Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 127: Nữ nhân này, có chút thú vị

"Chương 127: Nữ nhân này, có chút thú vị"
"Hô."
Đào Anh xoa xoa huyệt thái dương, thở ra một hơi tích tụ trong lồng ngực, nói: "Theo ta xuất cung một chuyến, tiện thể đi xem một người."
"Vâng."
Dương Phàm và Tôn Vinh liếc nhau, không ngờ lại vớ được chuyện tốt này. Dù Tôn Vinh đã đi theo Đào Anh ra ngoài không ít lần, vẫn cứ thấy trong lòng kích động, so với trong thâm cung viện, thế giới bên ngoài rộng lớn hơn không nghi ngờ gì là hấp dẫn hắn hơn nhiều.
Trong lòng Dương Phàm cũng có chút kích động, ngoan ngoãn cùng Tôn Vinh đi theo sau lưng Đào Anh, một nhóm ba người hướng cửa cung mà đi.
Là chấp sự Đông xưởng, Đào Anh rất thuận lợi mang theo hai người xuất cung.
Vừa ra khỏi hoàng thành, không khí chợ búa như ập vào mặt, ồn ào mà phồn hoa, là nơi trọng địa của kinh thành, đời sống dân sinh ở đây đương nhiên không hề tệ.
Ba tên thái giám xuất hiện, dường như cũng không thu hút nhiều sự chú ý, nhiều nhất chỉ liếc nhìn hai cái, rồi lại dời đi ánh mắt.
"Công công, chúng ta đây là muốn đi đâu ạ?"
Tôn Vinh nhịn không được hỏi.
"Thành Tây."
Đào Anh đáp ngắn gọn, hai tay của hắn giấu trong tay áo, vừa đi vừa nghĩ chuyện, thỉnh thoảng lại nhíu mày, khiến Dương Phàm và Tôn Vinh không dám nói leo làm phiền hắn nữa.
Hai người đi dạo ngó nghiêng, ngược lại là thấy khá thú vị.
Rất nhanh, một tòa đại viện của vọng tộc đập vào mắt, chiếm diện tích rất rộng, xem xét đúng là phủ đệ hào môn quý tộc, chỉ thấy trên cửa tấm biển viết ba chữ vàng Trần vương phủ, trước cổng đứng thẳng hai tượng sư tử đá, cổng còn có lính gác mặc giáp chuyên trách canh giữ.
"Ừm?"
Phát giác được có người tới gần, lính gác cổng lập tức nhíu mày, định mở miệng quát bảo dừng lại thì Đào Anh mặt không đổi sắc móc ra một tấm lệnh bài!
Đông xưởng hành tẩu!
Chấp sự Đào Anh!
"Không biết đại nhân Đông xưởng giá lâm, xin thứ tội."
Vẻ mặt lính gác biến sắc.
"Ta muốn vào xem Thập tam hoàng tử."
Đào Anh vừa nói vừa định tiến lên, nhưng vẻ mặt lính gác lại lộ vẻ khó xử, đứng im không nhường đường.
"Sao, ngươi muốn cản đường ta?"
Ánh mắt Đào Anh lạnh lẽo, giọng nói mang theo âm lãnh ý tứ giết chóc khiến nhiệt độ không khí xung quanh dường như cũng giảm nhanh, tựa như mùa đông giá rét, vạn vật tiêu điều.
"Không dám!"
Lính gác đối với sự đáng sợ của Đông xưởng có thể nói là hiểu rõ trong lòng, sắc mặt cũng thay đổi, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, vội vàng giải thích: "Không phải tiểu nhân định ngăn cản công công, chỉ là, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Lính gác cắn răng một cái, hạ giọng nói ra: "Thái tử điện hạ vừa mới vào."
"Thái tử điện hạ?"
Đào Anh khẽ giật mình.
Bệ hạ thế nhưng là đích thân hạ lệnh, cấm chỉ bất luận kẻ nào đến thăm Chu Triệu Lâm, không ngờ thái tử điện hạ vậy mà dám coi trời bằng vung, tới thăm thân đệ. Thật khiến người ta bất ngờ.
Lính gác gật gật đầu, lại tiết lộ một tin tức: "Thái tử điện hạ đi cùng Cửu vương gia."
"Nguyên lai là như vậy."
Ánh mắt Đào Anh chớp động, thảo nào thái tử điện hạ dám đến thăm Chu Triệu Lâm, thì ra là tìm Cửu vương gia của Tông Nhân phủ!
Cửu vương gia, tên là Chu Kỹ, là người đứng đầu Tông Nhân phủ lúc này.
Hơn nữa còn là thân đệ của tiên đế.
Bối phận cao, tuổi tác lớn, xưa nay rất ít khi quản chuyện, chỉ có một vài chuyện lớn mới tự mình ra mặt, không ngờ lần này vậy mà lại bị thái tử điện hạ mời đi cùng.
Lấy danh nghĩa Tông Nhân phủ mà ra vào nơi này, cũng không tính là chống lại hoàng mệnh. Dù sao người phụ trách giam lỏng và trông coi Chu Triệu Lâm chính là Tông Nhân phủ, là cơ quan chuyên xử lý việc của Hoàng tộc, đây là chức trách của bọn họ, cho dù đến quan sát, cũng có thể nói là đến để tiến hành răn dạy hàng ngày.
"Không hổ là thái tử điện hạ, bất kể làm gì cũng sẽ không để người khác bắt được lỗi, vừa không chống lại hoàng mệnh, lại coi như là đã làm hết nghĩa hiếu đễ!"
Đào Anh không nhịn được cảm thán trong lòng một câu, nếu tương lai nghênh đón một vị quân chủ nhân từ như vậy, không biết đối với Đông xưởng là tốt hay xấu.
"Thôi, đã thái tử điện hạ ở bên trong, vậy thì ta không vào nữa."
Đào Anh nhìn cánh cửa lớn đang đóng kín, nói một câu rồi dẫn Dương Phàm và Tôn Vinh rời đi.
Nói là rời đi, nhưng hắn lại vòng một vòng, lên một tửu lâu, chọn một căn phòng gần cửa sổ, đứng từ xa nhìn cổng Trần vương phủ.
Dương Phàm cũng nghiêng người nhìn theo.
Góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy cổng vương phủ. Chờ không sai biệt lắm một canh giờ, rốt cục có người từ bên trong ra, một người trẻ tuổi nho nhã hiền hòa, và một lão giả tóc hoa râm, dáng người gầy gò, tuy tuổi đã cao, vẫn đi đứng nhanh nhẹn, khí thế kinh người.
Chẳng lẽ người trẻ tuổi kia chính là thái tử Chu Triệu Đình?
Dương Phàm nheo mắt.
Người này một thân hoa phục lộ ra có chút giản dị, nhưng lại khó mà che giấu vẻ quý tộc.
Nhất là tướng mạo, nếu như đánh giá bằng vẻ bề ngoài thì gần như là hoàn mỹ, toát ra một vẻ cực kỳ cao quý, tương lai e rằng nhất định sẽ đăng quang ngôi vị quân chủ!
"Quả nhiên là bọn họ!"
Giọng Đào Anh nhỏ nhẹ, vội vàng kéo hai người lùi lại, tránh xa cửa sổ.
Và ngay sau đó, ánh mắt Cửu vương gia Chu Kỹ quả nhiên lướt qua nơi này, nhưng lại không nói gì, mà lại nhìn sang Chu Triệu Đình ở bên cạnh.
"Đình nhi không quên nghĩa hiếu đễ, cam tâm mạo hiểm lớn, nhưng đã nghĩ chuyến này đối với con mà nói, lại hại nhiều hơn lợi?" Chu Kỹ hỏi.
Chu Triệu Đình khẽ lắc đầu: "Cửu vương nói đùa, Triệu Lâm tuy làm chuyện nghịch tử, nhưng Triệu Đình thân là huynh trưởng, cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Người đời có thể không đến thăm hắn, nhưng ta lại không thể, dù có bị người khác chỉ trích, cũng không lo được nhiều như vậy. Chỉ mong lần này khuyên nhủ sẽ có hiệu quả, nó có thể hối cải để làm người mới, mong được phụ hoàng tha thứ cho."
"Hy vọng nó hiểu được nỗi khổ tâm của con."
Chu Kỹ cũng thở dài.
Nhìn xem vị Chu gia kỳ lân tử này, không biết nên vui hay nên lo.
Rất nhanh, hai người được hộ vệ bảo vệ lên xe ngựa rời đi.
Mà trong Trần vương phủ, Chu Triệu Lâm lại đạp một cú khiến cái bàn lật nhào trên mặt đất, vỡ tan tành, mặt mũi tràn đầy âm trầm: "Muốn ta cầu xin tha thứ? Cầu xin lỗi? Dựa vào cái gì! Ta là hoàng tử! Ta họ Chu! Nữ nhân trong thiên hạ, ai chẳng có thể có được? Muốn ta cúi đầu, nằm mơ!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, chợt nhìn Tiểu Hoàn đang run lẩy bẩy ở bên cạnh.
"Ngươi nói, ta sai sao?"
Toàn thân Tiểu Hoàn run rẩy, cúi đầu, trên gương mặt tái nhợt vậy mà xuất hiện một vòng ửng hồng quỷ dị, nhỏ giọng thì thầm nói ra: "Chủ tử không có lỗi, sai là những kẻ đui mù dám cự tuyệt ngài."
"Ha ha ha."
Nghe vậy, Chu Triệu Lâm không khỏi cười lớn, một tay kéo Tiểu Hoàn vào trong ngực, hung hăng hôn lên mặt nàng một cái, "Vẫn là ngươi hiểu ta nhất."
Trong tiếng cười lớn, con hắc long trong cơ thể hắn càng trở nên nóng nảy hơn.
Trong ngực hắn, Tiểu Hoàn cố nén cơn đau kịch liệt, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Chỉ là Chu Triệu Lâm không để ý, sâu trong đáy mắt nàng có một tia lạnh lùng hờ hững, một vẻ hờ hững mà người sống không thể có!
Mà lúc này, ôm mỹ nữ trong ngực, Chu Triệu Lâm lại đang nghĩ chuyện khác, có chút bất an: "Đã nhiều ngày trôi qua rồi, không biết mẫu hậu đến cùng ra sao, sao cũng không phái hoàng công công đến? Đêm ở Hoa Nghiêm Tự hôm đó, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, khiến nàng cũng cảm thấy khó giải quyết?"
Bất quá—— Ấn tượng cuối cùng của hắn là bị người đánh lén ngất xỉu, Tiêu Thục phi mặc cung trang chậm rãi đi tới, đưa tay cởi y phục của hắn ra.
"Nữ nhân này, không ngờ lại thú vị như vậy!"
"Ngươi cứ chờ xem, một kẻ cô độc như ngươi, tuyệt đối trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bổn hoàng tử!"
Nghĩ đến đây, Chu Triệu Lâm trực tiếp ném nỗi lo lắng ra sau đầu, trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa nóng rực, lực tay cũng không khỏi vô thức tăng thêm một chút.
Trong ngực, Tiểu Hoàn phát ra tiếng cười như thống khổ, lại như hờn dỗi.
Văng vẳng trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận