Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 184: Lòng dạ hiểm độc Đào Anh Đào lão bản

Chương 184: Lòng dạ hiểm độc của Đào Anh, ông chủ Đào
Quảng trường trước Phật tự vô cùng náo nhiệt.
Dương Phàm nghiêng đầu, đánh giá A Y Mộ biểu diễn Thiên Ma Vũ, những động tác múa uyển chuyển mềm mại động lòng người, thấy đám người nhao nhao vung tiền, hắn chợt nghĩ tới điều gì, hỏi: "Hồng mụ, số tiền đó là cho nàng sao?"
Hồng mụ nhìn thấu tâm tư của Dương Phàm, nói: "Đây là tiền hương hoa cúng dầu vừng, không chỉ tiền ở chỗ này, mà cả tiền thu được lúc nãy cũng thế…"
"Tê."
Dương Phàm mặt không cảm xúc nhìn tiền bạc trên mặt đất, trong lòng đau như cắt.
Khoan đã! Mình có thể thần hồn khu vật, có phải là có thể nhân cơ hội làm chút gì không?
Nhìn tiền trên đài cao, tiền giấy bay phấp phới theo gió, Dương Phàm hận không thể cầm cái chậu nhỏ, xông lên liều mạng vơ vét một trận.
Vơ một cái là được một chậu!
Đều là tiền cả đó!
Nhưng mà, nhìn mấy lão hòa thượng trên đài, đặc biệt là lão tăng ở giữa, trông quen mắt quá, thần thông Bát Long Tác Mệnh của mình còn ăn một đạo thần hồn ấn ký của đối phương!
Hắn thậm chí từ đó còn có được Đại Thừa Quan Tàn Thiên và pháp tu luyện nhục thân của Phật, làm sao lại không biết loại người này đáng sợ đến mức nào?
Sợ rằng mình vừa mới xuất thần, đã bị đuổi kịp rồi.
"Haiz."
Dương Phàm trong lòng khổ sở!
Chuyện đau khổ nhất của nhân sinh cũng chỉ như vậy, tiền thì rất nhiều nhưng chẳng có một xu nào của hắn.
Ngay khi đang ưu sầu, người phía dưới dùng sức quá mạnh, ném một thỏi bạc đến bên chân Dương Phàm, mắt hắn chợt sáng lên.
Ánh mắt hờ hững nhìn trái phải, dùng chân lập tức giẫm lên thỏi bạc đó, làm bộ khom lưng, tiện tay nắm bạc vào lòng bàn tay.
Bất động thanh sắc ước lượng một chút, khoảng chừng năm lượng!
Lời quá!
Một viên Khí Huyết Đan vào tay!
Thành công nâng cao giá trị của cải của hắn lên một phần sáu!
Vẻ uể oải lúc đầu của hắn lập tức thay đổi, trở nên tinh thần phấn chấn, mắt thỉnh thoảng chú ý đến dưới chân mình.
Năm lượng, mười lượng, ba lượng, hai lượng…
Chỉ trong chốc lát, hắn vậy mà đã nhặt được hai mươi lượng bạc!
Tiền này kiếm quá dễ!
Đúng lúc này, bên chân hắn xuất hiện một bàn chân ngọc trần trụi.
Năm ngón chân tròn trịa trắng ngần như ngọc trai giẫm trên mặt đất, không nhiễm bụi trần, ngược lại lộ vẻ đáng yêu, trắng nõn bóng loáng, nơi mắt cá chân có xuyến vàng, khiến người ta có cảm giác muốn cầm lên thưởng thức.
"Ai cản đường kiếm tiền của ta?"
Sắc mặt Dương Phàm có chút khó coi, ngẩng đầu lên thì thấy A Y Mộ không biết đã đến gần từ lúc nào, vẻ mặt thanh tú động lòng người nhìn hắn.
Nàng mang nét đặc trưng rõ ràng của người Tây Vực, ngũ quan sắc sảo, sống mũi cao, mái tóc dài đen nhánh mượt mà, mi tâm có đồ trang sức màu vàng.
Một thân vũ phục đậm chất dị vực đã đổi thành màu đỏ, như cô gái nhiệt tình nhảy múa bên đống lửa, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
"Nguyệt Tiên tỷ tỷ, nghe nói tỷ am hiểu múa kiếm, không biết có thể cùng ta múa một khúc không?"
Đôi mắt to tròn trong veo như hồ nước của A Y Mộ long lanh, hàng mi dài chớp chớp, khiến người ta khó lòng từ chối.
Vẻ ngoài thì mị cốt trời sinh, trong lòng lại đáng yêu lanh lợi.
Đáng tiếc, trong mắt Dương Phàm bây giờ chỉ có tiền, hắn chỉ muốn ở đây chờ tiền vung đến, căn bản không muốn nhảy múa gì cả.
"Không muốn động." Dương Phàm lãnh đạm cự tuyệt.
"Không sao mà, tỷ tỷ cứ ngồi đây, mình ta động là được rồi."
A Y Mộ lại tỏ vẻ rất dễ nói chuyện, dù sao nàng cũng chỉ muốn thăm dò thái độ của đối phương, tạo tư thế múa cùng nhau là được rồi.
"Nói phải đấy, Nguyệt Tiên, bất quá là cùng múa một khúc. Ngươi am hiểu múa kiếm, nàng am hiểu Thiên Ma Vũ, biết đâu có thể tạo ra hiệu ứng bất ngờ đấy!"
Hồng mụ ở bên cạnh cũng ủng hộ sự tương tác này, việc liên thủ bỏ phiếu, đối với bà mà nói, ước gì A Y Mộ chủ động hơn một chút.
Đến lúc đó ít nhiều cũng sẽ có người ở lại, gần như là kiếm một đợt.
Dương Phàm còn định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt ra hiệu không ngừng của Hồng mụ, thấy bộ dạng sắp quỳ xuống cầu xin, hắn vẫn là miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng ngay lúc hắn định gật đầu, một thỏi bạc vừa vặn rơi xuống chân A Y Mộ, nàng vậy mà không thèm nhìn, tùy ý đá một cái, hất bạc bay ra ngoài!
Trọn mười lượng bạc!
Hết rồi! Đó vốn nên thuộc về Dương Phàm hắn!
"Ngươi động, ta nhìn còn mệt."
Trái tim Dương Phàm như đang rỉ máu, không chút do dự từ chối lời thỉnh cầu của A Y Mộ, thậm chí còn cho nàng vào sổ đen của mình.
Đừng tưởng ngươi xinh đẹp là có thể muốn làm gì thì làm!
"..."
A Y Mộ nghe vậy giật mình, đến khi bị Hồng mụ cười làm lành mời đi, vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cái tên Kiếm Tiên tử lạnh lùng này, thật không biết điều!
Trong lòng nàng tức tối!
Mà bên này, ngay khi Dương Phàm định tiếp tục "vớt vát" thì, không lâu sau đó, cuộc thi tuyển cũng dần dần đến hồi kết thúc, bầu bằng phiếu cũng đến giai đoạn cuối cùng.
Đa số mọi người đều đã bỏ phiếu, đương nhiên, phiếu đều được mua bằng bạc.
Cuối cùng, ba người có số phiếu cao nhất sẽ vinh dự đăng quang hoa khôi của Xuân Hi trấn mỗi năm một lần!
"Bỏ phiếu đang đếm ngược, còn một nén nhang, mời mọi người mau chóng bỏ phiếu, chọn ra người mình ủng hộ!"
Có người lớn tiếng nhắc nhở.
Đây cũng là thời gian bỏ phiếu cuối cùng, từng người đẹp bắt đầu thể hiện tài năng cuối cùng, gần như tất cả đều dùng hết tuyệt chiêu.
Dương Phàm ngó trái, nhìn phải, dường như chỉ có mình hắn không động đậy gì cả.
Hồng mụ vội vàng thúc giục nói: "Nguyệt Tiên, hay là con lại làm một bài thơ ứng cảnh đi?"
"Không có cảm hứng."
Hồng mụ nhìn mọi người xung quanh đều bỏ phiếu cho những ứng viên hoa khôi khác, lo lắng đến độ sắp lên cơn: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, nếu con không được thì diễn một đoạn múa kiếm xem sao?"
Dương Phàm đang muốn từ chối thì chợt thấy đống bạc trên đài, nghĩ tới điều gì, vậy mà đồng ý ngay.
Kiếm Tiên Tử nhảy múa!
Kiếm quang như biển, như ánh trăng bao phủ nhân gian.
Nàng như tiên tử bước ra từ cung trăng, mờ ảo đa tình, dịu dàng như nước.
Và trong lúc mọi người đang thưởng thức đến mê mẩn thì Dương Phàm lại thừa cơ mỗi lần vung kiếm, cuộn những tờ ngân phiếu, lặng lẽ chui vào tay áo của mình.
Chỉ trong nháy mắt, hắn vậy mà đã cuỗm đi ba trăm lượng!
Niềm vui chiến thắng tràn ngập đáy lòng!
Nhưng khi nghĩ đến cả buổi sáng đến giờ hắn chỉ là "cá ướp muối", hắn không khỏi càng đau xót, hắn đã bỏ qua nhiều bạc đến vậy, đó đều là tiền cả đó!
Trong thoáng chốc, chỉ thấy lông mày hắn cau lại, mắt mang vẻ u sầu, bộ dạng đó khiến những người xung quanh lòng đều xao xuyến.
Ai nấy đều hận không thể tự mình ra an ủi nỗi muộn phiền của tiên tử.
"Kiếm Tiên Tử chắc là đang lo lắng không thể trở thành hoa khôi, không được, chúng ta không thể ngồi yên nhìn chuyện này xảy ra được, các huynh đệ, bỏ tiền mua vé đi!"
"Tránh ra cho ta, ta có phiếu đây! Đây là tiền thừa khi ta mua đáp án thi của học viện, hôm nay đều cho Kiếm Tiên Tử hết! Ủng hộ Kiếm Tiên Tử!"
"Ta đây cũng có phiếu, là tiền ta bán câu trả lời đề thi, cũng đưa luôn!"
“…”
Rầm rầm.
Trong thoáng chốc, mọi người xếp hàng bỏ phiếu ùn ùn kéo đến, gần như muốn làm sập thùng phiếu.
Đào Anh cũng cho người trà trộn vào đám đông, bắt đầu quẹt phiếu trên quy mô lớn.
"Còn may là tiền công… "
Đào Anh có chút đau lòng nghĩ, nhưng cũng có chút thấp thỏm.
Hắn nhìn bộ dạng bùng nổ trước đó của Dương Phàm, không nhịn được mà "chụp" bớt tám phần mười số tiền xuống, thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ hơn mười vạn lượng bạc.
Dương Phàm chắc vẫn có thể trở thành hoa khôi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận