Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 37: Hung hăng đánh mặt

La quản sự lăn lộn trong cung nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải loại người điên này, tức giận đến run cả người: "Tốt, Tiểu Phàm tử! Đã ngươi muốn tìm cái chết, vậy ta hôm nay sẽ cho ngươi toại nguyện!"
"Ha ha, hôm nay nương nương vừa mới đề bạt ta lên làm quản sự trong cung, La quản sự muốn giúp ta thì chỉ sợ còn chưa đủ tư cách đâu."
Dương Phàm ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.
Hắn cũng kiêng kỵ việc lão thái giám này đột nhiên nổi điên, dù sao đối phương tám phần là một Võ Sư, hắn tạm thời không phải đối thủ, cho nên không chút do dự mang tên Trần Phi nương nương ra trước.
"Quản sự? Đề bạt ngươi? Ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày!"
"Đúng đấy, Tiểu Phàm tử, ngươi nói xạo cũng không sợ mọi người cười rụng răng à!"
Thế nhưng, lời hắn vừa nói ra lại bị một đám tiểu thái giám xung quanh chế giễu, đặc biệt là Tiểu Linh tử, hắn còn muốn bĩu môi tới tận trán nữa.
"Cười đủ chưa?"
Ánh mắt lạnh lùng của Dương Phàm liếc qua mặt từng người, cho đến khi nụ cười của bọn họ cứng đờ trên mặt, cuối cùng mới dừng trên mặt La quản sự.
"La quản sự, quản cho tốt đám chó săn dưới tay ngươi! Nếu không, dễ bị người đánh chết đấy!"
Hắn không chút khách khí quát lớn.
La quản sự nghe vậy thì sầm mặt, rõ ràng cảm thấy Dương Phàm có chỗ dựa, chứ không phải là nói hươu nói vượn, ánh mắt không khỏi nheo lại: "Trần Phi nương nương thật sự đã đề bạt ngươi?"
"La quản sự cảm thấy thế nào?"
Dương Phàm ném ra một câu như vậy, sau đó đi thẳng tới chỗ hai người đang đè Tiểu Liên tử, hai cước đạp cả hai văng sang một bên, động tác rất ngang ngược, thái độ ngạo mạn.
"Cút hết cho ta!"
Tiểu Liên tử ngẩng đầu, mặt sưng đỏ, khóe miệng dính máu, Dương Phàm thấy thương thế của cậu không đáng ngại, từng bước đỡ cậu lên, hỏi: "Không sao chứ?"
"Không, không sao."
Tiểu Liên tử lắc đầu, trong lòng lại bồn chồn.
Vừa rồi Dương Phàm và La quản sự đối thoại, cậu tự nhiên đã nghe thấy, hiện tại cậu chỉ có thể cố gắng tin lời Dương Phàm là sự thật!
Có thể nói thật lòng, cậu căn bản không tin Dương Phàm có thể trong khoảng thời gian ngắn mà thành quản sự được!
Cậu nhịn không được thầm nghĩ khổ, chờ đến khi sự thật bị phơi bày, lời nói dối của Dương Phàm bị vạch trần, thì hai người họ chỉ sợ sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất!
"Ngươi hại chết ta rồi!"
Tiểu Liên tử cảm thấy miệng mình đắng như ăn phải hoàng liên, có nỗi khổ không nói được.
Mà bên này, ánh mắt La quản sự lóe lên tia nguy hiểm, nhưng rốt cuộc lại không lựa chọn động thủ, dù sao xử lý một tiểu thái giám và xử lý một quản sự trong cung hoàn toàn khác nhau.
Nếu lỡ lời Dương Phàm là thật, Trần Phi nương nương thật sự đề bạt hắn, vậy mà bên mình lại xử lý người ta, chẳng phải là đang đánh vào mặt Trần Phi nương nương sao?
Trần Phi nương nương không phải là một chủ tử dễ phục vụ gì cho cam, La quản sự không muốn mạo hiểm như vậy.
"Hi vọng ngươi đừng gạt ta, nếu không, ta nhất định sẽ lột da các ngươi!"
"Chúng ta đi!"
La quản sự cố nén cơn tức giận, dẫn người đi ra ngoài.
"Chờ đã! Đánh người, đạp đồ của ta, định đi như thế sao?"
Ai ngờ Dương Phàm lại cười lạnh, quét mắt nhìn đống bừa bộn trên giường của mình, trên đó rõ ràng bị người dẫm đạp, còn có mấy dấu chân đen sì!
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Bước chân La quản sự dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt càng thêm nguy hiểm.
Thế nhưng, Dương Phàm lại không có ý định nhượng bộ, ngược lại bước lên một bước tới trước mặt hắn, thái độ cường ngạnh nói: "Ai đạp đồ của ta, người đó phải đền! Nếu không, ta sẽ đích thân chặt chân của hắn xuống!"
Dương Phàm và La quản sự bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.
Không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng!
Một đám tiểu thái giám đều hoảng sợ.
Không ai ngờ rằng, Dương Phàm lại được đằng chân lân đằng đầu như vậy! Nhất thời, trong căn phòng gỗ chật hẹp nồng nặc mùi thuốc súng, tựa hồ chỉ một giây sau sẽ bùng nổ!
Lúc này, La quản sự lại tin Dương Phàm được đề bạt là sự thật, nếu không, có cho đối phương ăn gan hùm, hắn cũng không dám làm càn như vậy!
Ngay lúc hắn định mở miệng thì Tiểu Linh tử bên cạnh không chịu được loại áp lực này nữa.
Bởi vì giường của Dương Phàm chính là do hắn dẫm đạp!
Hắn muốn tìm ra chứng cứ bất lợi cho Dương Phàm, không ngờ lại chẳng có gì, tức giận quá nên mới giẫm mấy cái lên trên đó.
"Nếu lỡ hắn thật sự đã thành quản sự..."
Lưng Tiểu Linh tử không khỏi toát mồ hôi lạnh, dù sao với dáng vẻ cường ngạnh bá đạo của Dương Phàm bây giờ, nếu mình không đền thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
"Ta, ta đền..."
Tiểu Linh tử lắp bắp nói, cả người như bị rút cạn tinh thần, Dương Phàm cũng mặc kệ những thứ đó, một tay lấy chỗ bạc vụn mà hắn đưa ra.
"Cút đi!"
Dương Phàm mặt đầy ghét bỏ.
Tiểu Linh tử trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm nhận được ánh mắt khác thường của những người khác thì đâu còn mặt mũi ở lại nữa, vội vã chạy ra ngoài.
"Thằng ngu này!"
"Chẳng lẽ nghĩ rằng ta không bảo vệ được hắn chắc?"
La quản sự cũng không ngờ rằng Tiểu Linh tử lại bất tài như vậy, vậy mà thật sự bị Dương Phàm dọa sợ, khiến mặt mũi hắn đều muốn mất hết, giống như bị Dương Phàm tát vào mặt một cái đau điếng.
Mặt hắn xám xịt như sắp nhỏ ra nước, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Trước khi đi, hắn còn nhìn sâu vào Dương Phàm một cái, rõ ràng là ghi hận Dương Phàm rồi.
Thái giám báo thù, mười năm chưa muộn!
Mối hận này xem như đã triệt để kết!
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại Dương Phàm và Tiểu Liên tử.
Thấy mọi người đã rời đi, Tiểu Liên tử ngồi phịch xuống đất, toàn thân đều như mất hết sức lực: "Tiểu Phàm tử, ngươi đi nhanh đi! Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng, ngươi sẽ nguy to đấy."
"Đi? Sao ta phải đi?"
Dương Phàm tỏ vẻ kỳ quái.
"Ngươi giả làm quản sự, có thể lừa gạt được nhất thời chứ không thể lừa được cả đời! Ngươi mau đi đi, chậm thêm nữa thì thật sự không kịp nữa đâu!" Tiểu Liên tử sốt ruột nói.
Trong lòng tự nhủ, Tiểu Phàm tử này sẽ không phải là vừa lừa người, vừa lừa chính mình đấy chứ!
Ai ngờ Dương Phàm lại cười.
"Yên tâm đi, lời ta nói là thật! Ta thật sự đã thành quản sự rồi!"
"Không thể nào, Trần Phi nương nương dựa vào cái gì lại đề bạt ngươi..."
Tiểu Liên tử vẫn không thể tin được.
Dương Phàm cười nhạt một tiếng, toàn thân khí huyết rung động mạnh một cái, gân cốt rung lên, lấy hắn làm trung tâm tựa hồ có một con trâu hoang đang điên cuồng gào thét: "Chỉ dựa vào cái này!"
"Ngươi hoán huyết rồi? Khi nào?"
Tiểu Liên tử giật mình, lập tức bò dậy từ dưới đất.
"Ngay tối hôm qua."
Dương Phàm trực tiếp nói mình nhận được tiện nghi ở buổi mật hội, vừa hay trong lòng có cảm ngộ, liền tiến hành đột phá, không ngờ lại thành công ngay!
Vận may này khiến Tiểu Liên tử hâm mộ đến mắt cũng hơi đỏ lên.
Đặc biệt là còn ngoài ý muốn lọt vào mắt xanh của Trần Phi nương nương, ban cho chức quản sự!
"Đây là của ngươi."
Dương Phàm đưa chỗ tiền bồi thường của Tiểu Linh tử tới trước mặt Tiểu Liên tử, thấy cậu định từ chối, liền bị Dương Phàm nhét vào trong ngực.
"Cầm lấy đi! Lần trước ngươi dẫn ta đến mật hội, ta còn chưa kịp cảm ơn ngươi! Chút bạc này coi là gì!"
"Cảm ơn..."
Môi Tiểu Liên tử có chút run rẩy.
Chỗ bạc này cũng có mười mấy lượng, hoàn toàn có thể đền bù cuốn Xuân Cung họa bản bị dẫm nát kia, khiến trong lòng cậu đối với Dương Phàm càng thêm vài phần cảm kích.
"Cái thằng Tiểu Linh tử này, sớm muộn gì ta sẽ cho nó một bài học!"
Dương Phàm mặt không đổi sắc nói.
Nếu không phải hắn vừa hay chọn hôm nay đi gặp Trần Phi nương nương, đồng thời được đề bạt, thì chỉ sợ cả hắn và Tiểu Liên tử, ai nấy đều sẽ gặp họa.
Sao có thể không khiến Dương Phàm nổi giận được chứ!
Hắn cuối cùng đã động sát cơ, đáy mắt hiện lên một vòng tàn khốc.
"Ngươi đã muốn hãm hại ta, vậy thì đừng hòng sống yên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận