Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 423: Câu lan nghe hát

"Được." Dương Phàm nhún vai, đồng ý. Tu luyện thời gian dài như vậy, cũng cần phải kết hợp khổ nhọc và thư giãn một chút. Người thanh niên mặc áo xanh thấy thế, nở nụ cười có ý: "Gia, mời đi bên này." Hai người đi trước sau, liền tới Hồng Nhạc Phường. Không thể không nói, Hồng Nhạc Phường này quả thực rất tốt, là một tòa lầu gỗ bốn tầng, chiếm diện tích rất rộng, dù đứng ở xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói rộn rã bên trong. Mà chếch đối diện Hồng Nhạc Phường, chính là Thiên Nguyên phường mà Dương Phàm nghe ca ca nhắc tới. Đây cũng là một trong những mục đích của Dương Phàm hôm nay. Ngay bên cạnh Hồng Nhạc Phường, còn có một con sông nhỏ, nước sông rõ ràng chảy ngang qua Hồng Nhạc Phường. Dương Phàm mắt rất tinh, liếc mắt liền thấy trong dòng sông có một chiếc yếm nhỏ màu đỏ trôi qua. Vải vóc không lớn, mặt trên còn có vết chạm rỗng. "Xem ra người xưa cũng chơi rất chịu chơi, không hề kém người hiện đại." Dương Phàm cam đoan mình chỉ là muốn xem chút chuyện đời, không có nửa điểm tâm tư nào khác. Dù sao cũng không ít cử tử đến nơi này, hắn là một trong những người phụ trách ân khoa, đương nhiên phải đi thực tế khảo sát một phen, phòng ngừa xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Không sai, chính là như vậy. Dương Phàm cất bước đi vào Hồng Nhạc Phường, hơi ấm và hương thơm thoang thoảng xông vào mặt. Tiếng sáo du dương và tiếng cười nói không dứt lọt vào tai. Cả lầu đều lộ ra một bầu không khí khiến người say mê quyến luyến, dù sao, đối với những cô nương mềm mại như vậy, tay áo hồng thêm hương thơm, người đàn ông nào nỡ lòng rời đi? Ít nhất Dương Phàm thấy không ít cử tử đã bị mấy cô nương kéo vào phòng, e là một lúc không ra được. "Vị gia này, lại là lần đầu tiên đến sao?" Dương Phàm vừa bước vào, liền bị không ít cô nương để mắt tới. Không thể không nói, dáng vẻ đẹp trai, có đôi khi chính là một lợi thế. Đều là vì bạc cả, nếu có thể, các nàng đương nhiên cũng muốn tìm người trẻ khỏe, chứ không phải mấy lão già dối trá. Dù sao những người đó, từng người đều chỉ là dẻo miệng, chẳng có gì thật cả, đến cuối cùng vẫn phải dựa vào chính các nàng động thủ giải quyết. Bọn họ hoàn toàn chỉ đến xem náo nhiệt. Còn tự nhận là hiểu đời, muốn tâm sự trò chuyện. Dương Phàm nhìn quanh một vòng, tùy ý chọn một cô nương trẻ, mặt trẻ con, nhìn có vẻ thanh xuân tràn đầy sức sống, tuy không đoán ra được tuổi, nhưng lại mang vẻ mặt non tơ. Ân, cũng khá lớn. Mấy cô nương xung quanh thấy vậy, không khỏi lộ vẻ thất vọng. Bất quá, lại có người đi vào cửa, các nàng lập tức nở nụ cười, nghênh đón tiếp theo. Thân ở chốn ăn chơi, nào có gì là chung tình. Mà bên này, Dương Phàm đang thích thú đánh giá cô nương vừa mới chọn, sắc mặt mang theo một chút ý vị thâm trường. Trên người đối phương vậy mà mang theo một tia mị hoặc. Mơ hồ có dấu vết pháp thuật. Không ngờ trong thanh lâu kỹ viện lại còn có người tu đạo như vậy? Tu đạo khác biệt với luyện võ, yêu cầu về tư chất còn sâu hơn so với võ đạo. Ít nhất việc nhập định, nhập tĩnh, không phải người bình thường nào cũng làm được, càng không kể đến việc thần hồn xuất khiếu, có âm phong quấy nhiễu, huyễn tượng dây dưa, tâm chí không kiên định, riêng một bước này cũng có thể mất mạng. "Ngươi tên gì?" "Nô gia tên là Bạch Hồ Điệp." Cô nương dùng khăn lụa che miệng nhỏ, đôi mắt dao động: "Chỉ vì nô gia thường có bộ dáng như thế, mụ mụ liền đặt cho cái tên này..." Nàng buông thõng tay, nghịch ngợm đùa nghịch ngón tay ngọc thon dài, vẻ mặt có nét quyến rũ khó tả. "... " Dương Phàm cứng lại. Hay lắm, không uổng công chuyến này, đúng là mở mang kiến thức. Chẳng trách những tài tử thời xưa không giữ được mình, những cô nương nhiệt tình không chút ngại ngần như vậy, ai có thể giữ được mình chứ? Trừ phi là thái giám. Vân vân. A, ta không phải, vậy thì không sao. Ánh mắt Bạch Hồ Điệp liếc qua khuôn mặt Dương Phàm, rõ ràng coi hắn là khách lần đầu, trong lòng có chút chắc chắn, chủ động hỏi: "Vị gia này, muốn nghe ca khúc không? Nô gia biết không ít nhạc cụ." "Ồ? Biết những nhạc cụ nào?" Dương Phàm ho nhẹ một tiếng, che giấu đi sự xấu hổ vừa rồi. Bạch Hồ Điệp đáp: "Tỳ bà, đàn tranh, sáo trúc, ân, còn có... Phượng tiêu..." "Vậy ta ngược lại phải hảo hảo thưởng thức một phen." Dương Phàm cười ha hả nói. Vẻ mặt Bạch Hồ Điệp càng thêm quyến rũ, kéo Dương Phàm vào khuê các của mình. Trong căn phòng không lớn bố trí rất ấm cúng và tao nhã. "Gia, mời ngồi ở đây." Nàng gọi Dương Phàm ngồi xuống, liền mang đến một cây đàn tranh, ngón tay thon dài gảy nhẹ, trong khuê các liền vang lên những giai điệu mỹ diệu. Coong! Ngay khi Dương Phàm đang thưởng thức, tay Bạch Hồ Điệp khẽ chạm vào dây đàn, đàn tranh phát ra một tiếng khẽ kêu. "Mơ mộng!" Bạch Hồ Điệp khẽ nói. Toàn bộ khuê các trong nháy mắt sinh ra một ảo ảnh, bao phủ toàn thân Dương Phàm vào đó. "Hô, mệt chết bà! Lại còn bắt bà gảy đàn cho ngươi nghe, nể tình ngươi nhiều tiền, bà đây miễn cưỡng tha thứ cho ngươi!" Bạch Hồ Điệp có vẻ rất tự tin rằng đã khống chế được Dương Phàm, tay rất tự nhiên luồn vào trong ngực Dương Phàm, vừa sờ một cái, liền mò ra một tờ tiền giấy. "Một vạn lượng bạc?!" Nàng lập tức mừng rỡ như điên! "Quả nhiên, vẫn là những người đọc sách này có tiền!" Bạch Hồ Điệp dùng ngón tay búng vào tờ tiền, phát ra tiếng kêu lanh lảnh, đánh giá Dương Phàm mấy lượt, "Nhìn dáng dấp cũng tuấn tú, thể trạng cũng có vẻ không tệ, cũng không biết công phu thế nào?" Vừa nói, tay của nàng trực tiếp hướng xuống. Đột nhiên chụp lấy. Két. Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng. Sắc mặt Bạch Hồ Điệp chợt biến, ngẩng đầu lên, thấy Dương Phàm đang chậm rãi lấy lại tờ tiền trên tay nàng, tiện thể còn lấy luôn số ngân phiếu trong ngực nàng. "Ngươi, ngươi!" Nàng giật mình, không ngờ Dương Phàm lại tỉnh lại. Phải biết, nàng học được thuật nhiếp hồn huyễn ảnh lâu như vậy, chưa từng có sai sót. Vốn cho rằng đối phương còn trẻ, làm sao cũng không thể nào chống cự được cái thế giới tươi đẹp trong ảo thuật, nhưng ai ngờ đối phương lại tỉnh táo! "Nào, chơi tiếp đi, ta vẫn chưa nghe đủ mà!" Dương Phàm thản nhiên nói. Rất tự nhiên bỏ ngân phiếu vào trong ngực. Bạch Hồ Điệp tức đến điên người, số ngân phiếu của nàng tuy không nhiều, nhưng cũng có vài trăm lượng bạc, cứ thế mà mất? Bất quá, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Dương Phàm có thể tránh thoát thuật nhiếp hồn huyễn ảnh, rõ ràng không phải người thường, nàng vội vàng cười làm lành, mặt đầy vẻ lấy lòng, gảy đàn tranh. Thêm tiếng đàn tranh, một khúc nhạc ai oán uyển chuyển cũng vang lên. Nàng đương nhiên chẳng có tình cừu hận gì, nhưng vừa nghĩ đến việc tổn thất nhiều bạc như vậy, sức mạnh của sự ai oán cũng đủ lớn. "Đổi nhạc cụ. Không phải có phượng tiêu sao? Đến thổi một đoạn." "Vâng, gia." Bạch Hồ Điệp tiếp tục cười làm lành. Dương Phàm đẩy cửa sổ trên lầu ra, ánh mắt nhìn ra đường phố. Đường phố phồn hoa, người náo nhiệt. Dương Phàm nghe tiếng đàn, trái tim vẫn luôn căng thẳng trong mấy ngày này cũng dần bình tĩnh lại. Cho đến khi hắn nhìn thấy mục tiêu của mình. Trong một tiểu viện ở Thiên Nguyên phường, bên bờ hồ, một bóng người dựa vào ghế nằm, trên đầu là một chiếc ô che nắng lớn, tay cầm một cuốn sách, bên cạnh có hai chị em sinh đôi đang xoa bóp chân cho hắn. Chẳng phải là nghi ca ca của Dương Phàm đó sao! Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Dương Phàm, đối phương cũng quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau. "Có thể tính là tìm thấy ngươi rồi." Dương Phàm nhếch miệng cười một tiếng. Thân phận này của mình, nên dùng thì phải dùng, lần này hắn đương nhiên định lợi dụng những thông tin mình biết, để lấy chút lợi từ người nghi ca ca. "Quái lạ, sao ta lại cảm thấy hơi lạnh?" Chàng trai nho nhã ở đối diện bỗng nhiên rùng mình một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận