Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1132: Khổng gia tường thụy: Chúng ta đầu hàng. . .

Chương 1132: Khổng gia tường thụy: Chúng ta đầu hàng...
Trong khách sạn.
Bởi vì cả hai bên đều nắm giữ thánh thư do Khổng Thánh để lại, nên tình thế lại một lần nữa quay về thế giằng co như ban đầu.
Đối mặt với chiêu "Tịnh Nhai" vừa xuất ra đã khiến cả trường phải kinh hãi, sắc mặt của Khổng Tường và Khổng Thụy không khỏi trở nên vô cùng khó coi.
Theo như sự hiểu biết của bọn họ về những hành động của Lục Trì và Tịnh Nhai, họ biết rằng lần này nếu bọn họ không chịu mất mát gì thì e là rất khó qua ải này!
"Tam ca, hiện giờ địa thế bất lợi, không bằng... đầu hàng đi?"
Khổng Thụy hạ giọng nói với Khổng Tường, "Chúng ta dù sao cũng là hậu duệ của thánh nhân, chắc chắn đối phương sẽ không dám làm tổn thương đến tính mạng của chúng ta. Về phần có chút tổn thất, thì cùng lắm từ trên thân mấy kẻ ở nam lỗ mà bù lại... "
"Cái này... đầu hàng trước hai tên t·r·ộ·m c·ướp..."
Trên mặt Khổng Tường tuy đầy vẻ chần chừ, nhưng trong lòng lại vô cùng dao động. Miệng thì vẫn miễn cưỡng nói, "Có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ta ở bắc lỗ..."
"Tam ca đa tâm rồi! Bọn tặc nhân hung hãn, chúng ta bất đắc dĩ phải làm vậy cũng chẳng qua là vì bảo toàn tính mạng mà thôi!"
Khổng Thụy vội vàng khuyên nhủ, "Chúng ta đều là hậu duệ của thánh nhân, sao có thể c·h·ế·t bởi loại tranh dũng đấu h·u·n·g· h·ã·n này! Hơn nữa, chúng ta đầu hàng không phải là khiếp đảm, mà là trí tuệ! Huống chi, trên thực tế chúng ta cũng đâu có khuất phục trước ý chí của đ·ị·c·h nhân, mà là để bảo toàn sinh lực, lựa chọn thế bị động phòng ngự thôi!"
"Dù sao, giao đấu khó tránh khỏi có thương vong. Chúng ta làm như vậy không chỉ có thể phòng ngừa đổ m·á·u mà còn có thể cố gắng đạt được hòa bình ở mức độ cao nhất! Mà lại, chúng ta nhượng bộ mang tính lựa chọn này, cũng chỉ là tạm thời giao quyền khống chế cho đối phương mà thôi, đợi thời cơ chín muồi sẽ rửa sạch n·h·ụ·c nhã!"
Nói đến đây, Khổng Thụy khuyên nhủ một cách hết sức chân thành, "Tam ca, coi như không phải vì bản thân hai ta thì cũng phải suy nghĩ cho tộc nhân đi theo chứ, họ là vô tội! Chúng ta sao có thể chỉ vì cái mặt mũi của mình mà coi thường tính mạng của bọn họ chứ?"
"Đầu hàng đi!"
Lần này Khổng Thụy dùng lý lẽ và tình cảm để thuyết phục, như là một cọng rơm cuối cùng đè lên lưng con lạc đà, thành công khiến Khổng Tường chấp nhận.
Thế là Khổng Tường thở dài, cảm thấy buồn bã nhưng cũng nhẹ nhõm, nói: "Cũng chỉ đành như vậy thôi!"
"Chúng ta đầu hàng!"
Đúng lúc Dương Phàm định tiếp tục ra tay thì hai vị cường giả Thần Minh cảnh đứng trước mặt là Khổng Tường và Khổng Thụy đã dứt khoát ném những thánh thư đang cầm trên tay xuống đất, đồng loạt giơ hai tay lên.
"Ừm?"
Đối mặt với hai người đang cười tươi như hoa, Dương Phàm đầu tiên là sững sờ, sau đó lại trầm mặc.
Hắn vạn vạn lần không nghĩ tới, vẫn còn chưa ra tay như thế nào, đối phương lại đã trực tiếp đầu hàng!
Mà Lỗ Thiết Sơn đứng bên cạnh thì trong nháy mắt mặt mày xám xịt, nắm chặt chiếc chùy trong tay khiến những mạch m·á·u đáng sợ và gân đen nổi lên cuồn cuộn.
Lại nữa rồi, lại nữa rồi!
Hai tên bất tài hỗn trướng này!
Danh tiếng Khổng gia chính là do bọn người này làm bại hoại!
Hắn tức giận đến toàn thân p·h·át r·u·n, nhịn không được đạp mạnh chân về phía trước một bước, mặt đất trong nháy mắt rạn nứt từng mảng lớn. Kèm theo đó là tiếng gầm thét, hận không thể lập tức t·i·ê·u d·i·ệ·t hai người ngay tại chỗ!
Dù sao, khi hai người đã từ bỏ việc c·h·ố·n·g cự, bằng vào thần thông "Hết lòng quan tâm giúp đỡ" của hắn, tuyệt đối có khả năng rất lớn là sẽ c·h·é·m một người làm đôi trước!
Sau đó, lại dựa vào lực liên s·á·t thần thông ban tặng để bổ đầu người còn lại!
Nhờ đó sẽ tạo thành một hiệu quả liên s·á·t vô cùng đáng sợ!
Bất quá, phản ứng có phần kịch l·i·ệ·t của Lỗ Thiết Sơn đã khiến Dương Phàm cau mày. Hắn phẩy tay áo một cái, một luồng đại lực vô hình trong nháy mắt đặt lên vai Lỗ Thiết Sơn.
Phanh phanh!
Lỗ Thiết Sơn chỉ cảm thấy vai nặng trĩu xuống, hai chân như muốn lún xuống đất ngay tức khắc, khiến cho việc hành động bị giam cầm.
"Ngã phật từ bi!"
"Bọn họ đã đầu hàng rồi, cần gì phải đ·u·ổ·i tận g·iết tuyệt?"
Những người biết thời thế, biết tiến lùi như vậy, đối với Dương Phàm mà nói đơn giản chính là một món quà mà ông trời ban tặng, hắn còn có thể thu hoạch liên tục, sao có thể để người khác phá hỏng chuyện tốt được chứ?
Lời này vừa ra, Khổng Tường và Khổng Thụy liền lập tức có hảo cảm với "Tịnh Nhai", đồng thời không khỏi trợn mắt nhìn "Lục Trì".
Dù sao, bọn họ cũng từng dạy dỗ qua đối phương, mà bây giờ, trong tình huống họ không tiếc chịu n·h·ụ·c để tìm cách cứu vãn, đối phương lại còn muốn bỏ đá xuống giếng?
Quả nhiên là không xứng đáng làm người!
"Ta..."
Lỗ Thiết Sơn trong lòng kìm nén một hơi, thấy "Tịnh Nhai" đã nhận thánh thư từ tay Khổng Tường và Khổng Thụy một cách thuận lợi, hắn biết mình đã m·ấ·t đi cơ hội ra tay tốt nhất.
Còn Dương Phàm thì liếc mắt một cái rồi không quan tâm đến nữa.
Hắn trực tiếp quay đầu lại, bắt đầu cùng Khổng Tường, Khổng Thụy giao lưu một cách thân thiện.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần có được ít nhất một bản thánh thư thì chuyến đi này coi như không tệ rồi. Hắn nhanh chóng xem qua tên thánh thư thì ra là «lễ t·r·ải qua (thứ năm)».
Dương Phàm hơi nhíu mày, ngay lập tức nhận ra đây không phải bản đầy đủ mà chỉ là một thiên trong số đó.
Bất quá, dù sao đây cũng là di vật do Khổng Thánh để lại. Dù chỉ là một thiên thì thánh lực cũng vô cùng thâm hậu, nếu thực sự kích hoạt nó, Dương Phàm nghĩ mình cũng chỉ có thể chọn nhượng bộ chứ không thể chịu nổi uy lực của nó!
Nhưng ai ngờ hai người Khổng Tường và Khổng Thụy lại trực tiếp dâng sách đầu hàng chứ!
"Phen này mình phất rồi!"
Dương Phàm nghĩ thầm trong lòng, không hề khách sáo thu bản thánh thư này vào ngực.
Lúc này, Khổng Tường và Khổng Thụy cũng lộ ra vẻ tươi cười niềm nở.
Cách họ đối đãi với Dương Phàm quả là hết lòng hết dạ. Nhất là khi nghe đối phương tôn sùng Khổng Thánh, có ý muốn học Nho đạo thần thông thì bọn họ không chỉ dâng lên các bản sao kinh điển mang theo mà thậm chí còn chủ động đưa ra các chiêu thức Nho đạo thần thông mà mình đã tu luyện nhưng chưa hoàn chỉnh.
Thần thông: Thệ giả như tư phù!
Thần thông: S·á·t nhân thành nhân!
Cái trước là một loại thần thông liên quan đến tiên đoán và nhân quả, có thể khiến đối phương t·ử v·o·n·g theo phương thức mình đã dự t·í·n·h!
Còn cái sau lại là một loại thần thông mang tính s·á·t phạt. Trong các trận c·h·é·m g·i·ế·t gần người, chỉ cần gây s·á·t thương cho đối phương thì có khả năng trong nháy mắt biến đối phương thành hai nửa!
"Không tệ, không tệ!"
Phẩm chất hai đạo thần thông này khá cao, hơn xa các thần thông bình thường. Dương Phàm cũng không ngờ đối phương có thể lấy ra được nên đã không chút do dự thu vào.
Tuy chưa chắc đã là thần thông cốt lõi nhưng dùng để hỗ trợ thì lại hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đối với hai người Khổng Tường và Khổng Thụy biết thời thế như vậy, Dương Phàm càng cảm thấy hài lòng.
"Thần tăng, có dịp thì lại đến nha!"
Khi "Tịnh Nhai" cuối cùng cũng dẫn theo "Lục Trì" mặt mũi hung thần ác s·á·t rời đi, Khổng Tường và Khổng Thụy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt như vừa sống sót sau t·a·i n·ạ·n.
Tuy bị quét sạch của cải nhưng vẫn bảo toàn được tính mạng.
"Lần này tuy có chút gian truân nhưng cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm."
Khổng Thụy ngẫm nghĩ một chút rồi nói, "Chỉ có điều tên Lục Trì này quá rắp tâm h·ạ·i người, trong lúc mấu chốt lại còn muốn bỏ đá xuống giếng với chúng ta, mối t·h·ù này không thể không trả!"
Khổng Tường hỏi: "Vậy Thụy đệ ngươi có thượng sách gì?"
Khổng Thụy lạnh lùng nói: "Đến Bán Thánh cảnh giới, muốn lên tầng nhập thánh, nhất định phải đến thánh thư viện bồi dưỡng! Hắn chỉ là một học viên, chúng ta chỉ cần thông qua thư viện gửi cho hắn một lá thư, hứa sẽ cho hắn tái nhập học viện, ta không tin hắn không động lòng!"
"Đến lúc đó, sẽ có quả ngon cho hắn ăn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận