Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 573: Gân Bồ Tát độc môn bí thuật

Chương 573: Bí thuật độc môn Gân Bồ Tát
Không thể không nói, Nhiếp Hàn thật sự rất không may.
Bởi vì Dương Phàm căn bản không đi xa, một mực ở xa xa quan sát phủ Trấn Nam Hầu, muốn xem đối phương có động tĩnh gì.
Dù sao, bị người đánh đến tận cửa mà không có chút phản ứng nào thì chỉ có thể nói phủ Trấn Nam Hầu hữu danh vô thực!
Thế nhưng, ai ngờ vừa nhìn thì một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện!
Dương Phàm đương nhiên nhận ra Nhiếp Hàn.
Thế là, hắn kiên nhẫn chờ đến khi Nhiếp Hàn đi ra, không ngờ lại nghe được đối phương tự lẩm bẩm.
“…”
Dương Phàm cũng rất cạn lời.
"Ta vô hại với người, người lại có ý tổn thương ta!"
"Haizz, không xong đúng không! Muốn tính kế ta, ngươi có đủ thực lực sao?"
Dương Phàm đương nhiên không thể ngồi chờ chết, cho nên mới có chuyện ra tay tiếp theo.
Giờ phút này, trong ngõ tối âm u.
Toàn thân Nhiếp Hàn bị những đường gân lớn lít nha lít nhít quấn quanh, nhất là trên cổ, bị quấn từng vòng từng vòng.
Nhìn Dương Phàm trước mắt giống yêu ma hơn người, máu của hắn đều muốn lạnh cóng.
Không ngờ rằng, Dương Phàm này căn bản không phải là cao thủ Đại Tông Sư như hắn tưởng mà là một cường giả Thiên Quan, hơn nữa tu luyện loại công pháp Gân Bồ Tát có thể yêu ma hóa bất cứ lúc nào!
"Đây, đây là hiểu lầm."
Nhiếp Hàn trong lòng chỉ muốn khóc.
Nếu ngươi sớm thể hiện ra mình lợi hại như vậy thì ta tuyệt đối sẽ không tính kế ngươi đâu!
Đương nhiên, khả năng ngược lại, nếu Dương Phàm trước đó đã biểu hiện rất lợi hại thì có lẽ hắn sẽ càng thêm kiêng kị, thậm chí điều động thêm lực lượng để đối phó Dương Phàm.
"Hiểu lầm? Vậy ngươi nói xem, thế nào gọi là hiểu lầm?"
Dương Phàm cúi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Nhiếp Hàn.
Nhiếp Hàn không kìm được nhìn Hắc Bồ Tát quỷ dị trên người Dương Phàm, lúc này, Hắc Bồ Tát kia dường như đang nở một nụ cười quái đản với hắn!
Thật giống yêu ma!
Chẳng lẽ đối phương không thể kiểm soát?
Hắn không khỏi sợ hãi đến mức môi cũng bắt đầu run rẩy: "Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm..."
"Ta bảo ngươi nói cho ta nghe thế nào gọi là hiểu lầm! Không hiểu tiếng người sao?"
Dương Phàm lại gần Nhiếp Hàn lần nữa.
Nhiếp Hàn tim đập thình thịch, cảm giác những đường gân lớn quấn quanh trên người càng lúc càng siết chặt, xương cốt và da thịt của hắn đều phát ra những tiếng răng rắc.
Dường như nếu hắn không trả lời thì cả người sẽ bị vặn thành một đống thịt nhão!
Hắn cắn răng, nói: "Hiểu lầm là do ta không cẩn thận mạo phạm đại nhân, đại nhân muốn chém giết, muốn xẻo thịt thì ta không dám oán hận! Bất quá, nếu đại nhân chịu thả ta, Nh·iếp gia ta nhất định nhận lỗi khiến đại nhân hài lòng!"
"Xùy."
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, nói: "Chết đến nơi còn giở trò tâm cơ! Thả ngươi, khi ngươi đã thấy được mặt thật của ta thì ngươi nghĩ còn có cơ hội trở về sao?"
Nhiếp Hàn bắt đầu lo lắng, hắn lo lắng chính là điều này!
Bất quá, người ta luôn có bản năng cầu sinh, hắn đương nhiên không ngoại lệ, nói: "Đại nhân giết ta, bất quá cũng chỉ để hả cơn giận nhất thời, thế nhưng nếu đại nhân thả ta thì đại nhân có được lợi ích lớn gấp trăm lần nghìn lần!"
"Về phần đại nhân lo lắng nếu thả ta sẽ gặp nguy hiểm thì ta nguyện ý tìm cách xóa bỏ lo lắng của đại nhân!"
Có lẽ là nỗi sợ cái chết đã kích thích bản năng cầu sinh của Nhiếp Hàn, lúc này, hắn càng nói càng trôi chảy, mạch suy nghĩ cũng càng rõ ràng!
"Ồ, ngươi định giải tỏa nỗi lo lắng của ta bằng cách nào?"
Dương Phàm đột nhiên cảm thấy hứng thú, thản nhiên hỏi.
Nhiếp Hàn cắn răng, nói: "Ta nguyện ý đưa Sở Liên Tâm đến trước g·i·ư·ờ·n·g của đại nhân!"
"Xùy!"
Dương Phàm nghe vậy cười lạnh nói: "Lão tử là thái giám, đưa phụ nữ cho ta làm gì?"
"Đại nhân nói đùa, pháp môn Gân Bồ Tát xưa nay khắc chế phụ nữ, chẳng lẽ ngài còn không biết?"
Nhiếp Hàn nhìn những đường gân lớn quấn quanh trên người Dương Phàm tạo thành Hắc Bồ Tát, những đường gân đen như linh xà đang múa may, không nhịn được nói nhỏ: "Dù sao, những đường gân này có nhiều biến hóa và số lượng lớn, không chỉ có thể thay thế một vài công năng, mà thậm chí còn hơn…"
"…"
Dương Phàm liền vả ba cái vào mặt hắn: "Lão tử còn cần ngươi dạy à!"
Không phải là hắn không biết!
Mấy video dạy đã xem hết, hắn đã thuần thục nắm giữ kỹ năng này, chỉ là vừa mới tu thành nên nhất thời chưa có cơ hội thể hiện mà thôi!
"Đại nhân nói chí phải."
Nhiếp Hàn không dám phản bác, ngược lại nặn ra một nụ cười lấy lòng.
Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, nói: "Cái này không tính! Nghĩ cái khác xem!"
Nhiếp Hàn nghe ra trong giọng nói của Dương Phàm hình như có ý buông lỏng, lập tức nỗ lực nói tiếp: "Nếu đại nhân còn thấy chưa đủ, ta có thể đưa cả mẹ của nàng đến cho ngài!"
"Sở Hầu mất sớm, bây giờ tất cả đều nhờ Nh·iếp gia ta nâng đỡ, chỉ cần đại nhân gật đầu, ta đảm bảo nói được là làm được!"
Dương Phàm thật sự bật cười vì những gì Nhiếp Hàn thể hiện: "Ngươi coi Lão tử là người như vậy à?"
"Đàn ông mà chẳng phải thế! Thái giám thì làm sao!"
Nhiếp Hàn trong lòng chửi thầm một câu.
Tuy Sở Liên Tâm và phu nhân Hầu phủ đều xinh đẹp nhưng không phải là không có ai sánh bằng, dù sao thì nơi kỹ viện hoa lầu có biết bao nhiêu người, chắc chắn tìm được người còn đẹp hơn.
Nhưng thân phận của đối phương mới thật sự là điều làm người ta động lòng a!
Nhất là hai người kia có dung mạo giống nhau như đúc…
Nghĩ đến đây thôi, Nhiếp Hàn cũng không nhịn được có chút thất thần.
Bốp!
Thế nhưng, một cái tát của Dương Phàm đã lập tức làm hắn tỉnh táo lại, cho hắn biết giờ phút này mình đang ở tình cảnh nào.
"Ngươi đúng là đồ đê tiện, đáng khinh!"
Dương Phàm không khỏi lắc đầu.
"Đại nhân mắng đúng."
Nhiếp Hàn đã ở dưới mái hiên, dù sao cũng không hề để ý đến mặt mũi, trực tiếp làm cho Dương Phàm hết cách.
Quả nhiên, người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ.
"Bất quá, ngươi nghĩ vậy là có thể rời đi sao? Ngươi nằm mơ!"
Dương Phàm khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.
Nhiếp Hàn cắn răng một cái, nói: "Vậy đại nhân, nếu như ta nói cho ngài một bí mật, làm quà dâng lên cho đại nhân thì sao?"
"Ồ? Nói nghe thử xem."
Dương Phàm thấy vẻ mặt của Nhiếp Hàn, đột nhiên trong lòng hơi động.
"Năm đó Sở Hầu c·h·ế·t, chính là Nh·iếp gia ta gây nên!"
Nhiếp Hàn hít sâu một hơi rồi mới nói ra: "Mẫu thân ta đầu tiên là cho Sở Hầu uống Đoạn Hồn Tuyệt Đan, lúc độc phát, tộc trưởng Nh·iếp gia đích thân dẫn một đám cung phụng vây công, cuối cùng Sở Hầu lực chiến mà c·h·ế·t!"
Dương Phàm không ngờ Nhiếp Hàn lại tiết lộ một bí mật lớn đến vậy!
"Quả thực là tàn độc."
Dương Phàm biết rằng mẫu thân của Nhiếp Hàn chính là em gái ruột của Sở Hầu, vì giúp Nh·iếp gia đoạt vị Sở Hầu mà lại làm ra chuyện ác tày trời này!
"Có chứng cớ này, đại nhân đã yên tâm chưa?"
Nhiếp Hàn vì tính m·ạ·n·g của mình mà không chút khách khí đem gia tộc mình ra bán thẳng.
"Đương nhiên yên tâm, nhưng ta lại không định thả ngươi! Ngươi loại người dám bán cả gia tộc, lưu lại thực sự quá nguy hiểm!"
Dương Phàm ấn một tay vào cổ Nhiếp Hàn, trực tiếp đánh hắn ngất đi.
"Về để Chương Tòng Tân thẩm vấn tiếp xem, có lẽ sẽ còn thu hoạch khác."
Dương Phàm một tay nhấc Nhiếp Hàn lên, trực tiếp quay về Đông Lâm biệt viện.
Nửa đường, Dương Phàm chợt nhớ ra điều gì đó, trong lòng khẽ động.
Hắn thi triển bí pháp Huyễn Thế Ma Viên, thay đổi gương mặt của Nhiếp Hàn, biến hắn thành một mỹ nhân đang ngủ.
Vừa về tới biệt viện, Dương Phàm liền giao Nhiếp Hàn cho Chương Tòng Tân.
"Giao cho ngươi, thẩm vấn cho tốt."
Chương Tòng Tân nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc này, trong lòng không kìm được có chút rung động.
Đối với người nắm giữ bí thuật độc môn Gân Bồ Tát, việc thẩm vấn nữ nhân là sở trường của hắn!
Thế là, hắn vỗ ngực một cái, tỏ vẻ như chuyện này là mình đảm đương, nói: "Đại nhân xin cứ yên tâm, ta nhất định khiến nàng ta biết tất cả những gì cần phải khai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận