Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 196: Tiêu Thục phi, ngươi nhưng làm ta hại khổ

"Chương 196: Tiêu Thục phi, ngươi nhưng làm ta hại khổ"
"Dương, Dương quản sự?"
Trước Trường Thanh Cung, Tiểu Liên Tử cùng Tiểu Trụ Tử kinh hãi nhìn Dương Phàm, đặc biệt là y phục hắn đang mặc, mặt đầy vẻ khó tin.
Ngăn đầu!
Tiểu Phàm Tử vậy mà thành Đông xưởng ngăn đầu!
Sự việc xảy ra quá đột ngột, khiến hai người không dám tin.
Tuy nói Dương Phàm được Trần Phi nương nương tín nhiệm sâu sắc, một bước lên làm quản sự trong cung, nhưng Đông xưởng là nơi nào? Đó là cơ quan đặc quyền trực thuộc hoàng quyền.
Dương Phàm có tài đức gì, mà trở thành ngăn đầu trong đó?
Dương Phàm đương nhiên nhìn ra sự kính sợ trong mắt hai người, lời nói chuyển hướng, trực tiếp hỏi thăm tình hình trong cung: "Ừm, gần đây trong cung có yên ổn không?"
Dù sao hắn đã xuất cung một thời gian, khó đảm bảo bên trong Trường Thanh Cung không xảy ra chuyện gì.
Tiểu Liên Tử liền nói: "Bẩm quản sự, trong cung mọi chuyện vẫn như thường, chỉ là..." Nói đến đây, mặt hắn lại lộ ra chút do dự.
"Thế nào?"
Dương Phàm bỗng nhíu mày, giọng nói không khỏi trở nên trầm thấp.
Tê.
Trong khoảnh khắc, Tiểu Liên Tử cùng Tiểu Trụ Tử đồng loạt giật mình, chỉ cảm thấy Dương Phàm trước mắt tựa hồ hóa thành một con hung mãnh cự thú, khí tức nguy hiểm khiến linh hồn cả hai đều run rẩy.
Tiểu Liên Tử rùng mình, vội nói: "Quản sự bớt giận, chuyện này nói rất dài dòng..."
"Vậy nói ngắn gọn."
Dương Phàm cắt ngang lời hắn, Tiểu Liên Tử cắn răng nói: "Gần đây Trần Hầu phủ cắt mất phần cung phụng của nương nương, thậm chí cả cấm vệ trong cung cũng gây khó dễ đủ đường cho Trường Thanh Cung..."
"Ta hiểu rồi."
Mắt Dương Phàm nheo lại, một luồng nguy hiểm lóe lên, sải bước vào trong cung.
Xem ra, lần trước vị Trần Hầu kia đã sắp xếp Lý công công muốn phế bỏ căn cơ của Trần Phi nương nương, không ngờ im ắng được một thời gian, lại ngoi lên trở lại.
Vừa vào nội viện, Dương Phàm đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười nói vui vẻ.
Giọng nói êm ái, mềm mại động lòng người của Trần Phi nương nương, một giọng khác ôn nhu hào phóng tự nhiên là của Tiêu Thục phi, không ngờ nàng cũng ở đây.
"Tham kiến nương nương."
Dương Phàm đi tới, nhìn hai mỹ nhân trước mắt, tâm tình cũng cảm thấy vui vẻ đôi phần.
"A?"
Mắt Trần Phi nương nương hiện lên vẻ khác lạ, "Tiểu Phàm Tử, bộ đồ này của ngươi..."
Dương Phàm nói: "Được Đào công công ưu ái, thấy lần này ta làm nhiệm vụ xuất sắc nên đã đề bạt ta lên làm ngăn đầu dưới trướng ngài ấy!"
"Tốt lắm, bản cung quả nhiên không nhìn lầm ngươi."
Trần Phi nương nương đương nhiên biết, muốn tiến thêm một bước trong Đông xưởng khó khăn thế nào, không ngờ Dương Phàm mới chỉ thời gian ngắn đã lên làm ngăn đầu.
Hơn nữa, thời gian còn dài, chưa chắc không có cơ hội tiến xa hơn.
"Đều là do nương nương có phương pháp dạy bảo."
Dương Phàm nói.
Trần Phi nương nương liếc hắn một cái, bất giác nghĩ đến chuyện hắn đòi mình dạy kèm mỗi lần, nhất thời, mặt đẹp không khỏi ửng hồng.
Nàng lại đột nhiên cảm thấy, có Tiêu Thục phi nương nương ở đây có chút vướng víu.
Nhưng Tiêu Thục phi hoàn toàn không có ý định rời đi, ngược lại lấy ra một tờ ngân phiếu từ tay áo, cười nói: "Tiểu Phàm Tử thành ngăn đầu, đây là đại hỉ sự."
"Đây coi như là quà bản cung tặng cho ngươi."
Một ngàn lượng ngân phiếu!
Quả nhiên, Tiêu Thục phi ra tay lần nào cũng hào phóng như vậy, không hổ là xuất thân đại thế gia Giang Nam đạo, mỡ chảy đầm đìa!
Lòng Dương Phàm hơi động, người cũng khôn ra, lén liếc mắt nhìn Trần Phi nương nương.
Quả nhiên, ánh mắt Trần Phi nương nương khẽ đổi, lại hé đôi môi đỏ: "Nếu là quà Thục phi tỷ tỷ tặng, vậy ngươi cứ nhận đi."
"Vâng, nương nương."
Dương Phàm vội bước lên nhận ngân phiếu từ tay Tiêu Thục phi.
Nhưng lúc hắn sắp cầm lấy ngân phiếu, lại cảm thấy Tiêu Thục phi cố ý dừng lại một chút, nói: "Tiểu Phàm Tử, dạo gần đây bản cung hay mệt mỏi, trước kia biện pháp trấn áp tâm thần của ngươi rất tốt, nhớ hai ngày tới qua chỗ bản cung một chuyến nhé, biết không?"
Dương Phàm thầm nghĩ quả nhiên là cầm người tay ngắn, căn bản không thể từ chối.
"Vâng."
Hắn cảm nhận được hai đạo ánh mắt lạnh lẽo như dao đang đâm sau lưng, vẫn là kiên trì đáp ứng yêu cầu của Tiêu Thục phi.
"Vậy bản cung ở Nhiên Nguyệt Cung chờ ngươi."
Tiêu Thục phi lập tức vui vẻ nhướn mày.
Tuy quỷ ảnh đã trừ, nhưng có Dương Phàm giúp trấn an tâm thần, nàng vẫn cảm thấy mình có thể ngủ ngon giấc, trong lúc bất tri bất giác lại có chút nghiện.
Đương nhiên, nàng cũng không quên Dương Phàm là người của Trần Phi nương nương, nên nhìn sang đối phương nói: "Trần Phi muội muội, muội sẽ không để ý nếu ta dùng hắn một chút chứ?"
"Đương nhiên không ngại."
Trần Phi nương nương vẫn tươi cười, nói: "Chỉ cần không làm mệt chết, tỷ tỷ cứ tự nhiên dùng, dù sao hắn cũng khá trâu bò, dùng không hỏng."
"Vậy đa tạ muội muội."
Tiêu Thục phi cười che miệng lại.
"..."
Dương Phàm há hốc mồm, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ ngậm miệng.
Được rồi, các người vui vẻ là được.
Tiêu Thục phi cũng là người thông minh, biết Dương Phàm làm nhiệm vụ trở về, e rằng có chuyện muốn nói với Trần Phi nương nương, nàng chờ một lát rồi chủ động rời đi.
Và khi nàng đi, trong cung liền lộ vẻ lạnh lẽo.
Trần Phi nương nương một thân váy dài màu xanh đậm, tay áo bồng bềnh, càng làm nổi bật vẻ đẹp diễm lệ tuyệt trần, chỉ là ánh mắt nhìn Dương Phàm có chút bất thiện.
"Tiểu Phàm Tử, ngươi thật là có bản lĩnh nha, xem ngươi mê hoặc tỷ tỷ của bản cung thành bộ dạng gì kia! Không biết, còn tưởng ngươi là người trong cung nàng không đấy!"
Khóe miệng Trần Phi nương nương ngậm nụ cười lạnh, rõ ràng là đang ghen tuông.
"Nương nương, ta oan uổng quá!"
Dương Phàm kêu oan.
Hắn cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Rõ ràng là nàng ra hiệu bảo mình nhận tiền, sao hắn biết nàng lại đột nhiên muốn mình đến cung của nàng chứ!
Tiêu Thục phi, ngươi đúng là làm ta hại khổ!
"Hừ."
Trần Phi nương nương tự nhiên biết vấn đề không phải ở Dương Phàm, nhưng chuyện xảy ra trước mắt vẫn khiến nàng cảm thấy khó chịu, giống như đồ vật thân thuộc của mình bị người khác dùng vậy.
Một lúc lâu sau, nàng mới bình tĩnh lại.
"Đúng rồi, ngươi ở ngoài cung, có gặp Tam sư tỷ của ta không?"
Câu hỏi đột ngột khiến lòng Dương Phàm đều hoảng hốt, ánh mắt chớp động một chút, nói: "Gặp thì có gặp, nàng, có nói gì với nương nương không?"
Hắn có chút chột dạ.
Dù sao, chuyện đêm hôm đó cũng không thể trách hắn.
Lúc ấy bọn họ đều bị ảnh hưởng của Kim Liên phật môn, dù gì cũng có chút khó kiềm lòng nổi.
Hơn nữa, chuyện này đều là do Hàn Thiến Vân tính kế hắn trước, sau đó hắn cũng chỉ là trừng phạt nhẹ đối phương một chút thôi.
"Ừm?"
Trần Phi nương nương lại ngửi thấy chút mùi vị khác thường trong ánh mắt né tránh của Dương Phàm.
Nàng bước đến trước mặt Dương Phàm, đôi mắt to dường như muốn nhìn thấu tâm sự của hắn: "Hình như ngươi có chút sợ hãi việc sư tỷ nói gì đó với ta?"
Trong lòng Dương Phàm đập thình thịch mấy nhịp, trực giác của Trần Phi nương nương quá chuẩn.
Hắn cắn răng một cái, quyết định đánh cược một phen, nói: "Ai, không giấu gì nương nương, hôm đó nàng bị thương nặng, ta vì cứu nàng, không tránh khỏi có chút sơ sót..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận