Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 85: Thuần lương Tiểu Phàm Tử

"Chương 85: Tiểu Phàm tử thuần lương"
"Bất quá, mặc kệ ngươi rốt cuộc là thuần lương, hay là gian xảo, đã vào Đông xưởng rồi, thì không đến lượt ngươi quyết định nữa!"
Đào Anh khẽ cụp mắt xuống, không còn suy nghĩ chuyện của Dương Phàm, mà bắt đầu nghiền ngẫm phần tình báo mà Dương Phàm mang đến.
Tiêu Thục phi, Vương hoàng hậu, Hoa Nghiêm Tự, sau ba ngày lễ tạ thần.
Một phần tình báo ngắn ngủi, có đầy đủ thời gian, địa điểm và nhân vật rõ ràng, nhưng thâm ý ẩn chứa bên trong lại khiến người cảm thấy vô cùng nặng nề.
Hắn không khỏi nhớ lại những gì đã thấy trong phủ Trần vương. Sau khi giả vờ rời đi, hắn đã lẻn về vào buổi tối và chứng kiến cảnh tượng khiến hắn đến giờ vẫn khó quên.
Một người cải trang thành thị nữ của Trần Phi bị tra tấn dã man, máu chảy lênh láng, Thập tam hoàng tử đứng giữa vũng máu tươi mà cười điên dại, khiến tim Đào Anh như bị bao phủ bởi một bóng ma nặng nề.
"Hy vọng, chuyện đó sẽ không thật sự xảy ra."
Đào Anh đứng bên ngoài điện, ngước nhìn bầu trời trên đỉnh đầu. Sáng sớm, mặt trời còn rạng rỡ, hào quang muôn nơi, nhưng bây giờ lại là ánh chiều tà đỏ rực cả một vùng, dường như bão táp sắp nổi lên.
Trong khi đó, Dương Phàm đang theo chân một tiểu thái giám dưới trướng Đào Anh đi đăng ký ghi danh.
"Vị công công này, không biết xưng hô như thế nào?"
Dương Phàm tươi cười chân thành hỏi.
"Nhà ta họ Tôn."
"Nguyên lai là Tôn công công."
Tiểu thái giám liếc hắn một cái, rồi nói: "Sau này ngươi ta đều là đồng liêu dưới trướng Đào chấp sự, không cần khách sáo vậy, ngươi có thể gọi ta là nhỏ..."
Tiểu Tôn tử?
Dương Phàm nhịn không được khóe miệng co giật, nhưng cũng không tiện gọi thẳng ra.
" ... Vinh tử." Tôn Vinh nói, "Tên thật của ta là Tôn Vinh."
"Thì ra là vậy, tiểu Vinh tử, về sau nhờ ngươi giúp đỡ rồi."
Dương Phàm thầm cười gượng hai tiếng, bắt đầu hỏi han về một vài chuyện liên quan đến Đông xưởng, mặc dù bên ngoài nghe nói một chút, nhưng tình hình thực tế ra sao thì hắn chưa rõ.
Cũng may Tôn Vinh khá hoạt ngôn, dưới sự dẫn dắt khéo léo của Dương Phàm, rất nhanh đã tuôn ra không ít tin tức, giúp Dương Phàm hiểu rõ hơn về Đông xưởng.
Đông xưởng Đại Minh ở kiếp này có quyền hành và quy mô lớn hơn nhiều so với thời Đại Minh ở kiếp trước của hắn, là một tổ chức đặc vụ quân sự, quyền hành của nó đã bao trùm lên rất nhiều lĩnh vực, không chỉ giám sát bá quan, truy bắt thần dân, thẩm vấn hình ngục, mà còn dần can thiệp vào cả chuyện chính trị, và còn làm giám quân các nơi.
Bọn họ giống như bóng ma đen tối đáng sợ bao trùm lên vương triều Đại Minh, thậm chí dân gian miêu tả về bọn họ còn đáng sợ hơn cả hình tượng “Tú xuân đao, phi ngư phục” của Cẩm Y Vệ.
Trong dân gian, người ta còn ngấm ngầm hình dung Đông xưởng như “chín đầu Tướng Liễu”! Tướng Liễu mình rắn chín đầu, ăn thịt người vô số, nơi nó đến, sẽ biến thành vùng đất hoang.
Chín đầu, tượng trưng cho quyền hành và chức năng vô cùng đa dạng, gần như không có nơi nào mà nó không nhúng tay đến, còn ăn thịt người vô số, ý nói nó tàn hại thần dân, nơi nó đến thì sẽ trở thành chốn hoang tàn, gần như bị bóng ma đen tối bao trùm, chưa đạt được mục đích thì nhất quyết không thu đao!
Dưới sự dẫn dắt của tiểu thái giám Tôn Vinh, và có sự cho phép của Đào chấp sự, việc Dương Phàm gia nhập Đông xưởng diễn ra vô cùng thuận lợi, hắn rất nhanh đã được ghi vào danh sách, đồng thời được nhận tất cả vật phẩm.
Một chiếc lệnh bài, khắc tên Dương Phàm ở góc dưới bên phải, hai bộ hán dịch phục sức của Đông xưởng, cùng với giày dép, ngoài ra còn có một lọ tám viên Khí Huyết Đan và hai mươi lượng bạc.
"Lại có nhiều tiền như vậy!"
Dương Phàm có chút kinh hỉ, việc này khiến cái túi tiền vốn đang trống rỗng của hắn trong chớp mắt đã trở nên dư dả không ít, phải biết rằng, hắn mới chỉ vừa gia nhập thôi đấy!
Công việc ở Đông xưởng này không ngờ lại có nhiều tiền đồ như vậy!
Nếu lén tìm mấy đồng nghiệp ra tay, chẳng phải hắn sẽ rất nhanh có thể thoát nghèo sao!
Dương Phàm theo bản năng liếc nhìn Tôn Vinh đứng bên cạnh.
Nhìn vóc dáng đối phương có vẻ cường tráng hơn người thường, có lẽ là đã hoàn thành một lần hoán huyết?
Chắc có thể dễ dàng hạ gục đấy!
Tôn Vinh cảm thấy Dương Phàm đang nhìn mình, liền hiểu lầm ý của hắn, cho rằng Dương Phàm đang lo lắng điều gì, cười giải thích: "Cứ yên tâm đi, những thứ này đều là do bệ hạ ban thưởng, chúng ta tận trung vì bệ hạ, thì bệ hạ đương nhiên sẽ không quên công lao của chúng ta, chỉ chút đan dược và tiền bạc thôi, cứ yên tâm nhận lấy."
"À, vậy thì tốt, ta an tâm rồi."
Dương Phàm ho nhẹ hai tiếng, tiện thể thu hết đan dược và bạc vào người, hai bộ quần áo và lệnh bài thì tạm thời bỏ vào bao rồi vác lên lưng.
Sau khi đăng ký xong và nhận vật phẩm, Tôn Vinh vừa đi, vừa nói với Dương Phàm: "Hiện tại ngươi vẫn trực thuộc Đào chấp sự, tạm thời chưa thuộc vào phe của ai, sau này nếu có hành động gì, ta sẽ trực tiếp thông báo cho ngươi."
Sau khi gia nhập Đông xưởng, người ta cơ bản đều sẽ là nhân viên chính thức, số ít người mới có thể kiêm nhiệm các công việc khác, một là để tránh hiềm nghi, hai là dễ quản lý.
Đương nhiên, cũng có một vài trường hợp như Dương Phàm, được trao đặc biệt nhiệm vụ, có được quyền tự do rất lớn.
Có thể coi như là cộng tác viên biến tướng.
"Hiểu rồi." Dương Phàm là người biết rõ chuyện của mình, hắn biết rằng trong lòng Đào Anh, có lẽ tám phần là coi hắn như tai mắt ở Trường Thanh Cung, bất quá, có thể trà trộn vào được cái vỏ Đông Xưởng này, coi như đã có lời rồi.
Dù sao xét theo phân cấp của Đông xưởng, từ thấp lên cao lần lượt là hán dịch, ngăn đầu, chấp sự, hình quan, hán đốc.
Tính ra thì, mục tiêu “cửu thiên tuế” của hắn chẳng phải là đã đến gần một khoảng rồi sao?
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của hắn mà thôi.
Mỗi khi thăng lên một cấp, chỉ sợ đều tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, không biết phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm và liên lụy, bất quá Dương Phàm sẽ không bỏ cuộc, ít nhất hắn muốn giữ được cái thân phận ở Đông xưởng đã, tuyệt đối không thể để lão thái giám Đào Anh kia giết lừa mới được.
"Ta đã vào rồi, còn muốn để ta rút lui? Ha ha." Dương Phàm mỉm cười trong lòng.
Đó là chuyện không thể!
Ngươi đừng có mơ!
Hai người trở lại trong điện, gặp lại Đào Anh.
Bởi vì đã chính thức có cấp bậc trên dưới và quan hệ lệ thuộc, Dương Phàm biểu hiện càng thêm dè dặt, việc này khiến Đào Anh khá hài lòng: "Chuyện ở Hoa Nghiêm Tự, nhà ta sẽ phái người theo dõi, ngươi cứ tùy thời báo cáo tin tức mới nhất, nếu đạt được thêm tin tức giá trị, nhà ta nhất định sẽ không tiếc phong thưởng."
"Dạ, Đào chấp sự."
"Ngươi đi đi." Đào Anh sắp xếp xong chuyện của Dương Phàm, cũng vội vàng rời đi, đi kiểm chứng tính xác thực của tin tức mà Dương Phàm đưa.
Loại chuyện này vẫn khá dễ kiểm chứng, dù sao việc Tần phi xuất cung đều có quy tắc, từ xin phép đến phê duyệt, rồi đến thời gian cụ thể, xe ngựa và tùy tùng, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều rất khó giấu giếm.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Dương Phàm khoan thai bước vào Trường Thanh Cung, giờ phút này hắn thấy hả hê, có một cảm giác thành danh trở về.
Nhưng, phía sau hắn lại vang lên một giọng nói âm trầm.
"Tiểu Phàm tử, mới sáng sớm ra, ngươi đã đi đâu vậy?"
Lý công công!
Trong mắt Dương Phàm ánh lên vẻ khác lạ, thầm mắng cái lão thái giám này, đi đứng không phát ra tiếng sao? Làm hắn hết hồn!
"Gặp qua Lý công công!"
Hắn xoay người, nở một nụ cười tươi rói.
Lý công công săm soi nhìn Dương Phàm, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng khiến Dương Phàm có chút sởn gai ốc: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Dương Phàm thu lại nụ cười, nói: "Bẩm Lý công công, chuyện sau yến tiệc Trung Thu, bên Đông Xưởng có vài thắc mắc, nên đã phái người cho gọi ta qua trả lời."
"Đông xưởng?" Con ngươi của Lý công công co lại.
Là một lão thái giám lăn lộn nhiều năm, hắn đương nhiên biết cái chỗ kia đáng sợ đến thế nào, cho dù năm xưa khi danh tiếng của hắn lẫy lừng, cũng không dám đối đầu với người ở bên đó.
"Không sai." Dương Phàm gật đầu.
"Họ đã hỏi ngươi những gì?" Lý công công vô thức hỏi một câu, rồi lập tức lại nhanh chóng khoát tay áo, nói, "Thôi được rồi, không cần nói cho ta."
Có lẽ nhận thấy mình đã biểu hiện ra sự mềm yếu, sắc mặt của Lý công công lại thêm phần âm trầm, giọng nói lạnh tanh: "Đúng rồi, tiểu Phàm tử, dạo gần đây ngươi có còn đến Vạn Sinh Viên không?"
"Mấy con mãnh hổ bên đó rất đáng yêu, ta rất thích đến đó." Dương Phàm cười, nở một nụ cười hiền hòa thân thiện, hơi có vẻ khổ não nói: "Bất quá, mấy ngày nay bên Đông Xưởng mỗi ngày đều muốn ta qua đó trả lời vài câu hỏi, ta lo rằng cứ thế này thì sẽ lỡ dở chuyện bên Vạn Sinh Viên. Không bằng Lý công công ngài xem xét, có thể giúp ta từ chối yêu cầu của bên Đông Xưởng được không, để ta còn chuyên tâm cho hổ ăn?"
Nói xong, hắn chớp chớp mắt long lanh nhìn Lý công công, khuôn mặt tràn đầy vẻ thuần lương hiền lành.
"..." Lý công công nghe vậy, vẻ mặt âm trầm lập tức cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận