Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1413: Cướp bóc thánh miếu! Ta tra chính ta!

Chương 1413: Cướp bóc thánh miếu! Ta tự điều tra ta!
Thánh miếu Chu Tử.
Mặc dù chưa xây xong, nhưng trải qua sự nắm giữ, kiến tạo, lâm viên, công nghệ và những thần linh làm tăng giờ làm việc, dùng tốc độ công việc 007 để đẩy nhanh tiến độ, nơi này cũng đã có diện mạo hoàn chỉnh.
Xung quanh là những bức tường đỏ cao ngất chừng mấy trượng, bốn góc là những vọng lâu sừng sững.
Bên trong thánh miếu, nội điện đường, lầu gác, đàn các san sát nhau, tổng cộng có chín trăm chín mươi chín gian, cây cối trồng san sát nhau có thứ tự.
Tất cả những thứ này đều được xây dựng gần giống như hoàng cung, so với thần miếu trời tự thượng thần được xây trước đó ở đây thì mạnh hơn gấp nhiều lần, nhìn qua liền thấy trang nghiêm rộng lớn.
Cho dù là đêm khuya, nơi đây ánh sáng vẫn rực rỡ như ban ngày.
Dương Phàm tựa như một bóng ma đi bên trong thánh miếu, tận mắt nhìn thấy khu kiến trúc rộng lớn này, cũng không nhịn được âm thầm tặc lưỡi, trong lòng tự nhủ Nỗ Nhĩ Cáp Xích vì lôi kéo Chu Tử, thật là chịu bỏ tiền vốn!
Chỉ mấy ngày nay vận chuyển đến đồ trang trí như vàng bạc châu báu thôi, đã là một con số trên trời.
Điều này khiến Dương Phàm sớm đã coi Đại Thanh là của mình, không khỏi đau xót.
“Không sao, hôm nay liền cho hắn một mẻ hết cả vốn lẫn lời...”
Ánh mắt Dương Phàm lóe lên.
Hắn đã tự mình đến hiện trường vụ cướp vào ban ngày, cũng đã khoá chặt hai tên hung thủ, đều là những Hán tướng bên cạnh Hoàng Thái Cực, một tên là Lý Thành Lâm, một tên là Hồ Cận Sơn.
Hai người đều là những người nhận được tạo hóa sau khi lệnh cấm Thiên Địa xoá bỏ, thuộc về những nhân vật có khí vận trong người.
Thường ngày buồn bã thất bại, sau khi đầu quân cho Hoàng Thái Cực lại được trọng dụng, đồng thời lần này trong tiền tuyến, lợi dụng cơ hội tàn sát dân bộ lạc vùng biên giới để thừa cơ lấy đi Thần tàng.
Mặc dù bọn chúng cải trang giả dạng thành "Lục Trì" cùng "Tịnh Nhai" nhưng trước mặt số mệnh thông của Dương Phàm thì đều lộ nguyên hình, ngay cả quá trình gây án và địa điểm cất giấu tang vật cũng đều rõ ràng.
"Hoàng Thái Cực, ngươi xem thuộc hạ của ngươi này, chỉ cướp có mười mấy quý tộc hết thời mà đã muốn tạo áp lực cho ta? Đúng là có tầm nhìn hạn hẹp!"
"Các ngươi cũng xem một chút Dương mỗ ta làm việc như thế nào!"
"Ta đầu tiên tự tạo áp lực cho mình, sau đó lại tự mình điều tra, cuối cùng lại định tội ngươi! Chẳng phải quá hoàn mỹ sao!"
Giờ phút này, chân thân Dương Phàm vẫn được Bách Phúc Kết cùng « Đạo Đức Kinh » che đậy, nhưng bên ngoài hắn lại tạo cho mình ba lớp ngụy trang.
Lớp ngoài cùng là dùng Phật môn số mệnh thông để làm lẫn lộn thiên cơ, ngăn cách lực thôi diễn, ngụy trang thành lực lượng của Tịnh Nhai.
Lớp thứ hai thì vận chuyển ra khí cơ của Lục Trì.
Lớp trong cùng là độ thêm một lớp Thần tàng của Lý Thành Lâm - lực biệt tích tiềm tung.
Sở dĩ phải làm phức tạp như vậy là vì Dương Phàm cân nhắc rằng nếu như cướp bóc thánh miếu Chu Tử, chưa chắc lão tiểu tử này sẽ không chú ý.
Đối với một vị Hướng Thánh mà nói, hai lớp ngụy trang trước tuỳ tiện có thể phá, sau đó tự nhiên sẽ phát hiện hung thủ chính là "Lý Thành Lâm" !
Về phần Bách Phúc Kết cùng « Đạo Đức Kinh » che đậy, ngay cả Minh Hoàng đều có thể giấu diếm được, hắn cũng không cho rằng Chu Tử đã mất đi thánh quyền, không có địa vị thánh nhân đương thời có thể khám phá ra được!
“Bất quá, Bách Phúc Kết, đạo khí trấn quốc của Đại Chu này, giờ càng nghĩ càng thấy kinh khủng...”
Sau khi Dương Phàm tiếp nhận đạo khí này, đạo khí này dường như cũng đang dần dần trưởng thành.
Ban đầu chỉ là biến hình, tích độc, bây giờ cho dù là che đậy khí tức, hay là phòng ngự thì đều biểu hiện càng thêm mạnh mẽ, giống như đang dần khôi phục!
Mà người có thể tuỳ tiện ban thưởng một đạo khí như vậy cho vị trưởng công chúa của Đại Chu, lão mụ tiện nghi của hắn, luôn cảm giác sẽ không đơn giản như vậy.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve Bách Phúc Kết, bề mặt như gấm vóc màu đen, lưu chuyển ánh sáng u ám như sóng nước lăn tăn, dường như muốn hút cả ánh mắt của người vào.
Cái Bách Phúc Kết đang trưởng thành theo hắn, hắn luôn cảm thấy bên trong còn ẩn chứa những bí mật lớn khác.
Rất nhanh, Dương Phàm liền thu hồi tâm thần, thân hình lóe lên, liền tiến vào một đại điện trong thánh miếu.
Trong đại điện vàng son lộng lẫy, cột kèo chạm trổ tinh xảo.
Trên bàn thờ, đèn, đĩa đều làm bằng kim loại.
“Mấy cái đồ tế khí này đặt không đúng vị trí... vẫn nên đặt trong vòng tay không gian của ta thôi.”
“Những cái đèn trên mâm vàng này, lá vàng gắn không đều, vẫn là đợi ta về khuấy vân độ lên kim thân của mình thì hơn!”
“….”
Dương Phàm liên tục vung tay áo, những kim khí này khẽ rung động, sau đó liền bị một lực hút mạnh trực tiếp hút vào trong tay áo của hắn.
Không bao lâu, toàn bộ đại điện chỉ còn lại là một cái vỏ trống rỗng.
Có thể nói như vậy, nếu không phải còn hai cái cột trụ trơ trọi kia, có lẽ đại điện đã sập rồi...
Tốn trọn vẹn ba canh giờ, phía đông chân trời đã xuất hiện màu trắng bạc, lúc này Dương Phàm mới lưu luyến không rời rời đi, chín trăm chín mươi chín gian điện đường lầu các, hắn đã thu dọn chín trăm chín mươi tám gian.
Gian cuối cùng lại là chủ điện.
Nghe nói nơi đó đã đặt tượng thánh của Chu Tử, cân nhắc đến vị Hướng Thánh xuất quỷ nhập thần này, không chừng có một tia tâm thần rơi trên tượng thánh, Dương Phàm vẫn là quyết định thấy đủ là được.
Xoẹt.
Thân hình hắn lóe lên rồi biến mất.
Sau khi loanh quanh hai vòng bên ngoài thành, lúc này mới lẻn về phủ thân vương của mình.
Về phần tất cả tang vật, hắn đều ném hết vào Ngân Hà, để Phật Đà Kim Thân đang trấn giữ ở Phương Sơn luyện hoá, tranh thủ sớm ngày đúc thành Phật Đà Kim Thân thật sự!
Đương nhiên, Dương Phàm cũng không quên chia một chút tài vật đặt ở địa điểm giấu tang vật của hai tên cướp Lý Thành Lâm và Hồ Cận Sơn.
Đồng thời, hắn còn vô cùng tri kỷ lựa chọn một bộ đồ vật có giá trị nhất từ tang vật cướp trước đó của hai người, coi như là tạm thời bảo quản cho bọn họ.
Ngay khi Dương Phàm vừa về đến phủ thân vương, một thủ hạ đã xông vào thư phòng với dáng vẻ hoảng hốt như bị cháy đuôi.
"Vương gia, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn, thánh miếu bị người cướp mất rồi!"
Biểu hiện của người thủ hạ kia đừng nhắc đến là hoảng sợ.
Đây không giống với những vụ cướp bóc quý tộc và phóng hỏa trước kia, đây là thánh miếu của Chu Tử, vừa được Nỗ Nhĩ Cáp Xích tôn sùng là thánh nhân lý học của Đại Thanh!
Vậy mà đêm qua bị người cướp sạch không còn!
Không đúng, vẫn còn một gian!
Đối phương rõ ràng có thể cướp hết đi, nhưng lại cố ý để lại một gian, đây rõ ràng là cố tình, cố tình gây hấn!
"Thật là quá đáng! Tên c·ư·ớp kia sao dám gan lớn như vậy! Người đâu, nhanh chóng đến thánh miếu!"
Dương Phàm lập tức đứng dậy, ra lệnh, "Lại đi mời mấy vị công năng thần thuộc một mạch tư pháp mới được sinh ra đến, lần này, ta nhất định phải cho tên c·ư·ớp đó biết tay!"
"Vâng, vương gia!"
Thủ hạ vội vàng lui ra.
Cùng lúc đó, tin thánh miếu bị cướp sạch đã lan truyền khắp nơi, ngay cả Nỗ Nhĩ Cáp Xích ở trong trướng Kim cũng bị kinh động, hắn lập tức ra lệnh điều tra rõ chuyện này.
Mà người phụ trách điều tra, không ai khác chính là Dương Phàm dưới danh nghĩa "Thư Nhĩ Cáp Tề".
Bên trong thánh miếu.
Dương Phàm nhìn những điện đường lầu các bị cướp sạch không còn gì.
Gạch lát sàn bị cạy lên, lộ ra những hố sâu đến ba thước, trong điện những cái cột trụ lẻ loi trơ trọi, tượng đá trơ trụi, bộ dạng thê lương như vậy thật sự làm người ta cảm động.
“Hắt xì!”
Một tên lính bất cẩn hắt xì một cái, liền nghe thấy ầm một tiếng, liên tiếp có cả mười cái đại điện đổ sụp xuống.
"Ngọa tào..."
Mặt hắn trong nháy mắt trắng bệch như giấy.
Một đám quan viên cùng lính phía sau thấy thế, trong lòng kinh hãi, sợ đến nỗi hô hấp cũng sắp ngừng lại.
Bọn họ sợ mình tức giận mà lại thổi đổ luôn những đại điện còn lại.
Dương Phàm vô cùng xúc động, đại nghĩa lẫm nhiên nói ra: “Tên c·ư·ớp này thật là điên rồi! Ta Thư Nhĩ Cáp Tề ở đây thề, nhất định phải bắt người này về quy án, xử lý đúng pháp luật để làm gương cho người khác!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận