Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1217: Bị Lưu Huyền sớm dự phán âm mưu!

Chương 1217: Âm mưu bị Lưu Huyền đoán trước! "U Châu gần như vùng đất phía bắc, khí hậu lạnh lẽo, vậy nên không mang theo Thiến Vân cùng đi, Chương Tòng Tân cũng ở lại Thần Đô để bảo vệ an toàn..." "Thái Hư lão đạo cùng Lục Trì cứ tiếp tục làm tốt công việc khuấy đảo đục nước của bọn họ." "Còn về Tịnh Nhai, ừm, đã có thời gian không nhận được tin tức của Liễu Phàm, vừa hay để Tịnh Nhai đi thu xếp chuyện của đám người Liễu Đoạn và Liễu Nhiên, cùng nhau gia nhập Liễu Phàm..." "Trình Bình và Mã Chiêu cũng rất siêng năng, lần hiến tế này tiền bạc lại một lần nữa được ổn định..." "Còn về những đại trung thần như Lưu Huyền thì không cần phải cố ý sắp xếp, hắn làm việc tự có chủ kiến, bất quá, ngược lại có thể để hắn nghĩ xem có cách nào đưa Thanh Tuyết từ trong cung ra ngoài hay không..." Dương Phàm trải qua một phen suy tính, cuối cùng là sắp xếp ổn thỏa mọi việc, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, cảm thấy có thể tùy thời lên đường. Đương nhiên, trước khi đi, hắn còn muốn đến xem Sở Liên Tâm vừa mới tiếp nhận vị trí Sở Hầu không lâu. Dù sao theo như Lưu Huyền nói, một cây không thành rừng, hai cây mới thành, bây giờ rừng lớn sinh ảnh, bên trong ẩn chứa điềm gở, sợ rằng có chỗ không hợp, cần phải chú ý kịp thời. Nghĩ như vậy, Dương Phàm liền đứng dậy đi đến phủ Sở Hầu. Phủ Sở Hầu. Bởi vì Sở Liên Tâm kế thừa tước vị Sở Hầu, tòa nhà bình thường vắng vẻ này cũng trở nên náo nhiệt. Đương nhiên, không chỉ có mình nàng, còn có mẫu thân của nàng. Trong khoảng thời gian này, mẫu thân Sở phu nhân luôn tích cực vì chuyện nữ viện mà bôn ba, trong hội các phu nhân thượng tầng ở Thần Đô, dần dần cũng tạo thành một thế lực. Đồng thời, bà không chỉ lo chuyện nhập học của nữ viện, mà còn thỉnh thoảng đăng bài trên « Đại Minh thời báo », trình bày quan điểm rằng nữ tử chỉ có tự lập tự cường thì mới có thể độc lập suy nghĩ. Trong lúc vô hình, bà đã dần phát triển thành một lãnh tụ ý kiến nữ tính ưu tú, có thể thay một bộ phận quần thể cất lên tiếng nói của họ. Đương nhiên, đây cũng là sự sắp xếp của Dương Phàm. Dù sao ở đời thường thấy chuyện truy cầu bình quyền nhưng thực chất lại là truy cầu đặc quyền, hắn tuy rằng ở nơi này mở đầu trào lưu nam nữ bình đẳng, nhưng lại không muốn để xảy ra chuyện ô uế như vậy. Cho nên, sớm sắp xếp người dẫn dắt định hướng ý thức là rất cần thiết. Bất quá cũng chỉ là phòng ngừa trước thôi. Đi vào phủ Sở Hầu, Dương Phàm thả thần thức ra quét qua, liền phát hiện Sở Liên Tâm không có ở trong phủ. Đang định rời đi, bước chân của hắn lại hơi dừng lại, lông mày mất tự nhiên nhíu lại. Trong phạm vi thần niệm bao phủ, chỉ thấy bảy tám vị phụ nhân rõ ràng mặc lụa là gấm vóc đang vây quanh bên tả hữu Sở phu nhân, mọi người vừa cười vừa nói chuyện trên trời dưới đất. Trong đó, chủ đề lại phần lớn liên quan đến chuyện nữ nhi nhà ai thể hiện tài năng đặc biệt, hay biểu hiện ưu tú. "Vị tài nữ bán nghệ không bán thân ở Yên Hoa Lâu, không ngờ lại một bước thành đại nho, được mời về làm giáo sư cho trường nữ học mới mở! Thật muốn xem vẻ mặt của đám nam nhân tự xưng tài tử sẽ như thế nào!" "Nàng này thật sự khiến người ta ngoài ý muốn, phải biết, ngay cả mấy vị thê tử của đại nho văn tông, thậm chí là đại hiền cũng không có biểu hiện kinh diễm như vậy đâu!" "Không chỉ vậy, ta còn nghe nói trong mười hai trấn quốc vương hầu, mấy vị đích nữ cũng bắt đầu liên hợp lại, dự định tranh giành tước vị hầu tước với mấy huynh đệ của mình!" "Hồi trước trong kỳ thi văn khoa của nữ viện, nghe nói rất nhiều người trượt vỏ, nội tình chung quy vẫn là quá mỏng, muốn gặp kết quả tốt thì e là phải đợi một hai đời nữa..." "Võ khoa cũng thế, nữ tử bẩm sinh đã yếu hơn nam tử về khí huyết, đặc biệt là tu luyện, khó tránh khỏi sẽ có biến đổi về hình thể..." Bọn quý phu nhân lao xao, nói hết tin tức này đến tin tức khác, tin nào cũng làm người ta hoặc kích động hoặc chán nản. Không ai để ý rằng Dương Phàm đã xuất hiện trong viện. Mà ánh mắt của hắn lại khóa chặt trên người một vị quý phu nhân, "Thiên Nhãn Thông" phản chiếu rõ gương mặt thật của đối phương, rõ ràng là một ông lão bảy mươi tuổi. "Bì Ma Vương?" Dương Phàm cảm thấy khí tức tu luyện quen thuộc, rất dễ dàng đánh giá ra người này chính là tu luyện Thiên Biến Vô Tướng công của Sở gia. Người của nhà họ Niếp? Dương Phàm từng gặp qua Niếp lão Thất và Niếp Thành, rất xác định mình sẽ không nhận lầm. Bất quá, lúc này đối phương lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại lấy thân phận Bì Ma Vương hóa thân thành một quý phu nhân, nhìn thế nào cũng không giống là tới đây cùng mấy vị quý phu nhân nói chuyện phiếm. Bịch. Dương Phàm vung tay lên, khí tràng vô hình trực tiếp tách người kia ra. Thần Vực! Khai! Niếp lão Tứ đột nhiên cảm thấy không thích hợp, trong mắt hắn, những người xung quanh dường như đột ngột dừng lại, gian phòng khách rộng lớn phảng phất như đông cứng lại. "Chuyện gì xảy ra?" Hắn cố nén bất an, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, giả vờ như mình cũng là một pho tượng bất động. "Xuy!" Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh từ trên đỉnh đầu truyền xuống. "Ở trước mặt nhà ta, còn dám ôm ý nghĩ may mắn trong lòng!" Niếp lão Tứ còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã cảm thấy một áp lực vô hình từ trên đỉnh đầu hung hăng đè xuống, cả người hắn trong nháy mắt nằm trên đất, từ hình người bị ép thành một lớp da người! Mà lớp da người dưới lực lượng này, gần như bị ép thành bụi phấn! Phanh. Đúng lúc này, Dương Phàm mới chậm rãi rơi xuống đất. Khi chiếc áo Hán đốc thêu hình rồng hiện ra trong tầm mắt Niếp lão Tứ, tim hắn run rẩy, làm sao cũng không ngờ rằng mình lại có thể gặp Tây Hán Hán đốc Dương Phàm! Chẳng phải nói rằng đối phương đã nhận thánh chỉ, đang chuẩn bị đến U Châu sao! Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? "Hán đốc đại nhân tha mạng!" Lớp da người của Niếp lão Tứ trên mặt đất vặn vẹo, vội vàng hô. Dương Phàm nhàn nhạt nói: "Tha cho ngươi mạng không khó, chỉ cần ngươi thành thật khai báo." "Thành thật, tuyệt đối thành thật!" Niếp lão Tứ vội nói: "Người nhà họ Niếp chúng ta luôn thành thật, tuân thủ luật pháp." "...Được, không cần nhiều lời! Thành thật khai báo thân phận của ngươi, đến đây có mục đích gì?" Dương Phàm lạnh lùng liếc hắn một cái, vung tay lên, Niếp lão Tứ chỉ cảm thấy áp lực vô biên trên người vừa nới lỏng, lớp da người bị ép dẹp lại một cuộn, lại lần nữa khôi phục hình người. "Vâng, đại nhân." Niếp lão Tứ rất thành khẩn kể lại việc nhận lệnh từ gia chủ Niếp Thật, việc ẩn náu đến đây. Đương nhiên, cả chuyện Sở Tiêu Liệt cũng không giấu diếm. "Sở Tiêu Liệt..." Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia sát khí. Lần trước không xử lý đối phương, không ngờ rằng lần này đối phương lại dám đến Thần Đô, lại còn tặc tâm bất tử muốn tính toán Sở Liên Tâm, để rồi cướp đoạt tước vị Sở Hầu! Đúng là Lưu Huyền đã đoán đúng!"Đại nhân, tiểu nhân đã nói hết tất cả, vậy có thể rời đi không?" Niếp lão Tứ thận trọng hỏi. "Rời đi?" Dương Phàm bị ngắt dòng suy nghĩ, lạnh lùng liếc nhìn hắn, nói, "Nếu ngươi đã vội vàng muốn rời khỏi thế giới này đến vậy thì nhà ta không ngại tiễn ngươi một đoạn đường.""..." Niếp lão Tứ vội vàng khoát tay, "Không muốn, không muốn." Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Vậy da người của Niếp Thành, là đang ở trong tay Sở Tiêu Liệt?" "Không sai." Niếp lão Tứ vội vàng gật đầu. "Sở Tiêu Liệt hiện tại ở đâu?" "Cái này... ta không biết." Niếp lão Tứ lắc đầu, thấy Dương Phàm lộ vẻ khó chịu, liền vội vàng nói: "Bất quá, gia chủ nhà ta Niếp Thật chắc chắn biết!" "Đưa nhà ta đi gặp Niếp Thật." "Vâng, đại nhân." Niếp lão Tứ thầm kêu khổ. Nhưng mà, tính mạng nhỏ của hắn lại bị đối phương nắm giữ trong tay, không cho phép hắn không đồng ý. Điều duy nhất may mắn tự nhiên là: "May mà trước kia người cướp thân phận của Niếp Thật không phải là ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận