Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 65: Hổ Sơn: Bảo tàng chi địa

Dưới chân núi Hổ, lão Phiền lại bắt đầu một ngày hoạt động chặt thịt. Chỉ thấy hắn xắn tay áo, vung tay lên, trong tay là một con dao bản lớn dài hơn hai thước, thuần thục vô cùng bổ vào xương cốt, chặt đứt cơ bắp, chỉ một lát sau đã có thể chặt ra một thùng thịt. Hắn đang định tiếp tục chặt xuống một thùng nữa thì nghe thấy có tiếng đẩy cửa bước vào, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thùng ở bên tường, cứ theo quy tắc mà chọn." "Hôm nay không ra bàn à?" Một bóng người cười ha hả hỏi. Lão Phiền nhíu mày, trong lòng nghĩ lão tử bắt đầu phiên giao dịch thì liên quan gì đến ngươi, đang lúc hắn chuẩn bị dạy dỗ đối phương một chút thì đột nhiên cảm thấy thanh âm có chút quen tai. Hắn ngẩng đầu lên, liền thấy Dương Phàm đang đứng trước thớt chặt thịt của mình, mặt mày tươi rói nhìn hắn. "Ôi chao, là Dương huynh đệ à!" Lão Phiền thuần thục làm động tác xem đồ ăn, trên mặt chất đầy nụ cười, hung hăng chà xát hai tay vào tạp dề, kéo một chiếc ghế dài ra, "Nhanh ngồi, nhanh ngồi." Hắn tựa hồ không hề nhớ chuyện trước đây bị Dương Phàm thắng sạch bạc trắng. "Ngồi thì không cần đâu, vốn còn muốn đánh cược nhỏ một ván, không ngờ ngươi lại không ra bàn." Dương Phàm lộ vẻ tiếc nuối. Lão Phiền cười gượng hai tiếng, trong lòng thì đang rỉ máu: "Đánh bạc thứ này hại người hại mình, ta lão Phiền trải qua những chuyện này đã thấy rõ ràng, về sau sẽ không tiếp tục mở bàn." "Vậy thì tiếc quá." Dương Phàm nhìn lão Phiền vẻ mặt kiên định, thầm nghĩ rau hẹ của mình cứ thế mà giảm đi một gốc, sớm biết vậy lúc trước đã thu hoạch hắn một đợt. Hết cách rồi, xem ra chỉ có thể lên mật hội tìm vận may thôi, vừa hay trong tay mình cũng có nhiều tiền giấy cùng bạc trắng, cũng cần phải đổi thành đan dược. Hoặc là đi tìm Tiểu Lâm Tử xem dạo này hắn có béo lên không. Dù sao thì kinh nghiệm của lão Phiền đã cho Dương Phàm một đạo lý, đó là rau hẹ phải định kỳ thu hoạch một đợt, nếu không, một khi bỏ lỡ thời cơ sẽ khó tránh khỏi ảnh hưởng đến vụ sau. Lão Phiền nhìn Dương Phàm bê hai thùng thịt rời đi, hắn lau mồ hôi trên trán, không hiểu vì sao, lúc vừa nãy bị Dương Phàm nhìn chằm chằm, trong lòng của hắn không hiểu có chút chột dạ. Càng phát hiện việc mình không còn đánh cược với Dương Phàm là quyết định vô cùng chính xác, rừng lớn như vậy, tại sao mình cứ phải treo cổ trên một cái cây làm gì? Rất nhanh, bên ngoài lại có một tên thái giám bê thùng đi ra, lão Phiền mắt láo liên trên dưới đánh giá một phen, tranh thủ móc ra cuốn sổ sách màu xanh lam dính máu, "Bắt đầu phiên giao dịch, bắt đầu phiên giao dịch! Cược nhiều thắng nhiều!" Hắn cười toe toét cất tiếng hô lớn. Một đám thái giám chặt thịt bên cạnh nhịn không được nhìn về phía hắn, vừa mới còn nói sẽ không mở bàn nữa mà, mới đó mà đã trở mặt rồi? Lão Phiền lộ ra vẻ mặt đại nghĩa lẫm liệt, nói: "Trời không sinh ra ta phiền thái giám, cược đạo vạn cổ như đêm dài, vì tương lai của cược đạo, ta lão Phiền cam nguyện mang một tiếng xấu!" "Y!" Một đám thái giám không khách khí kéo dài âm điệu, giơ ngón giữa lên. Bất quá, lão Phiền đánh cược, mọi người cũng vui vẻ đến chơi đôi ván, người thì bỏ nửa lượng, người thì bỏ ba tiền, nhỏ nhỏ đánh cược một phen, cũng tự tại. Còn bên này, Dương Phàm đã sớm tiến vào núi, lần này hắn đến núi Hổ, một trong những mục đích quan trọng của hắn chính là kiểm nghiệm đạo khí trong tay mình. Hắn cũng không quên năng lực thôn phệ khí huyết quỷ dị của Bách Phúc Kết trong tay. Hơn nữa, lúc đó ngoài câu nói này hiện lên trong đầu hắn thì còn có nửa câu sau, đó chính là —— trả lại túc chủ! Hắn vừa mới thử dùng số huyết nhục trong thùng, phát hiện Bách Phúc Kết đối với số huyết nhục tươi mới này không hề có nửa điểm dị động, xem ra nhất định phải là đối với vật sống mới có hiệu quả. Dương Phàm đặt hai thùng thịt xuống chỗ bằng phẳng trong rừng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những tán cây rậm rạp che khuất ánh nắng mặt trời. Lờ mờ trong đó có thể nhìn thấy những con ưng lưỡi đang lượn trên không trung. Dương Phàm nghĩ nghĩ, để cẩn thận, hắn lại lần nữa vác hai thùng thịt đi sâu vào trong rừng hơn, để phòng khi kiểm nghiệm Bách Phúc Kết bị ưng lưỡi chú ý đến. Hắn không muốn mạo hiểm, không biết cái năng lực hút máu quỷ dị này có bị ưng lưỡi ghi nhớ rồi truyền cho người nuôi ưng phía sau không. Rất nhanh, hắn đã đến một chỗ tĩnh mịch âm u trong rừng sâu, trên mặt đất đầy những cành cây khô lá rụng, không khí thì ngột ngạt, tầm mắt thì tối tăm. "Chính là chỗ này!" Dương Phàm ném thùng xuống đất, mở nắp thùng ra, mùi máu tươi lập tức xộc lên, hắn nhảy lên một cây đại thụ bên cạnh, lẳng lặng chờ mãnh hổ đến. Hắn cũng không phải đợi quá lâu, một con mãnh hổ liền xuất hiện trước mắt hắn. Với thân hình dài bốn mét, không hề ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển cùng bộ pháp của nó trong rừng núi, động tác của nó uyển chuyển mà nhanh chóng tiến đến trước hai thùng thịt. Nó có chút cảnh giác nhìn xung quanh, giơ vuốt ra xé rách thùng gỗ thành từng mảnh, thịt tươi lập tức lộ ra. Điều khiến Dương Phàm bất ngờ đó là, nó vậy mà không lập tức ăn mà lại duỗi một cái vuốt ra đập nát thịt, cẩn thận kiểm tra một phen, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới bắt đầu nuốt ăn. "Không ngờ, con mãnh hổ này lại có lòng cảnh giác cao như vậy." Dương Phàm có chút kinh ngạc, nhưng không vội động thủ mà nhìn con mãnh hổ này nuốt ăn số thịt máu kia, rất nhanh hai thùng thịt đã vào bụng mãnh hổ. Mãnh hổ phát ra một tiếng gầm sung sướng, tiếng vọng trong núi rừng vang xa. Đúng lúc nó đã ăn no nê, định rời đi thì Dương Phàm rốt cục động thủ, bất ngờ nhảy từ trên cây xuống, hệt như hổ xuống núi. Chỉ thấy thân hình hắn rung động, gân cốt kêu răng rắc, âm thanh như sấm, một tiếng hổ gầm trầm thấp vậy mà phát ra từ trong cơ thể của hắn! Hổ khiếu sơn lâm! Vạn thú thần phục! Con mãnh hổ này vậy mà không khỏi sinh ra một loại ảo giác, đó là kẻ đang lao đến trước mắt căn bản không phải người mà là một con mãnh hổ tinh, từ mãnh hổ hóa thành hình người tinh quái! Điều này khiến nó cảm thấy sợ hãi, cùng sự kính sợ sâu sắc, vậy mà sững sờ ngay tại chỗ! Và trong cái chớp mắt này, Dương Phàm đã ở gần mãnh hổ. Hắn một quyền đấm ra, gấp gáp như cuồng lôi, không khí bị nắm đấm xé rách phát ra tiếng vang trầm nặng, khi mãnh hổ còn chưa kịp phản ứng thì một nắm đấm này đã hung hăng đánh vào đầu nó. Nghe thấy một tiếng "Bành", mãnh hổ trực tiếp bị đánh ngất, thân hình to lớn ngã xuống đất khiến mặt đất xung quanh cũng rung lên. Dương Phàm cũng không hề đắc ý, với lực của một con hổ mà đánh lén một con mãnh hổ bình thường, nếu như không thành công thì mới kỳ quái. Hắn đi đến trước mãnh hổ, trong lòng vừa động, một đầu hắc xúc tu thô giống như tóc từ Bách Phúc Kết nơi cổ tay hắn chui ra, hung hăng đâm vào bụng mãnh hổ. "Cốt cốt". Tựa như dòng suối phun trào, tóc đen trong nháy mắt thôn phệ khí huyết của mãnh hổ, không cần một lát toàn bộ Bách Phúc Kết liền biến thành màu đỏ máu. Đồng thời hình thể của mãnh hổ cũng đang nhanh chóng mất nước, ít nhất cũng gầy đi một nửa! Dương Phàm vội vàng dừng tay. Và lúc này, bề mặt Bách Phúc Kết bắt đầu biến ảo màu sắc, màu đỏ máu lúc đầu chậm rãi nhạt dần, đồng thời biến mất, dần dần trở thành màu đen, khí huyết mà nó thôn phệ được trong đó bộ nhanh chóng tiêu hóa, một cỗ khí huyết vô cùng tinh thuần vậy mà chảy vào trong cơ thể Dương Phàm! Sau khi hấp thụ xong chỗ khí huyết này, Dương Phàm bất ngờ phát hiện khí huyết được trả lại này vậy mà không hề kém nửa viên Hổ Báo Dưỡng Thân Đan! Trong đầu của hắn hiện tại chỉ có một ý niệm, đó chính là phát tài! Hắn lặng lẽ nhìn chăm chú vào tòa núi Hổ này. Không, nơi này không còn là núi Hổ nữa mà là núi rau hẹ của hắn! Những con mãnh hổ hung tợn cường tráng kia chính là những cây rau hẹ mới mẻ đang chạy, xanh biếc mà khỏe mạnh! Vì vậy mà, rau hẹ trên núi toàn rau hẹ mầm. Có chúng, Dương Phàm tin tưởng con đường hoán huyết của mình nhất định sẽ đi càng thêm thuận lợi! Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được nhe miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều. Trong bóng đêm, răng hắn như chiếu ra một vầng hào quang khiến người khác giật mình. Hắn đã nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận