có thể phát tài giao cho ngươi, không biết ngươi có bằng lòng giúp ta một tay không?"
"Đào chấp sự có mệnh, thuộc hạ nhất định toàn lực ứng phó." Dương Phàm ngoài miệng nói rất thoải mái nhưng trong lòng âm thầm trách cứ, ngươi đã tìm tới tận cửa thế này thì căn bản là không cho hắn cơ hội từ chối, hắn có thể không đồng ý sao?
"Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi." Đào Anh hài lòng gật đầu, nói: "Hôm nay ngươi hãy chuẩn bị cho tốt, sáng sớm mai, ngươi theo ta xuất cung một chuyến."
"Rõ!" Dương Phàm nhận lời, trong lòng lại thầm tự hỏi, việc gì mà lại cần Đào Anh tự mình đến thông báo, thậm chí còn cần hắn tốn một ngày để chuẩn bị.
Hắn nhìn theo Đào Anh rời đi rồi bắt đầu suy nghĩ làm sao để từ chối chuyện này.
Đến khi vào Trường Thanh Cung, hắn vẫn cau mày, khi chưa rõ mục đích của đối phương, có lẽ hắn chỉ có thể nhờ Trần Phi nương nương ra mặt giúp đỡ.
Trần Phi nương nương đang cầm một cuốn đạo thư, nghe thấy động tĩnh liền liếc nhìn hắn khi lật trang sách, vẻ mặt như cười như không hỏi: "Sao lại vẻ mặt sầu khổ thế kia, lẽ nào ở chỗ tỷ tỷ tốt của bản cung không có chiếm được chút tiện nghi nào sao?"
Tiện nghi thì không ít chiếm, tiền cũng không ít lấy.
Dương Phàm cười khan một tiếng, nói: "Nương nương nói gì vậy, thật sự là vừa mới gặp Đào Anh Đào chấp sự..."
Nói rồi, hắn kể lại sự việc một lần.
"Vào lúc này còn muốn xuất cung làm nhiệm vụ gì?" Trần Phi nương nương nheo mắt, trong đầu đã rõ, "Xem ra Đào Anh này là dự cảm được điều gì đó, muốn tạm thời thoát khỏi cái vòng xoáy trong cung này thôi!"
"Vậy sao hắn lại muốn mang theo ta?" Dương Phàm ngạc nhiên.
Hắn tự nhận quan hệ với đối phương chưa đến mức thân cận này, nếu đối phương muốn vậy thì cần gì mang theo hắn?
Trần Phi nương nương cuối cùng cũng đặt đạo thư xuống, nghiêm túc nói: "Đào Anh có thể leo lên chức chấp sự ở Đông Xưởng, thậm chí còn trở thành tâm phúc của Trịnh Vị Niên, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường! Nhất là hắn còn nắm giữ Giải Trĩ chi lực, làm như vậy chắc chắn là có mục đích đặc biệt. Đã tìm đến ngươi rồi thì ngươi cứ theo hắn đi một chuyến."
"Nương nương! Ta muốn ở bên cạnh người!" Dương Phàm hơi biến sắc, thực ra hắn định để Trần Phi nương nương ra mặt từ chối Đào Anh, nhưng ý nàng hiện tại lại là muốn hắn cùng Đào Anh ra ngoài.
Hai người thần hồn hợp tịch, quan hệ càng thêm gắn bó, đúng lúc gặp loạn trong cung, vào lúc này sao hắn chịu rời đi?
Dương mỗ hắn khi nào lại bỏ rơi nữ nhân của mình!
Ánh mắt Trần Phi nương nương thoáng ý cười, khẽ cười nói: "Chỉ với chút bản lĩnh này của ngươi, nếu bản cung xảy ra chuyện thì e là cũng chỉ thêm uổng mạng mà thôi."
"Vậy ta..." Dương Phàm vừa định lên tiếng đã bị Trần Phi nương nương cắt ngang, "Thôi, muốn lấy mạng bản cung đâu có dễ như vậy! So với việc đó thì ngươi đi theo Đào Anh xuất cung có khi còn giúp bản cung làm được vài việc đấy."
Dù thần hồn hai người hợp tịch nhưng đến cùng thì vẫn không thể thoát khỏi tình thế nữ mạnh nam yếu. Dù tư thế thần hồn không phải do Dương Phàm quyết định, thì xem ra hắn vẫn phải ăn cơm chùa dài dài!
Trong lòng hắn bất đắc dĩ cảm thán, giờ phút này thấy Trần Phi nương nương đã quyết tâm như vậy, hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý, hỏi: "Nương nương muốn ta làm gì?"
"Ứng Thiên Quan!" Trần Phi nương nương nghiêm mặt nói, "Bản cung muốn ngươi thay ta đến đó một chuyến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận