Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1320: Phương Sơn quân xuất động , vừa sóng mặt đất lan lên!

Chương 1320: Phương Sơn quân xuất động, một đợt sóng dậy! Sau ba ngày. Doanh địa Phương Sơn. Từng đoàn từng đoàn Phương Sơn quân, giống như ác long từ vực sâu xuất hiện, tiến về phía trước tiền tuyến U Châu. Đúng là —— binh xuất, quân khí chấn động. So với quân Minh do Sở Liên Tâm dẫn đầu hiện ra Xích Hổ khác biệt, quân khí của Phương Sơn quân chính là một đám hắc khí dữ tợn, giống như một con chim ưng đầu bạc hai cánh đen ngòm cùng nham tương sùng sục. Đôi cánh chim lướt qua trời cao, dường như muốn đốt cả càn khôn. Xâm lược như lửa! Hành quân nhanh như gió! "Phương Sơn huấn luyện quân sự tuy thời gian ngắn, nhưng đã có chút khí thế." Dương Phàm hài lòng gật đầu. Phương Hiếu Nghĩa bên cạnh cung kính nói: "Đây đều là do Dương Hán đốc lãnh đạo tài tình, các tướng sĩ tự nhiên liều mạng. Lần này Phương Sơn quân may mắn làm tiên phong, vì Đại Minh xông pha chiến đấu, đó là vinh hạnh của họ!" "Dù cho là núi đao biển lửa, bọn họ cũng sẽ thẳng tiến không lùi!" "Dù cho dùng thân thể máu thịt lấp đầy tiền tuyến, bọn họ cũng phải bảo đảm Đại Minh thắng lợi tiến quân!" Dừng một chút, hắn tiếp tục nói, "Mặt khác, toàn bộ chi phí lương thảo, tổn thất binh khí, trợ cấp chiến tổn...trong quá trình xuất chinh đều do Phương Sơn Cổ Giới tự gánh chịu, không làm Đại Minh tốn tâm tổn trí." Dương Phàm nhìn quân kỳ mình cố ý thiết kế cho Phương Sơn quân, một con chim ưng đầu bạc tròn trĩnh trên đầu mang hai cái ăng-ten, khuôn mặt từ bi, ngập ngừng nói. "Ai, chỉ sợ không tốt lắm sao? Bọn họ dù sao cũng là xuất chiến cho Đại Minh, sao có thể quá hà khắc, không chỉ xông pha chiến đấu, mà cả thuế ruộng cũng phải tự lo?" "Hán đốc nói sai rồi! Bọn họ may mắn được đến biên giới Đại Minh, cũng đã là đại ân của Đại Minh rồi!" Phương Hiếu Nghĩa mãi mới có cơ hội khi Bạch Trúc Sơn không ở đây, vội nói: "Bây giờ vì Đại Minh hi sinh, thậm chí chảy khô giọt máu cuối cùng trong cơ thể, cũng là vinh quang của bọn họ!" "So với sự thỏa mãn tinh thần lớn lao này, chút vật chất tính là gì?" "Nếu không nhuộm máu cả thân mình, có mặt mũi nào bước vào Đại Minh?" Phương Hiếu Nghĩa nước mắt lưng tròng, nói, "Chỉ vì ta yêu mảnh đất này, yêu tha thiết..." "Ai, các tướng sĩ đã có ý này, bản đốc cũng không thể ép buộc họ được. Đợi đến khi chiến hậu, bản đốc nhất định tâu với bệ hạ xin công, luận công hành thưởng cho họ!" Dương Phàm thở dài, ra vẻ không nỡ đả kích tinh thần của tướng sĩ Phương Sơn quân. "Hán đốc nhân từ, bọn họ mà biết chắc chắn cảm động đến rơi nước mắt!" Phương Hiếu Nghĩa cũng một bộ cảm động sâu sắc. Một lúc lâu sau, hắn mới tạ ơn rời đi. Điều này khiến Hàn Trọng Nghĩa vẫn đứng bên cạnh nhìn thấy, khóe mắt không khỏi giật giật, nói: "Bọn Phương Sơn quân này, thật đúng là...trung thành tuyệt đối..." Thế nhưng, Dương Phàm lại khoát tay áo, lạnh nhạt nói: "Có gì mà trung thành tuyệt đối, chẳng qua bản đốc cho phép bọn Phương Hiếu Nghĩa một suất dân bên trên mà thôi!" "Phương Sơn Cổ Giới, trên dưới có khác biệt." "Mà đám Phương Sơn quân này, phần lớn xuất thân từ tộc nô lệ. Nếu như có thể đổi lấy cho họ thân phận dân bên trên, cho dù có chết hết, họ cũng không đau lòng, thậm chí ước gì có thể chết nhiều chút, để có thêm suất danh ngạch..." Dương Phàm tùy tiện vạch trần cái hiện thực máu me này. Đó chính là—— cái gọi là trung tâm, chỉ là tính toán lợi ích mà thôi! Mà đối với Phương Sơn quân, thực sự cho rằng bọn họ đến bên trên sẽ không có ý nghĩ gì sao? Chẳng qua là không có chỗ để phản kháng mà thôi, dù sao thì số thư tín hiệu của Trung Thư hắn nhận được còn phải xếp thành chồng! Có một số vì để biểu hiện còn moi cả mười tám đời tổ tông hai nhà Phương, Kiều trong quan tài ra nữa. Hàn Trọng Nghĩa khóe miệng co giật: "..." Hắn thực sự đã đánh giá cao người Phương Sơn này, nghĩ đến vẻ mặt vừa nãy của Phương Hiếu Nghĩa, đúng là chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ đến thế! Mấy ngày sau. Đại quân tiến đến biên giới U Châu thì dừng lại, bắt đầu hạ trại chỉnh đốn. Dương Phàm vốn dĩ không hề am hiểu chỉ huy quân sự nên rất thẳng thắn đem hết thảy giao lại cho Hàn Trọng Nghĩa phụ trách, để phối hợp với hành động của Sở Liên Tâm. Còn hắn thì thân ảnh lóe lên, xuất hiện ở biên giới. Vùng biên cương U Châu và Tát Mãn Đại Thanh có một khu vực đệm rất lớn, gọi là vùng đệm nhưng thực chất chính là một vùng không ai quản lý, do đất đai hoang vu ít người qua lại nên cũng không có giá trị gì. Tuy nhiên, vừa đến nơi này, Dương Phàm đã cảm thấy có chút khác thường. Trong không khí từng sợi từng sợi mang theo quy tắc trật tự khác biệt, so với trật tự văn minh Đại Minh mà nói, nơi này lại càng thể hiện rõ sự tàn ác, trực tiếp và kẻ mạnh thì được. "Quả nhiên, theo Tát Mãn Đại Thanh xây dựng hệ thống chế độ, đã xuất hiện một loại trật tự hoàng đạo khác biệt với Đại Minh rồi..." Đôi mắt Dương Phàm thâm thúy. Tuy dưới mắt trông không có khác biệt lớn, nhưng theo Đại Thanh lớn mạnh, chắc chắn sẽ diễn hóa ra trật tự hoàng đạo thuộc về riêng mình, đến lúc đó, một khi vượt qua biên giới thì giống như tiến vào dị vực! Đương nhiên, đối với võ giả mà nói, áp chế rất nhỏ. Nhất là người luyện võ thuần túy, những người sử dụng Phá Diệt Thần Thông, nội thể tự thành một giới, không dựa vào thần thông thì áp chế càng gần như bằng không. "Mặc dù đã có rất nhiều thông tin, nhưng rốt cuộc Đại Thanh như thế nào thì vẫn cần ta tận mắt xem xét mới được!" Dương Phàm vừa động thân muốn tiến vào địa giới Tát Mãn Đại Thanh, bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía một đội quân như tên bắn vụt qua phía xa, nhìn cờ xí lại là quân U Châu! Quân đội chỉnh tề nghiêm chỉnh như một con Xích Long đi trên đại địa! Kỵ binh rong ruổi lao đi, Dương Phàm nhìn vào vị tướng lĩnh khôi ngô dẫn đầu, đôi mắt phản chiếu ra một thân ảnh bừng bừng khí thế, khí huyết tựa lang yên, khiến hắn có chút nhíu mày. Quả là một mãnh tướng cấp Thần tàng! Nhất là trên người đối phương còn mang một cỗ đại khí vận, rõ ràng không phải người phàm tục, e rằng một chân đã bước vào Thần Minh cảnh, dù hiện tại thiên địa đã xóa bỏ lệnh cấm, cũng là một nhân vật hiếm có! Bất quá, Dương Phàm chỉ liếc nhìn rồi tan biến ngay tại chỗ. Trong quân trận. Viên Tự Nhiên như cảm ứng được điều gì, quay đầu nhìn lại thì bên kia đã không còn ai, hành động của hắn gây chú ý cho phó tướng bên cạnh: "Tướng quân, ngài đang nhìn gì vậy, có chuyện gì sao?" "Không có gì." Viên Tự Nhiên đôi mắt chớp động, lắc đầu, nói: "Đúng rồi, nghe nói Sở Hầu đã dẫn quân đến biên giới, ý định sẽ đánh thẳng vào Tát Mãn Đại Thanh trước, các ngươi chú ý làm tốt phối hợp tác chiến, không được chủ quan!" "Ngoài ra, người Tát Mãn Đại Thanh là mối họa lớn trong lòng Đại Minh ta! Sở Hầu mới nhậm chức, để tránh sơ ý khinh địch, ngươi hãy mang thông tin tình báo liên quan đến Tát Mãn Đại Thanh mà ta đã chuẩn bị đến chỗ họ." Phó tướng vội vàng nói: "Vâng, tướng quân." Viên Tự Nhiên nhìn về hướng Tát Mãn Đại Thanh, ánh mắt mang theo một chút lo âu. Nếu như xuất binh sớm hơn mấy năm, thì tốt. Lúc này, Tát Mãn Đại Thanh đã đủ lông đủ cánh, nanh vuốt sắc bén, lại còn có sự ủng hộ của các bộ tộc Mông Cổ, muốn chỉ dựa vào Sở Hầu mới nhậm chức cùng những người Phương Sơn bên ngoài để dẹp yên mối họa này, quả thực còn khó hơn lên trời! Mà hắn có thể làm chỉ là khi thời khắc mấu chốt, kéo đối phương một tay! "Hy vọng các ngươi có thể xem kỹ tình báo ta đã chuẩn bị..." Tát Mãn Đại Thanh, Thịnh Kinh. Tin tức U Châu động binh, giờ phút này đã truyền đến Kim trướng của đại hãn. Không khí trong Kim trướng căng thẳng mà ngột ngạt. Đại hãn Nỗ Nhĩ Cáp Xích thân hình cao lớn ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị. Hắn một đôi mắt phượng liếc qua mọi người, nhàn nhạt nói: "Đại Minh đã xuất binh, các ngươi nghĩ sao?" "Phụ hãn, nhi thần xin xuất chiến!" Một thanh niên khôi ngô liếc mắt nhìn tả hữu, đứng lên bước ra, trầm giọng nói: "Chỉ là một Sở Hầu vừa được bổ nhiệm, vẫn là thân nữ nhi, có thể thấy được Đại Minh đã không còn người dùng!" "Nhi thần nguyện mang một vạn thiết kỵ đánh tan quân giặc, chém đầu chúng để lấy lại uy nghiêm cho ta!" Người vừa nói, chính là con thứ hai của Nỗ Nhĩ Cáp Xích,—— Đại Thiện, là bối lặc đứng đầu trong tứ đại bối lặc, được ban hào "Cổ anh Ba Đồ Lỗ" có thể gánh chịu thần hàng cổ anh, có được sức mạnh vô úy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận