Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 546: Ngày khác trả lại nàng hai ngàn roi

Trên đường phố, một cỗ xe ngựa chạy chậm rãi tới. Chung quanh có thị vệ mặc giáp cao lớn đi theo hộ tống. Giờ phút này, lại bởi vì cảnh tượng phía trước hò hét ầm ĩ, xe ngựa không thể không tạm thời dừng lại. Nữ quan liếc nhìn đám đông tụ tập phía trước, không khỏi nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia không vui: "Đi xem phía trước có chuyện gì xảy ra." Một thị vệ lập tức tiến lên, rất nhanh đem sự tình phát sinh phía trước kể rõ đầu đuôi. "Bẩm báo đại nhân, là hai vị Tiểu Hầu gia phủ Tuyên Uy Hầu..." "Hai tên công tử bột còn muốn đỗ Trạng Nguyên, vô địch thiên hạ, thật sự là không biết trời cao đất dày! Có thể kết giao với bọn chúng, e rằng cũng chẳng phải thứ tốt lành gì..." Nữ quan nghe vậy bĩu môi, trong lòng cười thầm. Nàng vừa định mở miệng châm chọc vài câu, liền nghe trong xe ngựa truyền ra giọng nói đạm mạc của Chu Nguyệt Tiên: "Không cần để ý tới bọn họ, trực tiếp về phủ, bản vương có chút mệt." "Vâng, điện hạ!" Nữ quan trong lòng run lên, vội vàng đáp lời. Trong xe ngựa. Chu Nguyệt Tiên mang theo vẻ mệt mỏi trên mặt. Người của Triệu phủ dù sao cũng cách nàng một lớp, nàng muốn xây dựng thành viên tổ chức của riêng mình, như vậy việc dẫn vào một chút máu mới là điều không thể thiếu. Cho nên, khi ân khoa tới gần, nàng cũng bắt đầu tiếp xúc với các đại học viện, cùng với học sinh từ khắp nơi vào kinh thành thi cử, ý đồ thừa cơ chiêu mộ một nhóm người mới. Đáng tiếc, nàng chung quy là nữ nhi. Những người kia ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại căn bản không xem trọng tương lai của nàng, vì thế mà nàng thu hoạch chẳng được bao nhiêu. Theo xe ngựa đi về phía trước, đám người lập tức tản đi. Trần Triết cùng Trần Tĩnh hai huynh đệ thấy xe ngựa có dấu hiệu Việt Vương Phủ, vội kéo Dương Phàm sang một bên, giống như là chuột thấy mèo. "Các ngươi làm sao vậy?" Dương Phàm khẽ giật mình. Trần Triết thận trọng nói: "Đó là xe ngựa của Việt Vương!" Chu Nguyệt Tiên? Dương Phàm không kìm được hỏi: "Nàng làm sao?" Trần Triết cười khan một tiếng, không lên tiếng. Mà Trần Tĩnh ở bên cạnh lại nhịn không được nói: "Có lần chúng ta không cẩn thận va chạm nàng trong lời nói, kết quả bị nàng sai người dán lên cây dùng roi quất mấy canh giờ, khiến cho huynh đệ chúng ta mất hết mặt mũi!" Mấu chốt là, đánh thì đánh, lại còn bắt người ta lột sạch quần áo ra đánh! Ngay trước mặt nhiều người như vậy, thật là khiến bọn họ bẽ mặt quá lớn! Nghĩ đến đây thôi, hắn đã cảm thấy cả người âm ỉ đau. "Các ngươi đã nói gì rồi?" Dương Phàm lại có chút kỳ quái. Rốt cuộc bọn họ đã nói gì, mà có thể khiến Chu Nguyệt Tiên cho người treo lên cây đánh. Trần Tĩnh liếc nhìn xe ngựa ở phía xa, cười ngượng ngùng: "Cũng không có gì, chỉ là chúng ta nói gặp qua một người dáng dấp rất xinh đẹp, múa một tay kiếm rất cừ, danh tự cũng là Nguyệt Tiên..." "..." Khóe miệng Dương Phàm không khỏi giật giật, không ngờ ăn dưa lại ăn trúng ngay mình. Đúng lúc này, bên tai một tiếng gió rít bén nhọn truyền đến, hắn theo bản năng lùi về sau một bước, tiện thể kéo Trần Tĩnh lùi lại. Ba. Liền thấy một chưởng in màu đỏ máu bỗng nhiên rơi xuống vị trí Trần Tĩnh vừa đứng, gạch xanh trên mặt đất trong nháy mắt vỡ vụn. Nếu chưởng này đánh trúng người, e rằng chắc chắn sẽ gãy hết xương cốt! "Hàn bá, cứu ta!" Trần Tĩnh giật mình kinh hãi, theo bản năng cầu cứu. Có chuyện thì tìm Hàn bá, chắc chắn không sai. Nhưng mà, lần này bọn họ phải thất vọng. Hàn bá vừa muốn tiến lên, liền thấy Chu Nguyệt Tiên tay cầm Long Mâu Thương, từ trong xe ngựa chậm rãi bước xuống, theo bản năng dừng bước. Dương Phàm cũng cả kinh, nhìn Chu Nguyệt Tiên mặt mày lạnh băng, lập tức buông Trần Tĩnh ra, ra vẻ ta không quen hắn. Hắn đã từng hai lần hiểu rõ về Chu Nguyệt Tiên. Thậm chí đối phương đã từng vì giết hắn mà không tiếc điều động trọng khí sàng nỏ trong quân tại vùng ngoại ô Thần Đô, đủ thấy tâm tính của đối phương. Tuyệt đối là người có thù tất báo. "Càng là mỹ nhân thì càng hung a!" Dương Phàm thầm nhủ một câu trong lòng. Lúc này, Chu Nguyệt Tiên đứng trên xe ngựa, toàn thân bạch y lạnh lùng như hàn mai trên núi tuyết, mặt không cảm xúc nói: "Thật đúng là vừa lành sẹo đã quên đau! Bài học lần trước, nhanh vậy đã quên rồi?" Giọng nói lạnh như băng, khiến nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt hạ xuống điểm đóng băng. "Việt Vương điện hạ..." Sắc mặt Trần Tĩnh tái mét, vừa muốn nói gì đó, liền bị Chu Nguyệt Tiên phất tay chặn lại. "Người đâu! Treo bọn chúng lên, đánh hai trăm roi, cho bọn chúng nhớ lâu một chút!" "Rõ!" Mấy thị vệ mặc giáp bước lên. Môi Hàn bá run lên, muốn xuất thủ ngăn cản, nhưng nhìn Chu Nguyệt Tiên mặt không chút thay đổi, cuối cùng vẫn nhịn mà không nhúc nhích. "Thiếu gia a thiếu gia, không phải lão nô không muốn giúp các ngươi, thật sự là lực bất tòng tâm a!" Trần Triết và Trần Tĩnh biết không thể trông cậy vào Hàn bá, nhanh chân muốn chạy, lại bị mấy thị vệ mặc giáp chặn lại, vài ba chiêu đã bị khóa chặt hai vai, trói lại. Dương Phàm thấy thế, thương hại liếc bọn họ một cái, sau đó liền vô cùng trượng nghĩa lui vào đám người phía sau. Nhưng mà, hắn muốn đi, hai thị vệ mặc giáp lại chắn trước mặt hắn. "Ừm?" Trong lòng Dương Phàm dâng lên cảm giác bất ổn, chỉ vào mình, "Chẳng lẽ ta, cũng bị tính?" "Không phải sao?" Một thị vệ trong đó ngoài cười nhưng trong không cười nói. Chưa đợi Dương Phàm mở miệng, hắn đã túm lấy bả vai Dương Phàm, trực tiếp đẩy vào trong. Mặt Dương Phàm tối sầm lại, hữu tâm muốn phản kháng. Nhưng vừa nghĩ tới thân phận hiện tại của mình, cùng với Chu Nguyệt Tiên đang lạnh lùng nhìn phía sau, chỉ có thể cười khổ một tiếng, ngoan ngoãn chịu trói. "Nhẫn nhất thời sóng yên biển lặng, không phải chỉ là hai trăm roi sao?" "Hôm nay ngươi đánh ta hai trăm roi, tiểu gia ta ngày khác sẽ trả lại ngươi hai ngàn roi..." Dương Phàm thầm thề trong lòng. Rất nhanh, phía dưới mái hiên đã treo anh em họ Trần và Dương Phàm. Đều tăm tắp ba người. Lần này vận khí bọn họ không tệ, quần áo còn có thể giữ lại, nhưng roi da thấm nước lạnh, từng roi quất vào thân, đau đến thấu xương. Roi quất phát ra tiếng gió rít, đánh lên người, để lại từng vệt máu! Sắc mặt hai anh em họ Trần đều tái mét. "Việt Vương điện hạ, chúng ta lần sau không dám nữa!" Bọn họ lập tức cầu xin tha thứ. Chu Nguyệt Tiên lạnh lùng đứng một bên: "Không dám? Các ngươi có cái gì mà không dám? Một lần rồi hai lần, thật coi bản vương là bùn đất nặn hay sao? Cho ta đánh mạnh vào!" "Khoan đã!" Trần Triết khó được cứng cỏi một lần, hô lớn: "Điện hạ, đánh hai anh em chúng tôi có thể, xin đừng đánh huynh đệ Dương của chúng tôi a!" Trần Tĩnh cũng vội nói: "Đúng vậy a, điện hạ, ngày mai đã là ân khoa rồi, vạn nhất làm trễ nải việc thi cử của huynh đệ ta, vậy thì là tổn thất của triều đình a!" "Tình huynh đệ thắm thiết!" Chu Nguyệt Tiên lạnh lùng nói, "Bất quá, các ngươi cho rằng nói những lời này, bản vương sẽ bỏ qua cho các ngươi sao? Chỉ bằng hắn, mà cũng đáng là tổn thất của triều đình?" Ánh mắt nàng rơi trên mặt Dương Phàm. Từ bị treo lên tới giờ, bị đánh mấy chục roi rồi, Dương Phàm từ đầu đến cuối không nói một lời, một tiếng đau cũng không kêu, nhìn qua như thể một người kiên cường. Bất quá, có thể lẫn vào cùng anh em nhà họ Trần, lại ở dưới lầu Yên Hoa, thấy thế nào cũng không giống người tốt! Trần Triết cắn răng một cái, nói: "Không sai! Huynh đệ của ta Dương Lâm, có đại tài! Lần ân khoa này, Trạng Nguyên không phải Dương Lâm huynh đệ của ta thì còn ai có thể hơn!" "Trạng Nguyên? Còn ngoài hắn ra thì không còn ai khác có thể?" Trên mặt Chu Nguyệt Tiên không khỏi nở một nụ cười trêu tức, nhìn Dương Phàm, hỏi: "Hắn nói, lần này ngươi có thể thi đỗ Trạng Nguyên?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận