Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 365: Linh nhi vang đinh đương

Chương 365: Linh nhi vang đinh đương Thời gian trôi đi.
Chính là ba ngày đã qua.
Thời gian đến ngày mùng bốn tháng giêng.
Ba ngày nay, Dương Phàm sống trong nơm nớp lo sợ, sợ Tiêu Thục phi biến đổi sẽ gây sự chú ý từ người ngoài, cũng may mọi chuyện đều êm đẹp.
Trong kho vũ khí, phân xưởng rèn đúc.
Ngọn lửa từ đài lửa bốc lên, chiếu đỏ khuôn mặt to của Thiết Kim Đồng.
Trong tay hắn, một chiếc chuông vàng nhỏ cỡ quả anh đào đang từ từ thành hình, phía trên mờ ảo có ánh kim tía lưu động, mang theo một loại sức mạnh vô cùng thần bí.
Hắn tiện tay đặt chiếc chuông lên đài lửa, linh đang chìm nổi trong ngọn lửa không ngừng.
Dường như nó đang chịu đựng một loại rèn luyện thần bí nào đó.
"Thế nào rồi?"
Dương Phàm đầy mong đợi nhìn chiếc linh đang, hỏi Thiết Kim Đồng.
"Có Lão Kim ta ra tay, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Bây giờ đã là lần thứ chín tôi luyện vào nước lạnh, bảo đảm không có vấn đề! Tuyệt đối đạt được hiệu quả che giấu khí cơ mà ngươi muốn!"
Thiết Kim Đồng vỗ bụng, phát ra từng vòng từng vòng sóng sánh, một thời gian không gặp, hình thể toàn bộ của hắn dường như lớn hơn một chút, đến mức hắn phải tự chế cho mình một bộ giáp bảo vệ thân thể.
Đáng tiếc là, giáp giữ mình cũng bị chèn ép đến biến dạng.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Dương Phàm nghe Thiết Kim Đồng nói vậy thì hài lòng gật đầu.
Để che giấu sự biến đổi của Tiêu Thục phi, mấy ngày nay hắn hầu như dành hết thời gian ở chỗ Thiết Kim Đồng, tốn không ít tiền của để chế tạo món bí bảo nhỏ xíu tiện lợi này!
Theo cách nói của Thiết Kim Đồng, món bí bảo này không chỉ che giấu được khí tức biến đổi của người, mà lúc then chốt còn có thể biến thành giáp trụ mặc vào người, có sức phòng hộ cực mạnh.
Đương nhiên, để người bình thường cũng có thể sử dụng được, trong đó còn tăng thêm một viên huyết nguyên tinh, riêng khối nhỏ bằng móng tay này thôi đã khiến Dương Phàm tốn đến hai mươi vạn lượng bạc!
Tiền nào của nấy.
Viên huyết nguyên tinh này có thể trữ khí huyết, thậm chí không cần hao hết toàn bộ khí huyết bên trong một lần, mà theo thời gian sẽ dần hồi phục, có thể xem như một cục pin tích trữ năng lượng tự động.
Đối với Tiêu Thục phi thì lại vô cùng thích hợp.
Rất nhanh.
Kim Linh đã được chế tạo xong, Dương Phàm nhẹ nhàng lắc một cái, tiếng chuông thanh thúy êm tai vang lên, thậm chí có một cảm giác khiến người ta thanh tâm tĩnh khí.
"Hả?"
Thiết Kim Đồng nhìn vẻ mặt nghi ngờ của hắn thì giải thích: "Ta thấy đồ chơi này đáng yêu, nên tiện thể thêm vào chút tác dụng, ví dụ như có thể khiến thanh tâm tĩnh khí, có thể ôn dưỡng thân thể người đeo, vân vân."
"Không hổ là đại tượng kho vũ khí!"
Dương Phàm cảm khái một tiếng.
Thiết Kim Đồng vỗ bụng, không khỏi có chút đắc ý nói: "Chưa kể đến những chỗ khác, riêng cái kho vũ khí này thôi, có thể hơn ta, chắc chắn không quá ba người!"
Dương Phàm đối với lời này ngược lại là tin tưởng.
Dù sao có thần thông trong người, Thiết Kim Đồng hoàn toàn có thực lực này.
Dương Phàm nhận được Kim Linh thì rời khỏi kho vũ khí, trực tiếp chạy tới Nhiên Nguyệt Cung.
Mấy ngày nay, để tránh bị Trần Phi nương nương phát giác, Tiêu Thục phi đã sớm chuyển về Nhiên Nguyệt Cung, đương nhiên, vì chuyện Vân Tịch xảy ra trước đó, trong cung trên dưới đã được dọn dẹp kỹ lưỡng mấy lần.
Lúc này, một đám cung nữ đang khép nép.
"Bái kiến đại nhân."
Dương Phàm đến, một đám cung nhân tranh thủ thi lễ, mặt mày đầy vẻ lấy lòng, tha thiết.
Đương nhiên, trong đáy mắt lại càng có nhiều sự kính sợ.
"Miễn lễ."
Dương Phàm khoát tay, sải bước vào trong cung.
Vừa vào, hắn đã thấy Tiêu Thục phi đang vẽ tranh, xuất thân từ gia tộc quyền thế Giang Nam, nàng ở phương diện cầm kỳ thi họa có tài nghệ cực kỳ kinh người.
Dương Phàm phất tay, các cung nhân cẩn trọng lui xuống, còn hắn thì lặng lẽ đến phía sau lưng Tiêu Thục phi.
Liếc mắt liền thấy nàng đang vẽ tranh.
Đó là một cái viện tử nhỏ, bên cạnh sân có dòng sông nhỏ trong xanh lững lờ trôi, trong nước có thể nhìn thấy tôm cá, trên mặt sông có uyên ương đang đùa giỡn.
Ở bờ sông có một cây đại thụ, tán cây rậm rạp tạo thành một bóng râm xanh mát rộng lớn.
Trên cây có treo một chiếc đu dây.
Trên đó có một nữ tử đang ngồi.
Còn bên cạnh thì có một nam tử mỉm cười nhìn chăm chú nữ tử trên đu dây.
Nam nữ vẽ không rõ mặt, nhưng Dương Phàm lại biết đây chính là nàng và mình, không nhịn được nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Tiêu Thục phi giật mình, vội vàng quay đầu lại.
Khi nàng thấy đó là Dương Phàm, không nhịn được nhẹ nhàng thở ra: "Sao ngươi lại đến đây?"
Vẻ mặt của nàng có cả mừng rỡ, lẫn khẩn trương.
"Đến tặng nàng một món quà."
Dương Phàm cười lấy chiếc Kim Linh ra, nhỏ nhắn xinh xắn, trên có hoa văn kim tử sắc, nhìn thần bí mà kỳ dị.
"Đây là cho ta sao?"
Tiêu Thục phi mắt sáng lên, nhưng sau đó liền hỏi, "Trần Phi muội muội có không?"
Quả nhiên, kiếp trước hay kiếp này, cách suy nghĩ của phụ nữ cơ bản không hề thay đổi.
Cho nên, đối diện với loại vấn đề này, Dương Phàm thậm chí không cần phải nghĩ, trực tiếp buột miệng ra.
"Chỉ có nàng có, đây là ta chuyên môn mời đại tượng kho vũ khí làm cho nàng, có thể che giấu biến hóa khí cơ của nàng, hơn nữa, còn có thể có tác dụng phòng hộ..."
Dương Phàm thâm tình chậm rãi nói.
"Tiểu Phàm tử..."
Hắn còn chưa nói xong, Tiêu Thục phi đã ôm chầm lấy hắn.
Trong lòng cảm động đến muốn trào nước mắt.
"Ta đến giúp nàng đeo lên."
Dương Phàm xung phong nhận việc.
Tiêu Thục phi liền nhẹ nhàng hất tóc ra, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng ngọc, Dương Phàm cẩn thận buộc sợi dây chuyền Kim Linh lên cho nàng.
"Thật đẹp!"
Tiêu Thục phi chạy đến trước gương, soi tới soi lui, nụ cười rất rạng rỡ.
Còn Dương Phàm thì mời nàng thử công năng của Kim Linh, hoàn toàn chính xác, hoàn toàn có những năng lực mà Thiết Kim Đồng đã nói, thậm chí khả năng phòng hộ cũng rất tốt.
Giáp mềm mặc vào người sau khi biến hình, theo Dương Phàm thấy thì quả thực quá tuyệt vời.
Không chỉ nhìn có vẻ vừa khít với hình thể Tiêu Thục phi, mà hắn dùng năm phần lực đánh cũng không thể phá vỡ, thậm chí còn có thể triệt tiêu lực chấn động tạo thành.
"Quả nhiên là do đại tượng chế tạo ra, đúng là tinh phẩm!"
Dương Phàm cũng nhẹ nhàng thở ra.
Có thứ này che chắn, sẽ giảm thiểu rất nhiều khả năng bị lộ của Tiêu Thục phi.
"Như vậy, mình sẽ có đủ thời gian để trù tính, làm thế nào để đưa Tiêu Thục phi ra khỏi cung."
Dương Phàm thầm tính toán trong lòng.
Còn Tiêu Thục phi nhận được quà, trong lòng tự nhiên càng thêm vui vẻ.
"Tiểu Phàm tử, ta cũng có quà cho ngươi..."
"Ồ?"
Một lát sau, tiếng linh đang liền vang lên, đinh đinh đang, đinh đinh đang, Linh nhi vang đinh đang, tiết tấu vui vẻ vang vọng khắp tẩm cung.
Qua nửa canh giờ, Dương Phàm vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi Nhiên Nguyệt Cung.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ.
Qua sự nghiệm chứng của hắn, chiếc Kim Linh này hoàn toàn chính xác có thể gia tăng thể năng của người, bất quá mức tăng không lớn, xem ra còn cần đeo lâu dài mới được.
Trở về Trường Thanh Cung, hắn còn chưa kịp đứng vững, liền thấy Tiểu Liên tử vội vàng chạy tới.
"Đại nhân, coi như tìm được ngài rồi."
"Sao thế?"
Dương Phàm nhướng mày.
"Nhiệm vụ khẩn cấp, Đào công công đã triệu tập toàn bộ những người từ ngăn đầu cấp trở lên, dường như có hành động lớn!"
Tiểu Liên tử vội vàng nói.
"Chẳng lẽ là chuyện « Đại Cáo »?"
Dương Phàm trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, nhìn Tiểu Liên tử lo lắng thấp thỏm, vỗ lên vai hắn: "Đi!"
Hai người vội vàng tiến đến Đông xưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận