Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1254: Làm việc cao thâm mạt trắc Dương hán đốc!

Chương 1254: Làm việc cao thâm khó lường Dương hán đốc!
Trời đã nhá nhem tối.
Dương Phàm rời khỏi biệt viện, đi thẳng đến hoàng cung. Trần Viện tuy đang ở Phương Sơn Cổ Giới, nhưng Tiêu Thục phi vẫn còn một mình tại Nhiên Nguyệt Cung, đều khiến Dương Phàm không yên lòng. Nhất là theo thời cuộc biến đổi, loại lo lắng này ngày càng tăng.
"Xem ra, gần đây phải tìm cơ hội thương lượng với Lưu tiên sinh một phen, sớm có sắp xếp mang Thanh Tuyết rời khỏi hoàng cung!"
Dương Phàm nghĩ thầm trong lòng.
Vào cung, dưới ánh tà dương, những bức tường cung cao lớn mang vẻ trang nghiêm nặng nề, các cung điện san sát nhau, bóng hình lay động! Nơi này là trung tâm quyền lực của Đại Minh, theo lệnh cấm của thiên địa bị gỡ bỏ, nơi này càng trở nên uy nghiêm hơn, mơ hồ có thể thấy từng lão thái giám tu vi thâm hậu đang ngồi xếp bằng quanh hoàng cung.
"Hửm?"
Dương Phàm hơi nhíu mày, những lão thái giám này trên người đều có thần thông! Hơn nữa, điều khiến hắn kinh ngạc chính là những thần thông này dường như được đúc từ một khuôn, tất cả đều là thần thông thuộc loại con mắt, có tác dụng "xem xét", dùng để giám sát tứ phương!
"Bồi dưỡng hàng loạt không phải người cảnh sao?"
Dương Phàm suy tư trong lòng. Theo mắt hắn thấy, nền tảng của những lão thái giám này rất mỏng manh. Tuy gánh chịu thần thông, nhưng căn bản không cách nào dung hợp, mỗi lần thúc phát chỉ sợ đều sẽ tiêu hao lượng lớn sinh cơ. Tuy nhiên, hoàng cung rộng lớn, ngoại trừ một số ít nơi, hầu như toàn bộ đều nằm trong phạm vi giám sát của đám lão thái giám này, khiến mức độ phòng thủ của hoàng cung tăng lên rất nhiều. Đương nhiên, thật ra thì dù không có bọn họ, là trung tâm của hoàng quyền, nhờ có long khí hoàng đạo hùng mạnh ở đây bảo hộ, cũng không cần lo lắng có người có thể cưỡng ép xông vào.
Đạp đạp đạp.
Lúc Dương Phàm đang đi giữa các cung điện thì một lão thái giám nghênh ngang bước tới. Hắn ta mặc áo lan mãng hai tay áo rộng, trên tay áo thêu họa tiết mãng, da mặt trắng nõn còn hơn cả thiếu nữ mười tám tuổi, đôi mắt đào hoa nhìn Dương Phàm, trong mắt mang theo vẻ yêu dị. Trên người hắn ta có một mùi thơm khó ngửi nồng nặc, chặn ngay trước mặt Dương Phàm!
"Kim Tuệ?"
Dương Phàm nhìn người đối diện, hơi nhíu mày, ánh mắt lại trực tiếp nhìn xuống dưới chân người này. Trên mặt đất rõ ràng có một cái bóng dài giống yêu ma kéo theo, tựa hồ có linh tính riêng, im ắng chập chờn, giống như rắn độc có thể cắn người bất cứ lúc nào!
"Dương hán đốc, gần đây nhà ta được nhận việc mới, giờ đã là tân nhục lão của Tam Lão Hội. Nghe người dưới báo Dương hán đốc vào cung, nên đặc biệt đến chào hỏi."
Kim Tuệ mỉm cười.
Dương Phàm hỏi: "Nhục lão? Sao nhà ta nhớ nhục lão là Bành công công?"
"Bành An ấy à, người này bị trọng thương, tự nguyện lui vị, thực chất ngầm mưu xảo trá, trong cung khắp nơi dò la, lòng mang ý đồ xấu!"
Kim Tuệ thở dài, nói: "Cũng may nhà ta phát hiện kịp thời, giúp hắn thực hiện nguyện vọng bị trọng thương, sau đó nhận được ân điển của bệ hạ, thay hắn đảm nhiệm chức nhục lão!"
"Vậy xin chúc mừng Kim công công."
Dương Phàm từ tốn nói.
"Chúc mừng thì thôi, lần này nhà ta đến chỉ là muốn nhắc nhở Dương hán đốc, giờ mọi việc trong cung đều do Tam Lão Hội quyết, nếu có thuộc hạ không hiểu chuyện, nếu lỡ va chạm Dương hán đốc, khó tránh khỏi ảnh hưởng hòa khí đôi bên."
Kim Tuệ vừa cười vừa nói.
Dương Phàm híp mắt, nhìn Kim Tuệ, Kim Tuệ cũng mặt không đổi sắc nhìn lại. Lúc này Dương Phàm mới ý thức được mục đích đối phương đến. Cái gọi là quan mới nhậm chức đốt ba ngọn lửa, ngọn lửa này của đối phương đang đốt lên đầu hắn, định quản thúc hắn, khiến hắn trong cung phải tuân theo quy củ của Tam Lão Hội! Thật buồn cười!
"Ha ha."
Dương Phàm không khỏi khẽ cười một tiếng, từ tốn nói: "Kim công công nói đùa, thuộc hạ nếu không hiểu chuyện, vậy thì cứ giết là xong, chắc hẳn Kim công công cũng không vì thế mà tổn hại hòa khí với nhà ta chứ?"
Lời tuy là nói cười, thế nhưng nghe vào tai Kim Tuệ lại đầy vẻ ngông cuồng. Nụ cười trên mặt hắn từ từ biến mất, ánh mắt mang vẻ dữ tợn càng thêm nồng đậm, nói nhỏ: "Ý Dương hán đốc là không nể mặt nhà ta sao?"
"Ở trước mặt nhà ta mà lên mặt, ngươi không phải sĩ diện, ngươi là mặt lớn!"
Dương Phàm thấy thế, khóe miệng nở nụ cười lạnh, nhìn xuống hắn từ trên cao, "Ngươi đã muốn thể diện, vậy thì tự mình đến lấy! Bất quá, nhà ta chỉ sợ đến lúc nể mặt ngươi, ngươi cũng không dám nhận!"
Kim Tuệ nhìn thẳng vào Dương Phàm, trong mắt hiện lên ánh hung ác, nhưng mỗi khi định ra tay, bản năng cơ thể lại sinh ra một chút cảm giác hồi hộp, khiến hắn không dám động đậy!
"Dương hán đốc, nhà ta nhớ kỹ!"
Dứt lời, hắn quay người rời đi.
"Đáng tiếc!"
"Mình chung quy vẫn quá thiện lương, quá tuân thủ quy tắc, dẫn đến luôn có người muốn nhắm vào ta..."
Dương Phàm có chút tiếc nuối vì đối phương không ra tay, nếu không hắn đã có thể quang minh chính đại ra tay giết chết đối phương! Không như lúc này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Tuệ mang lòng địch ý rời đi.
Một lát sau.
Kim Tuệ đi tới Đông xưởng.
Hắn đi thẳng vào trong, rất nhanh đã tới một gian phòng được che chắn kín mít, gõ cửa, nghe tiếng "Vào đi" khàn khàn từ trong vọng ra, lúc này mới đẩy cửa vào. Trong phòng, hai chậu than cháy bập bùng, không khí tràn ngập mùi thuốc nồng nặc. Giả Thì An mình khoác áo choàng đang tựa vào giường, liếc nhìn Kim Tuệ bước vào, hỏi: "Đụng vách rồi?"
Kim Tuệ ngồi đối diện Giả Thì An, gật đầu.
"Kẻ này kiêu ngạo, vượt xa tưởng tượng của nhà ta!"
"Tuổi trẻ đắc ý, nếu không kiêu ngạo mới là chuyện lạ!"
Giả Thì An lại tỏ vẻ bình thản, "Nhà ta đã nói với ngươi rồi, mặc dù ngươi có thu hoạch trong bí địa đại đạo rừng, nhất cử hái được thần tàng, nhưng nếu không bước vào Thần Minh cảnh, cũng không làm gì được hắn!"
Kim Tuệ im lặng một lúc rồi hỏi: "Vậy phải làm sao?"
"Chờ."
Giả Thì An thản nhiên nói: "Trần Hầu không hợp với hoàng hậu, hiện tại thọ đản của bệ hạ sắp đến, Trần Hầu chắc chắn sẽ về, đến lúc đó, chỉ cần thêm chút dẫn dắt, Trần Hầu tự sẽ giúp chúng ta diệt trừ kẻ này!"
"Vậy thì nghe lời công công!"
Kim Tuệ đứng dậy, ra khỏi phòng.
Hắn nhanh chóng rời khỏi Đông xưởng, ra khỏi hoàng cung, bất quá, khi đi tới một con hẻm vắng vẻ, đột nhiên trời tối sầm lại, giống như trời đất bị che phủ đột ngột!
"Không hay, là Thần Vực!"
Kim Tuệ phản ứng rất nhanh, thế nhưng đối phương tấn công quá mạnh, tập kích quá dữ dội! Hắn chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu, đột nhiên có một dấu chưởng ấn to lớn phát ra vạn trượng kim quang chụp xuống, ép đầu hắn xuống ngực, rồi cả người trực tiếp nổ tung thành mảnh vụn!
Bá.
Thần vực tan biến, trong con hẻm chỉ còn lại một đống thịt vụn.
Trước cửa hoàng cung.
Một bóng người đi vào hoàng cung. Hai bên thị vệ vội vàng thi lễ bái.
Đợi đến khi bóng người khuất, một hộ vệ trẻ tuổi không nhịn được lẩm bẩm: "Người kia là Dương hán đốc Tây Hán? Sao ta nhớ rõ hắn vừa mới vào cung rồi? Tại sao lại..."
"Đại nhân làm việc thế nào, há lại cho ngươi xen vào!"
Một hộ vệ trung niên bên cạnh trừng mắt liếc hắn một cái, "Cẩn thận để đại nhân nghe được, một bàn tay là muốn lấy mạng ngươi đấy!"
"Ta chỉ lỡ miệng nói thôi."
Hộ vệ trẻ tuổi rụt cổ, ngượng ngùng nói, "Với nhân vật lớn như vậy, trong lòng tất có suy nghĩ, làm việc cao thâm khó lường, sao có thể một lời không hợp liền động thủ giết người..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận