Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1128: Tu mệnh thuật sĩ bản thân tu dưỡng!

Chương 1128: Tu dưỡng bản thân của thuật sĩ tu mệnh!
“Thế nhưng, văn đạo thần thông của ta ở đâu?”
Dương Phàm không nhịn được đưa tay lên trán, thở dài một tiếng.
Nghĩ đến Khổng Thánh chỉ cần mở miệng liền thốt ra một đạo “tử ngôn”, lời nói ra tức thành pháp, nhưng còn hắn, sao có thể bắt chước lung tung, chẳng lẽ lại nói một câu “Lão Tử nói” sao!
Mở miệng ngậm miệng mắng Lão Tử, hắn thật sự là hiểu rõ quá.
“Không sao, không sao, xe đến đầu núi ắt có đường, quả chín thì tự rụng thôi. Thiên hạ rộng lớn, văn nhân nhiều vô số, thần thông văn đạo chẳng phải hạ bút thành văn…”
Hắn không tin, thần thông mà các văn nhân thiên hạ ngộ ra đều ly kinh phản đạo như Lục Trì!
Hơn nữa Dương Phàm vẫn còn nhớ rõ, đại bản doanh của đám người nam lỗ ở ngay Cù Châu này, thậm chí, nghe nói gần đây còn có một đám người bắc lỗ đến đây, hay là hắn nên đi dạo xem sao?
Dù sao cũng đã đến rồi.
Đi một chuyến, cũng không có gì là không thể!
Bất quá, Cù Châu dù sao cũng là đại bản doanh của đám người nam lỗ, lại là nơi dòng dõi Khổng Thánh lưu lại, nội tình thâm hậu, tuyệt đối khó có thể tưởng tượng, Dương Phàm trong lòng cũng không dám quá mức chủ quan!
Ngược lại đám tộc nhân bắc lỗ rời xa khu vực trung tâm, Dương Phàm cảm thấy, với thực lực hiện tại của mình, có lẽ có thể đối phó được một chút!
Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này chân trời phía đông đã tờ mờ sáng, thay đổi dự định đến thẳng một nơi mà rẽ hướng, đi đến chỗ Sở Liên Tâm đang nghỉ lại.
Lúc này, Sở Liên Tâm đã tỉnh lại, đang luyện võ trong viện.
Một bộ váy dài màu đỏ, cả người tựa như một ngọn lửa đang nhảy múa!
Mặc dù đã quen với đại kích hung mãnh bá đạo của Dương Phàm, khiến cho yêu cầu của nàng đối với vũ khí đã tăng cao không ít, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thể bỏ lại vũ khí bản mệnh của mình là giao long cắt.
Cầm giao long cắt trong tay, liên tục thi triển đoạt mệnh cắt, vang lên những tiếng xé gió rào rào, một nhát cắt đôi, hung hãn kinh người, quang ảnh kịch liệt bao quanh bốn phía, chi chít những vết nứt, hoàn mỹ minh chứng cho danh xưng "Người chế tạo quả phụ" của loại vũ khí này!
Két.
Sau đó, nàng hai tay nhấn vào giao long cắt, giao long cắt bỗng nhiên hóa thành song đao.
Tay phải tay trái mỗi tay một chiếc, thân pháp như giao long, xoay người nhanh nhẹn như chim hồng, đao quang lại càng lúc càng nhanh hơn, dường như nước cũng không thể lọt qua, kim châm cũng không xuyên thấu!
Vèo vèo vèo.
Những tiếng xé gió rít gào chi chít, hóa thành những làn gió không ngừng nghỉ, mặt đất sân huấn luyện lát đá nhanh chóng bị đao quang cày thành từng đường rãnh hoặc sâu hoặc nông!
"Quả nhiên yêu tâm rất chăm chỉ!"
Dương Phàm âm thầm cảm thán một câu.
"Tiểu Phàm!"
Sở Liên Tâm nhìn thấy Dương Phàm, mắt sáng lên, vội vàng dừng tay lại, "Sao ngươi lại đến đây?"
"Đương nhiên là đến thăm ngươi!"
Dương Phàm cười một tiếng, lấy từ trong ngực mấy viên hồng ngọc và ngọc lục bảo cố tình chuẩn bị, dùng thần thông “bách công” thay hình đổi dạng, làm thành nhẫn và vòng ngọc, đưa đến trước mặt người đẹp.
"Nhẫn và vòng tay đẹp quá!"
Phụ nữ không có bất cứ sức đề kháng nào với đá quý, cho dù là Sở Liên Tâm, người từ nhỏ đã chém giết ngoài biên giới cũng không ngoại lệ, nàng nhìn nhẫn và vòng ngọc kia, mắt đều tỏa sáng.
Nhưng mà, Dương Phàm lại đang nhìn chằm chằm y phục của Sở Liên Tâm.
Luyện võ cả buổi, nàng sớm đã mồ hôi nhễ nhại, mồ hôi thấm ướt vạt áo, phác họa thân hình uyển chuyển thướt tha đến phát huy tinh tế, thân thể hoàn mỹ kia khiến Dương Phàm lập tức không dời nổi mắt.
Cũng như con mồi xinh đẹp, cuối cùng cũng sẽ khiến cho nam nhân không tự chủ được giương súng lên.
Thình thịch thình thịch!
Dương Phàm lúc này chỉ cảm thấy tim mình đang đập mạnh, nuốt một ngụm nước bọt, xoay người lại gần, nhanh chóng luồn tay ôm lấy đầu gối của Sở Liên Tâm, ôm nàng liền đi vào phòng tắm.
Chính xác là — sóng nước bắn lên từng lớp từng lớp, hương sắc tràn ngập cả bình ngọc. Ức vạn tinh binh đã cởi giáp, dám cười Dương Phàm không trượng phu!
Mặt trời lên cao.
Một hồi, rồi một hồi, lại một hồi.
Cho đến khi mặt trời lên cao.
Hai người mới từ phòng tắm đi ra.
Thân thể mềm mại của Sở Liên Tâm tựa vào người Dương Phàm, đôi mắt ngấn nước dường như không tan nổi, ngơ ngác nhìn vào bên mặt hắn, nhìn thế nào cũng không còn chút dáng vẻ nào của một người phụ nữ mạnh mẽ!
Nàng vẽ vài vòng trên ngực của Dương Phàm: “Tiểu Phàm, hai ngày này không biết vì sao Việt Vương điện hạ lại nhiều lần nhắc tới ngươi, giống như là đang dò hỏi chuyện gì... Ta luôn cảm thấy nàng muốn làm gì đó...”
"Ừm?"
Trong lòng Dương Phàm khẽ động, giả vờ không hiểu ý của nàng, "Điện hạ mang trong mình tâm ý thiên hạ, ôm chí lớn nắm giữ xã tắc, có lẽ là đang mưu đồ gì đó, chắc chắn ngươi nghĩ nhiều rồi!”
"Có lẽ là vậy thôi!"
Sở Liên Tâm há to miệng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Cùng là phụ nữ, nàng đương nhiên càng có thể cảm nhận sự khó khăn của Chu Nguyệt Tiên, đặc biệt là đối phương phải gánh trên vai chí hướng lớn lao, điều đó vốn đã đồng nghĩa với việc phải trả giá nhiều nỗ lực và gian khổ hơn bất kỳ ai!
Thậm chí đôi khi nàng không thể nhịn được mà cảm thấy đồng cảm với Chu Nguyệt Tiên.
Thân là hoàng tộc, vốn có thể an hưởng giàu sang, nhưng cứ lựa chọn chí tại thiên hạ, mở mắt ra đã là đao kiếm máu me, nhắm mắt lại là cơ quan xảo quyệt.
Từ đó, đối với bất cứ ai cũng phải mang lòng cảnh giác và phòng bị, chỉ cần sơ sẩy một chút liền có thể rơi vào cạm bẫy.
Như vậy, trên đời này, còn có ai để phó thác thực tình?
"Nếu điện hạ muốn làm gì đó, Tiểu Phàm, ngươi nhất định phải hết sức giúp nàng..."
Sở Liên Tâm không kìm được mà dặn dò.
“Yên tâm đi, việc này ta nghĩa bất dung từ!”
Dương Phàm nghiêm sắc mặt, vẻ đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Điện hạ đối với ta một lòng chân thành, ta đã sớm định vị tốt vị trí của mình rồi, một khi điện hạ cất tiếng, ta nhất định sẽ công kích hướng về phía trước, một đường dũng mãnh tiến lên, trợ giúp điện hạ lên tận mây xanh!”
“Có Tiểu Phàm ngươi nói lời này, ta an tâm rồi.”
Sở Liên Tâm nở nụ cười vui mừng.
Vì đã tiêu hao không ít thể lực, Dương Phàm liền bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, cũng may đại quân phải ở lại đây chỉnh đốn ba ngày, các tướng lĩnh cũng không có nhiệm vụ khẩn cấp gì, thời gian còn khá thoải mái.
Dương Phàm nhớ kỹ chuyện Sở Liên Tâm vừa nói, liền tranh thủ thời gian tìm Lưu Huyền, muốn biết được tin tức xác thực.
Khi hắn tìm được Lưu Huyền, Lưu Huyền đang dùng thuật phong thủy địa hình sơn thế để đoán mệnh cho hai nữ tỳ, may mắn thời gian không lâu nên cũng đã coi xong.
Lưu Huyền vừa chép miệng, vẫn còn đang tính toán lại quá trình bói toán lúc nãy thì thấy Dương Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
"Công tử?"
Hắn hơi kinh hãi.
Dương Phàm gật gật đầu, trực tiếp hỏi: "Việc của Việt Vương thế nào rồi, tiến triển đến đâu rồi? Ta nghe nói, điện hạ trong lòng hình như đã có chút ý nghĩ?"
Lưu Huyền thầm kêu không tốt.
Hắn hoàn toàn không biết có chuyện như vậy!
Thực ra cũng không thể trách hắn được, chủ yếu là thời gian hắn đến quá ngắn, Chu Nguyệt Tiên trong lòng đối với hắn cũng có chút phòng bị, cho dù hắn không tiếc tự bạo thân phận, lời nói của đối phương vẫn cứ đa phần là qua loa.
Không chịu lộ ra nửa ý tưởng chân thật cho Lưu Huyền.
Lúc này, Dương Phàm đột nhiên hỏi tới như vậy, lập tức khiến Lưu Huyền có chút hoang mang.
Suy nghĩ nhanh chóng chuyển động.
Lưu Huyền lộ ra vẻ mặt cao thâm khó lường: "Công tử, việc này liên quan đến huyền cơ mệnh số, trong đó còn có vài chi tiết, xin thứ cho thần không thể tùy tiện tiết lộ."
"Bất quá, công tử xin cứ yên tâm, hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của thần."
"Công tử chỉ cần an tâm chờ đợi là được rồi!"
Lưu Huyền vung vẩy quạt lông trong tay, đừng nhìn hắn trong lòng hoảng hốt, ngoài mặt lại vẫn điềm nhiên như chó già.
Dù sao, hắn hiểu rõ bản thân cần phải tu dưỡng thế nào của một thuật sĩ tu mệnh: Chỉ cần ta một bộ mặt cao thâm khó lường thì sẽ không ai có thể phá được phòng ngự của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận