Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 512: Đông Lâm học viện đệ nhất nhân

Chương 512: Đệ nhất nhân của học viện Đông Lâm.
Học viện Đông Lâm.
Dương Phàm vừa đến đã thu hút sự chú ý của không ít người.
"Là viện trưởng!"
"Mọi người nghe nói chưa, tối hôm qua viện trưởng đã đại triển hùng phong ở Yên Hoa Lâu!"
Một học sinh thạo tin nhỏ giọng nói.
"Tình hình thế nào? Kể mau!" Những người xung quanh nhao nhao hỏi dồn.
Người kia tỏ vẻ đắc ý, như thể mình hóa thân thành Dương Phàm, kể lại sinh động như thật chuyện đã xảy ra ở Yên Hoa Lâu tối hôm qua.
Đương nhiên, nội dung cơ bản đều là hắn nghe được từ hai vị thiếu gia nhà họ Trần.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc hắn tiến hành cải biên, nào là sức chọn bánh xe, một kích đâm nát dưa hấu, kia đều chỉ là màn mở đầu thôi.
Đàn ông thực thụ phải là tường đổ mới đúng!
Điều này lập tức gây ra từng đợt kinh hô liên tiếp.
Tất cả mọi người đều là đàn ông, tự nhiên không thiếu những màn vụng trộm so kè.
Chênh lệch ba, năm phút thì không sao, nhưng khi đối mặt với chênh lệch quá lớn như của Dương Phàm khiến người ta khó mà đuổi kịp, tự nhiên trong lòng mọi người cảm thấy phức tạp.
"Ngay cả cửa sổ cũng bị đánh thủng ư?! Bàn ghế cũng không thoát khỏi hả?"
"Không hổ là viện trưởng!"
"Thật là uy phong, đúng là tấm gương của chúng ta!"
Một đám người xì xào bàn tán lọt vào tai Dương Phàm, khiến mặt hắn không khỏi có chút biến sắc, hận không thể bóp chết hai anh em nhà họ Trần đang tươi cười chào đón kia.
Danh tiếng tốt đẹp của hắn, Dương mỗ này, đã bị hai tên khốn kiếp này hủy hoại!
Mà Hàn bá ở phía xa vẫn bình thản, ngược lại dùng ánh mắt khác thường đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, rồi thu hồi ánh mắt.
"Tường đổ mà thôi, bất quá chỉ là chuyện lão phu từng chơi năm xưa."
"Chuyện giục ngựa phi ba trăm dặm, lão phu năm đó cũng đã từng làm qua!"
Hàn bá lẩm bẩm trong lòng, không khỏi nhớ lại chuyện xưa năm nào đi theo Trần Ứng Long chỉ huy quân đội, mở mang biên cương, trấn áp dị tộc.
Nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp của những cô nàng tóc vàng mắt xanh, độ bền bỉ siêu phàm, đến nay vẫn khiến hắn dư vị.
"Không biết khi nào Hầu gia sẽ lại nhắc tới việc chinh phạt dị tộc. . . Nhất là gần đây biên cương phía tây lại có loạn, không biết có thể sẽ xảy ra sự cố gì. . ."
Còn bên này.
Trần Triết và Trần Tĩnh thấy Dương Phàm cũng rất vui mừng.
Bọn họ cười tiến lên chào: "Dương huynh, ngươi xem như đã tới rồi!"
Dương Phàm bình tĩnh một hồi lâu, mới hỏi: "Ta đang rảnh, nên đến xem. Đúng rồi, tình hình những người dự định tham gia khoa cử trong thư viện bây giờ thế nào rồi?"
"Đa số đều bình thường, nhưng cũng có mấy người không tệ!" Trần Triết vừa cười vừa nói.
Dương Phàm gật đầu, nói: "Đưa tên và thành tích của các cử tử đến đây."
Chẳng mấy chốc, danh sách các cử tử cùng thành tích đã được mang đến.
Quả nhiên, Dương Phàm liếc mắt đã thấy tên của Đào Triệt Đào Nguyên Thắng, không còn cách nào, tên của hắn đứng đầu danh sách, cả kinh nghĩa và văn bát cổ đều đạt Giáp đẳng!
Hơn nữa, hắn là học sinh song Giáp duy nhất trong toàn học viện!
"Tê."
Ngay cả Dương Phàm cũng có chút giật mình, không ngờ con của Đào Anh nhi lại có tài năng đến vậy.
Phải biết, để thành tích khảo thí được chuẩn xác, hắn đã đặc biệt để anh em nhà họ Trần "mời" một vị giám khảo thâm niên đến giám sát.
Và sau một phen sàng lọc, anh em nhà họ Trần đã không phụ lòng mong đợi của mọi người, trực tiếp để mắt tới một vị quan viên đã trí sĩ, nhờ Hàn bá tự mình mời ông ta đến, đảm nhiệm người chấm thi của học viện.
Có thể nói, thành tích thi thử vẫn có độ tham khảo nhất định.
Tuy không dám nói chắc chắn có thể đỗ ân khoa, nhưng vẫn có thể so sánh và đánh giá chính xác thành tích của một học sinh.
Trần Tĩnh đứng bên cạnh thấy vẻ kinh ngạc của Dương Phàm, cười nói: "Dương huynh, không nói ngươi, ngay cả chúng ta cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới lại có thể thu nhận nhân tài như vậy một cách dễ dàng."
Dù sao người là trói đến trên đường, chi phí coi như không mất.
"Đặc biệt là hắn rất tán thành tôn chỉ học phái của chúng ta!" Trần Triết cũng nói theo: "Ta đã dò la được người chủ khảo khoa thi này là Trương Văn Long, thân tín do Trương Thái Nhạc gần đây cất nhắc!"
"Hắn xuất thân bình dân, xưa nay không thích những dòng dõi thư hương, thế gia đại tộc. Cho nên, chỉ cần Đào Triệt phát huy bình thường, thì rất có khả năng lọt vào mắt của người đó!"
Hắn càng nói càng kích động, gần như cảm thấy Đào Triệt chính là hy vọng lớn nhất của học viện lần này.
"Dương huynh, e rằng ngay cả ngươi cũng phải cam bái hạ phong!" Trần Tĩnh cười ha hả nói.
Dương Phàm nghe vậy, đầu tiên là hơi giật mình, sau đó mới nhớ ra, suýt chút nữa hắn đã quên mất việc mình hóa thân thành cử tử, cũng muốn tham gia ân khoa.
Lập tức cười nói: "Không sao, nếu học viện có được nhân tài như vậy thì cũng là một chuyện tốt."
Cho dù đối phương có đỗ hay không, ít nhất hắn cũng không hề tổn thất gì.
Trong khi ba người đang bàn luận về Đào Triệt thì lúc này, Đào Triệt đang cắm cúi trong vô số những cuốn sách.
Trên bàn, sách chất cao hơn nửa người, gần như bao phủ lấy hắn.
Không thể không nói, anh em nhà họ Trần đã thu thập được rất nhiều thứ tốt.
Cứ ba năm một lần khoa cử, bọn họ gần như đã gom được hết các đề thi của mấy chục kỳ trong gần trăm năm qua, thậm chí cả các bài văn bát cổ ưu tú trong các kỳ thi.
Đồng thời còn mời chuyên gia chỉnh lý thành sách, phân tích đề, tiến hành tập hợp.
Rồi lấy đó làm cơ sở, dự đoán những đề thi có thể xuất hiện trong kỳ khoa cử lần này.
Chỉ riêng việc dự đoán toàn bộ đề thi cũng đã có đủ mười bộ, chưa kể những nội dung trọng điểm được củng cố rải rác, và cách sáng tác Bát Cổ văn.
Đối với những gia đình bình thường, căn bản không dám nghĩ sẽ có được loại tài liệu này.
Cho dù là những gia đình thư hương, quan lại thế gia, e rằng cũng đừng mơ tìm được những tài liệu toàn diện như thế.
Dù sao, đây đều là thứ anh em nhà họ Trần lấy được từ trường thi.
Hơn nữa, điều làm Đào Triệt vui vẻ hơn là, nơi này không chỉ có những đề thi này, mà còn có kỷ luật thời gian nghiêm khắc, khiến người ta hoàn toàn không có tâm trí nghĩ đến những chuyện không liên quan đến học tập.
Cho dù ở trong học viện Nam Sơn, Đào Triệt vẫn phải dành thời gian để giao hảo, phòng ngừa mình bị người khác cô lập.
Nhưng ở nơi này, hoàn toàn không cần.
Việc hắn muốn làm chỉ có học tập.
Vì vậy, Đào Triệt gần như tham lam hấp thụ hết thảy tri thức có thể có được, thậm chí còn sắp quét sạch cả thư quán nội bộ của thư viện.
Hơn nữa, ở nơi này không có ai sẽ ném cho hắn những ánh mắt dò xét, cũng không có ai mượn danh nghĩa tổ chức văn hội để đến thanh lâu chơi gái.
Chỉ có sau khi làm xong một bộ đề thi thì nhìn nhau cười một tiếng, và ánh mắt mọi người từ đầu đến cuối đều mang vẻ mệt mỏi, cùng chia sẻ niềm vui tiến bộ.
"Phụ thân, lần này con nhất định sẽ thi đỗ!"
Đào Triệt mặc học sĩ phục, ngồi ngay ngắn bên bàn, lưng thẳng tắp, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng dựng lên, trong đôi mắt mang ánh sáng trí tuệ.
"Hả?"
Dương Phàm đi đến bên ngoài học đường, và đây là cảnh hắn thấy.
Hắn có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của Đào Triệt.
Hắn ngồi giữa núi sách, văn khí chảy ngược như dòng suối, toàn thân hắn như đã được gột rửa hoàn toàn, trên người sinh ra một luồng văn khí nhàn nhạt.
"Lại là. . . văn đạo tẩy lễ?"
Ánh mắt Dương Phàm lóe lên, lộ vẻ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận